Thẩm Húc Thần quay đầu lại, là Tưởng Hương, mỗi khi nhìn thấy Tưởng Hương bị mọi người xa lánh, Thẩm Húc Thần liền nhịn không được mà khẽ thổn thức, cô nhóc này sinh nhầm thời a, chờ khoảng hai năm nữa, khi dòng văn hóa kia lấy khí thế gió cuốn mây tan tràn vào tàn sát đông đảo thiếu nam thiếu nữ, Tưởng Hương nhất định sẽ được hoan nghênh, bởi vì khi đó tất cả mọi người đều sống ở thời đại mới, thế kỷ 20. Nào còn hư hư thực thực “cao siêu ít người biết” như hiện tại, thế cho nên quan hệ giữa nhỏ và các bạn trong lớp không tốt lắm. (Jer: đồng chí cố gắng chịu đựng, cách mạng sắp thành công rồi, sau này người người sẽ biết tới tên đồng chí =)))))
Thẳng thắn mà nói, Tiễn Hồ trấn dù có phát đạt đến mấy thì cũng chỉ là tương đối mà thôi, bởi vì dù sao nó cũng là huyện nghèo nhất tỉnh z (z tỉnh thực sự rất giàu có, nhưng huyện Di Tương thuộc Z tỉnh lại vô cùng nghèo, núi nhiều, sông nhiều, đi lại không thuận tiện, thật sự như các cụ đã nói muốn giàu trước phải làm đường quả không sai). Bởi vậy việc phổ cập tin học cũng không quá nhiều.
Nếu như nói thế kỷ 20 là một đóa hoa tươi, thì máy tính chính là phân bón, nếu không có phân bón hoa tươi không có dinh dưỡng rất nhanh sẽ héo rũ, cho nên so ra, Internet ở Tiễn Hồ trấn tựa như một đứa trẻ mới được sinh ra hoàn toàn chưa có ý thức gì.
Thẩm Húc Thần không hề thấy phản cảm với Tưởng Hương cho dù cô nhóc này luôn dùng cặp mắt lóe sáng tinh quang mà nhìn cậu với Quân Khải Uy, không biết trong đầu đang yy cái gì nữa! (người không rõ chân tướng sẽ cảm thấy đồng chí Tưởng Hương đang hoa si với với hai anh chàng soái ca trong lớp, bởi vậy thật sự rất quái quái) Thẩm Húc Thần nhận quyển vở của Tưởng Hương xem xem, là một bài vật lý, cậu tốn chưa tới một phút đồng hồ liền hướng dẫn Tưởng Hương giải bài tập.
“Cám ơn nha!” Tưởng Hương thiên ân vạn tạ rời đi.
Lộ Cầu Chân nhìn theo bóng Tưởng Hương, đè thấp giọng rầu rĩ nói: “Bọn mày biết không, kỳ thật trước kia nhỏ cũng được khá nhiều người theo đuổi đấy, có phải rất khó tin đúng không? Mẹ nhỏ và mẹ tao là bạn thân, dì ấy luôn hỏi tao về tình hình học tập của nhỏ, còn hỏi nhỏ có bị khi dễ không, có thân thiết với nam sinh nào không… tao cũng không biết nên trả lời thế nào. Bọn mày nói xem, vì sao đám con gái lại không thích Tưởng Hương nhỉ? Tao thấy nhỏ cũng được lắm mà! Giờ mỗi lần tao gặp mẹ nhỏ lại cảm thấy áy náy vô cùng, rõ ràng không phải lỗi của tao…”
Lộ Cầu Chân chỉ thuận miệng oán giận hai câu thôi, cũng không cần người khác trả lời. Cậu ta nhìn Thẩm Húc Thần nói tiếp: “Đúng rồi, bố Tưởng Hương là cục trưởng cục giao thông huyện, có tin tức nói, khả năng sang năm sẽ cho xây một con đường cao tốc từ Tiễn Hồ trấn tới Phần Thủy trấn, nếu xây dựng xong, mày về nhà càng thuận tiện, sướng nhá?!”
Thẩm Húc Thần nhún nhún vai: “Đường thủy hay đường bộ thì một học kỳ tao cũng chỉ có thể về nhà một lần.”
