Đối với Thẩm Húc Thần mà nói, Hứa Mẫn Mân bày ra việc này thực quá ác độc, nhưng Cố Vọng Thư cũng không xảy ra chuyện gì lớn nên cậu còn chưa nhỏ nhen đến mức tính toán chi li với nữ sinh tự cho là đúng kia. Dù sao, đợi tới khi Chương Diệp biết được chân tướng thì chỉ còn một mình Hứa Mẫn Mân chịu đủ. Thẩm Húc Thần sẽ không đồng tình với Hứa Mẫn Mân, cũng đã mười sáu, đủ tuổi để lấy chứng minh thư rồi, nên tự chịu trách nhiệm với những việc mình gây ra.
“Mẹ tôi thường nói, người ở địa vị càng cao càng phải thận trọng từ lời nói tới việc làm, nếu đạo đức không xứng với địa vị, sớm muộn gì cũng sẽ bị hất đổ.” Trình Dĩ Hoa dùng phương thức của mình để an ủi Thẩm Húc Thần.
Chương Diệp hiện tại đang ỷ vào gia thế nhà hắn, nếu như ngày nào đó gã không còn chỗ dựa thì sao? Gia đình nuôi dưỡng ra loại người như Chương Diệp, tất nhiên không phải loại gia đình thận trọng từ lời nói tới việc làm. Cho dù cha và chú Chương Diệp có năng lực thì sớm muộn cũng có một ngày, Chương Diệp cũng sẽ thành nhược điểm của bọn họ.
Thẩm Húc Thần gật gật đầu. Chuyện kiếp trước, chỉ có mình cậu nhớ được, dù cậu muốn báo thù cũng không phải vào lúc này. Hơn nữa, ác giả ác báo, lời này rất có lý. Những cái khác không nói, nhưng tối thiểu Thẩm Húc Thần đã từng xem tin tức, biết rõ trong vòng mười năm hai mươi năm nữa, quan chức nào sẽ sa lưới pháp luật, cho dù cậu không làm gì thì chú của Chương Diệp cũng sẽ bị bắt vì tham nhũng.
Đương nhiên, đời trước khi xem tin tức, Thẩm Húc Thần còn không biết vị tham quan Chương Kiến Dân của huyện Di Tương kia chính là chú của Chương Diệp. Cậu chú ý chỉ vì vị tham quan này cùng quê với mình nên mới có chút ấn tượng mà thôi. Hiện giờ nghe Trình Dĩ Hoa nhắc tới bối cảnh nhà Chương Diệp, Thẩm Húc Thần mới liên hệ hai việc này với nhau.
Vừa nghĩ như vậy, Thẩm Húc Thần cũng chậm rãi áp chế hỏa khí trong lòng lại.
Nhưng, Trình Dĩ Hoa sao lại biết rõ bối cảnh nhà Chương Diệp như vậy? chẳng lẽ cậu ta cũng có lai lịch?
Dường như phát giác suy nghĩ trong đầu Thẩm Húc Thần, Trình Dĩ Hoa mới giải thích một chút: “Cậu cả tôi mở công ty Hoa Việt. Mở công ty cần phải tích lũy một vài mối quan hệ. Ngẫu nhiên cậu cũng nói qua với tôi về phương diện này.”
Hoa Việt?! Thẩm Húc Thần nhất thời kính nể ngưỡng mộ.
Hoa Việt là công ty mới thành lập năm ngoái, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ cả huyện Di Tương đây tạm thời là công ty gia đình đầu tiên và cũng là duy nhất được thành lập. Hơn nữa, Thẩm Húc Thần đến từ tương lai còn biết, hiện tại mặc dù nó không mấy nổi bật nhưng trong vòng mười năm tới, nó sẽ phát triển như vũ bão!
Hóa ra Trình Dĩ Hoa là cháu ngoại nhà có tiền a! Nhưng đó là sản nghiệp của cậu Trình Dĩ Hoa, thật sự không liên quan gì tới cậu ấy. Thẩm Húc Thần cũng không gộp bọn họ làm một.