“Cũng phải… đúng rồi, mày có chơi game không, cuối tuần tới tiệm net chiến đê?” Lộ Cầu Chân hưng trí bừng bừng hỏi.
“Mày chịu được không gian chướng khí mù mịt như trong tiện net kia sao?” Thẩm Húc Thần tà liếc Lộ Cầu Chân một cái.
“Tao biết một tiệm nét ngon lắm, chỉ là hơi ít máy… lại cách trường cũng hơi xa, nhưng như thế sẽ không bị các thầy cô tóm được!” Lộ Cầu Chân nói.
Thẩm Húc Thần do dự một chút, hiện tại quan hệ giữa cậu và Lộ Cầu Chân rất không tồi, cũng không muốn tách rời tập thể, liền nói: “…Tao không chơi game, nhà tao không có máy tính, trước kia chỉ có tìm tài liệu mới được đụng tới máy tính.” Thời 15 tuổi đích xác cậu chưa từng chơi game, nhưng về sau thì không dám nói, trạch nam ru rú trong nhà không chơi game thì biết làm gì?
“Ai nha, này có là gì, đến lúc đó anh đây dạy chú! Cứ quyết định như vậy đi! Cuối tuần này cả lũ cùng đi!” Lộ Cầu Chân hiển nhiên có chút hưng phấn.
Trong số 8 người cùng phòng, Lộ Cầu Chân đã hỏi Quân Khải Uy và Từ Duệ, hai tên này gia cảnh không tồi, trong nhà đều có máy tính, tự nhiên biết chơi game, có thể tham gia. Còn Giang Sơn, cuối tuần nó phải tới nhà cô kèm thêm cho em họ nó, không có thời gian, khổ thân. Còn Tưởng Hạo, bởi vì nó là học sinh năng khiếu thể dục thể thao, cuối tuần phải tham gia huấn luyện cũng không đi được. Vạn Minh Hải là đứa phi thường chăm chỉ, yêu học tập, Lộ Cầu Chân cảm thấy mê hoặc nó bỏ học đi chơi game là một tội ác không thể dung thứ. Cuối cùng chỉ còn Mã Thuận Đào, nó vốn không hợp đàn, chỉ xoắn xít với đám bạn học cấp hai, Lộ Cầu Chân chả thèm động tới luôn.
Cả đám đứng buôn thêm một lúc thì tới giờ vào lớp, cả lũ giải tán, đứa nào về vị trí đứa đấy.
Tiết này là tiết lịch sử.
Khi cô giáo đang giảng bài trên bục, Thẩm Húc Thần ngồi dưới chú tâm nghe giảng thực nghiêm túc.
Rất nhiều người đều cảm thấy, những đứa học được các môn khoa học tự nhiên đều thông minh, còn thành tích kém quá mới phải nhảy sang khoa xã hội. Nhưng Thẩm Húc Thần lại cảm thấy suy nghĩ này mười phần sai lầm.
Thẩm Húc Thần chính là điển hình của loại học sinh học môn xã hội không kém mà các môn tự nhiên lại rất giỏi. Cậu thực tâm cảm thấy mấy môn tự nhiên rất đơn giản, một là một mà hai là hai, chỉ cần hiểu rõ lý thuyết khái niệm, lúc làm bài trăm dạng đề thì cũng chỉ áp dụng mấy cái lý thuyết, công thức đó, kiến thức vĩnh viễn cố định như vậy. Bất kể dạng đề xảo quyệt thế nào, chỉ cần nắm chắc phương pháp đều có thể giải được, thật sự rất đơn giản. Nhưng còn các môn xã hội, rốt cuộc là cái quỷ gì?! Lịch sử có một đống dữ kiện ngày tháng năm nhiều như vậy! Đáp án dù có viết một đống lớn cuối cùng cũng không kiếm được điểm nào, rất bi kịch!
Thẩm Húc Thần cảm thấy người nào học được các môn xã hội mới là người thông minh, bọn họ am hiểu chơi đùa chữ nghĩa như vậy, cấp tiến hóa cuối cùng chính là biến thành người am hiểu kiểm soát nhân tâm cùng chính trị… còn đám nhân tài khoa tự nhiên sau khi tốt nghiệp cũng chỉ có thể tới sở nghiên cứu, sau đó làm công cho đám nhân tài khoa xã hội.
— suy nghĩ như vậy dù có chút cực đoan nhưng nói tóm lại, Thẩm Húc Thần vẫn cảm thấy các môn xã hội thực khó nuốt.
Tuy rằng từ đời trước Thẩm Húc Thần đã là học bá nhưng mỗi khi đối mặt với lịch sử và chính trị thực sự không có cái gì vào đầu được. Chờ tới sau khi cậu tốt nghiệp đại học, sau lại gặp chuyện bất ngờ, cả ngày ru rú trong nhà không có việc gì làm, cậu mới chậm rãi có hứng thú với lịch sử, bản thân cũng đã tìm đọc không ít, ngoài các sách lịch sử chính thống ra còn tìm hiểu không ít các thông tin ngoài luồng, rốt cuộc cũng có khái niệm tương đối hệ thống đối với lịch sử trong nước và quốc tế.
Cộng thêm trí nhớ Thẩm Húc Thần đời này được cải thiện khá nhiều, mỗi khi học lịch sử, chỉ cần phát huy trí nhớ siêu cường của mình là được, nhớ kỹ nội dung sách giáo khoa, nhớ kỹ những chỗ trọng điểm giáo viên giảng, nhỡ kỹ những mốc thời gian quan trọng, lúc thi hẳn tương đối dễ dàng qua cửa. Dù sao, cậu chỉ cần kiên trì là được. Còn đối với môn chính trị, Thẩm Húc Thần vẫn như cũ rất bất lực, cậu cảm thấy chính trị so với lịch sử khó nhai hơn nhiều. Cậu đành phải điên cuồng làm bài tập, chỉ hy vọng khi thi có thể gặp được dạng đề mình quen thuộc.
Sống lại cho tới hiện tại, học tập trên cơ bản không thành vấn đề với cậu, mà cậu chỉ thiếu tiền. Thẩm Húc Thần yên lặng tính toán.
Trước khi trọng sinh, có một khoảng thời gian, Thẩm Húc Thần bởi vì rảnh rỗi cũng đã lên mạng viết tiểu thuyết. Bút danh của cậu là “Bác sỹ mổ chính” nhưng không nổi tiếng lắm, bởi vì Thẩm Húc Thần là nam tần tác giả (chuyên viết truyện cho con trai đọc) hơn nữa cậu còn không có kiên nhẫn viết trường văn! Điều này không phải quá khôi hài sao? Truyện của cậu phần lớn chỉ có hai, ba mươi vạn từ liền kết thúc, thậm chí kinh nghiệm thực tế còn không có! Thẩm Húc Thần lúc ấy lại không thiếu tiền, nên chỉ coi việc viết văn là giải trí giết thời gian.
Nói tới viết truyện… hai năm tới đây dường như là lúc các thể loại truyện online phát triển rất mạnh mẽ đi?
Thẩm Húc Thần tâm khẽ động.
Hiện tại cậu đang thiếu tiền, nhưng cậu lại không có cách nào kiếm được tiền. Một là vì trong tay cậu không có tiền vốn. Hai là vì đang ở trong kí túc, không có di động, không có máy tính, không có thời gian tự do.
Bất động sản hiện tại đã hạ nhiệt nhưng đầu tư cho thuê văn phòng lại khá sôi nổi, tuy biết rằng hiện tại đầu tư bất động sản có thể kiếm được chút tiền nhưng đó chỉ dành cho mấy người có tiền chơi đùa. Nói cách khác, đầu tư một trăm vạn về sau có thể lời một ngàn vạn, đầu tư một ngàn vạn về sau có thể lời được một trăm triệu, nhìn thì có thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng loại chuyện ngon ăn này lại chẳng tới lượt người nghèo đến một ngàn đồng cũng không có như Thẩm Húc Thần. Đám đại gia căn bản không chơi với ngươi!