Bây giờ là thời gian dùng cơm chiều, Thẩm Húc Thần vốn tưởng Trình Dĩ Hoa sẽ cùng cậu đi ăn trước rồi mới về phòng ngủ. Không ngờ Trình Dĩ Hoa trực tiếp dẫn cậu về phòng ngủ cậu ta. Phòng của Trình Dĩ Hoa ở cùng dãy nhà với Thẩm Húc Thần, chẳng qua cậu ta ở tầng hai còn Thẩm Húc Thần ở tầng 5.
Vừa lên lầu hai, liền thấy một nữ nhân xinh đẹp tới gần, hướng về phía Trình Dĩ Hoa gọi một tiếng: “A Hoa!”
Nữ nhân kia lại quay sang nhìn Thẩm Húc Thần, thân thiện chào hỏi: “Đây là bạn của A Hoa phải không? Mấy ngày nay thường nghe A Hoa nhắc tới em, quả nhiên tuấn tú lịch sự! Chị rất vui được gặp em! Hôm nay hai đứa có lộc ăn rồi, chị mang rất nhiều đồ ăn ngon tới nè!” Cô gái này còn khá trẻ, trên tay xách theo một cái cặp lồng siêu cấp lớn Cô là người thân thiện hòa đồng, gặp ai cũng mỉm cười, phi thường nhiệt tình với Thẩm Húc Thần. Thẩm Húc Thần đoán đây là chị gái Trình Dĩ Hoa.
Thẩm Húc Thần mỉm cười chào lại: “Chị là chị Trình Dĩ Hoa ạ? Chị thật đẹp, giống như siêu sao vậy.” Thời buổi này ở huyện Di Tương mà khen nữ nhân giống siêu sao tuyệt đối là siêu cấp ca ngợi, đại ý là ca ngợi nữ nhân vừa xinh đẹp vừa thời thượng.
Nghe Thẩm Húc Thần nói vậy, cô gái kia quả nhiên vô cùng cao hứng, cô khẽ che miệng cười nói: “Chị không phải chị A Hoa, chị là mợ út của nó. Hôm nay vốn là mẹ A Hoa mang cơm tới nhưng nửa tiếng trước chị ấy nhận được thông báo phải quay về quân bộ gấp, cho nên nhờ chị đưa cơm tới đây. Hai đứa yên tâm, đây đều là đồ ăn mẹ A Hoa làm, cam đoan khiến hai đứa thích mê.”
Nghe thấy mẹ mình không thể tới, Trình Dĩ Hoa tựa hồ có chút thất vọng, hắn hờn dỗi hít hít cái mũi.
“Mẹ cậu là quân nhân à?” Thẩm Húc Thần kinh ngạc hỏi.
Trình Dĩ Hoa lắc đầu, lại gật đầu, nói: “Bà ấy là quân y, ba tôi mới là quân nhân.”
Thẩm Húc Thần lại lần nữa kính nể ngưỡng mộ nhà Trình Dĩ Hoa: “Thật tuyệt.”
Thẩm Húc Thần vừa ra đời đã được ông Thẩm Bình Trung nhận nuôi, chưa từng nhìn thấy cha ruột mình, bởi vì cha cậu đã hi sinh từ trước khi bọn cậu được sinh ra, cậu thậm chí còn chưa từng nhìn thấy ảnh chụp của ba, căn bản không biết ông trông như thế nào. Nhưng cậu đối với người cha chưa từng gặp mặt kia vẫn có một loại tình cảm quấn quýt yêu thương bởi vì ông nội từ nhỏ đã giáo dục cậu và Cố Vọng Thư, những người đã hi sinh thân mình vì Tổ quốc, rất đáng được kính trọng.
Cho nên, lòng kính trọng của Thẩm Húc Thần đối với các quân nhân là không thay đổi.