Còn cổ phiếu, Thẩm Húc Thần bây giờ mới hơn 16 tuổi, chưa mở được tài khoản, mà cho dù có mở được tài khoản thì ở trong trường tin tức không tức thời, có chơi cũng chơi không xong. Hơn nữa, đời trước Thẩm Húc Thần không học chuyên ngành tài chính, cũng chưa từng chơi cổ phiếu, nếu muốn chơi thì phải tự lần mò mà chơi.
Còn xổ số, dù sửa mái nhà dột cũng không tới phiên Thẩm Húc Thần, cậu cũng không biết trước mình có thể trùng sinh cho nên tới tận bây giờ cũng chưa từng quan tâm tới cái này! Thẳng thắn mà nói, ngay cả đề văn thi đại học đời trước như thế nào cậu còn không nhớ được chứ đừng nói là xổ số trúng thưởng! Chậc, tới tận lúc này cậu thực sự không phải một người trọng sinh đủ tư cách.
A, ngược lại, có thể thử chơi cá độ, nhưng năm nay không phải năm diễn ra World Cup, phải chờ thôi!
… Thực ra viết văn mạng kiếm tiền cũng không đáng tin, nếu viết mỗi ngày Thẩm Húc Thần phải bỏ ra mấy tiếng để gõ văn tự, nhưng trong trường không cho dùng di động, máy tính, cậu không có công cụ đánh máy, cũng không thể viết tay ra giấy đi… khoan đã, viết ra giấy? nói vậy cậu có thể gửi bài tới tòa soạn a!
Trọng Cao quản lý thực nghiêm, các thầy cô mỗi người đều là Diệt Tuyệt sư thái. Sách báo ngoại khoa lưu hành trong lớp chỉ có các tờ báo, tạp chí văn học. Đây là loại sách báo tạp chí duy nhất mà các thầy cô không tịch thu. Lúc trước khi trọng sinh, hồi học trung học, mỗi tuần cậu đều dùng hai đồng để mua một hai tờ tạp chí quá hạn. Những áng văn xuôi tuyệt đẹp hoặc các bài viết có chiều sâu đều có thể gửi đi. Thẩm Húc Thần dù sao cũng không phải học sinh trung học chân chính, kinh nghiệm cùng bút lực của cậu tất nhiên đã vượt xa trình độ trung học, nếu viết báo tương đối có cơ hội.
Nói liền làm, Thẩm Húc Thần mở ngăn kéo, lấy bài luận ‘Tàn hà thính vũ’ trong kì thi sát hạch môn ngữ văn của mình ra, cậu cảm thấy bài văn này nếu chỉnh sửa thêm đôi chỗ hẳn có thể sử dụng được ngay.
“Thẩm Húc Thần!”
Thẩm Húc Thần giật nảy mình, động tác nhanh chóng đứng lên.
Khương Nghệ ngồi bàn trước yên lặng kéo quyển sách sang một bên, cậu ta dùng ngón tay chỉ chỉ câu hỏi trong quyển sách, nhắc nhở.
Thẩm Húc Thần tinh mắt, trong lòng cảm tạ Khương Nghệ ứng cứu khẩn cấp, liếc nhìn câu hỏi kia liền bắt đầu chậm rãi trả lời.
Cô lịch sử hồ nghi nhìn Thẩm Húc Thần một cái: “Trả lời không tồi, em ngồi xuống đi. Tôi biết đa số các em về sau đều chọn ban tự nhiên, nhưng đừng nghĩ rằng học ban tự nhiên thì không cần học lịch sử, thi đại học không có lịch sử, nhưng thi tốt nghiệp vẫn có, hy vọng các em tập trung chú ý nghe giảng. Hơn nữa, noi gương sử sách, có thể hiểu được rất nhiều đạo lý làm người. Vô luận sau này các em có làm nghề gì, giữ chức vụ gì, biết lịch sử sẽ giúp ích rất nhiều cho các em.”
Nửa câu trước cô giáo ngụ ý nói Thẩm Húc Thần vừa rồi không tập trung nghe giảng, cho dù Thẩm Húc Thần tuổi tâm lý đã là một ông chú nhưng thấy ánh mắt mọi người đều chiếu vào mình, vẫn nhịn không được mà khẽ đỏ mặt.