Cha Thẩm Húc Thần tên Lục Kiến Tinh, mẹ cậu tên Khương Tiểu Nguyệt. Chữ “Thần” trong tên cậu bao gồm cả chữ “Tinh” trong tên của cha, còn “Vọng Thư” trong tên Duyệt Duyệt chính là hợp thành chữ “Nguyệt” trong tên của mẹ.
Bởi vậy có thể nhìn ra được, khi ông Thẩm Bình Trung đặt tên cho bọn cậu đều rất dụng tâm. Hai cái tên này không chỉ kế thừa họ của ông nội và vợ ông mà còn chứa đựng trong đó tên của cha mẹ ruột. Hai cái tên mang theo tình yêu thương của bốn người.
Nhưng tên Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư còn có một tầng hàm ý thứ ba, bọn họ tuy là long phượng thai nhưng sinh nhật lại không cùng một ngày, bởi vì Cố Vọng Thư sinh trước 0h đêm, còn Thẩm Húc Thần sinh sau 0h đêm. Sinh ở đêm trước, lúc đó là thời điểm bóng đêm tối nhất, có thêm chút ánh trăng liền viên mãn, bởi vậy mới gọi Vọng Thư; Sinh vào sáng hôm sau khi đó là lúc ngóng đợi bình minh tới, bất kể thế nào thái dương cũng sẽ dâng lên, bởi vậy mới gọi là Húc Nhật (mặt trời mọc).
Cha của cặp sinh đôi, Lục Kiến Tinh là một người đáng thương. Lục Kiến Tinh là người Lạc Sơn thôn ở Phần Thủy trấn, mẹ anh mất sớm, cha anh ông Lục sau đó cưới một người vợ khác, người đàn bà kia sau này sinh cho ông Lục hai con trai một con gái. Có mẹ kế liền có bố dượng, khi Lục Kiến Tinh 4 tuổi, ông Lục bị vợ kế giật dây đưa anh cho một người đàn ông lớn tuổi nhưng góa vợ trong thôn làm con thừa tự, căn bản đã buông bỏ mọi trách nhiệm nghĩa vụ nuôi nấng.
Dưỡng phụ Lục Kiến Tinh rất nghèo, người nọ tuy đối xử với anh không tệ nhưng tâm có thừa mà lực không đủ. Khi Lục Kiến Tinh 16 tuổi, dưỡng phụ tự thấy bản thân kém cỏi, ông sợ Lục Kiến Tinh vì ông mà không cưới được vợ, nên đã sang trấn khác cưới vợ cho Lục Kiến Tinh (thật ra là mua vợ), người vợ kia chính là Khương Tiểu Nguyệt.
Sau khi dưỡng phụ qua đời, lúc ấy Lục Kiến Tinh gần 17 tuổi cơ duyên trùng hợp được tuyển vào quân ngũ. Anh có nghị lực, có thể chịu khổ, sau hai năm rèn luyện được tuyển vào làm bộ đội đặc chủng. Cứ thế trôi qua 9 năm, trong những ngày tháng đó, Lục Kiến Tinh và Khương Tiểu Nguyệt trở nên đỡ vất vả hơn nhiều, thậm chí còn có thể xây được nhà mới. Khắp thôn làng đều là nhà tranh vách đất, chỉ riêng nhà bọn họ được lát gạch lợp ngói trông phá lệ bắt mắt. Những tưởng cuộc đời về sau sẽ khấm khá hơn, nhưng đáng tiếc ông trời đui mù, đến khi Lục Kiến Tinh làm bộ đội đặc chủng năm thứ 10, tuổi đời mới gần 27 lại bất ngờ hi sinh trong lúc nhận nhiệm vụ.
Khi tin tức truyền về, lúc đó Khương Tiểu Nguyệt đã mang thai được 6 tháng. Cô và chồng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, không dễ dàng mới có thể hoài thai, kết quả hài tử còn chưa kịp ra đời, mà cha nó lại không về được. Khương Tiểu Nguyệt lúc ấy gần như sụp đổ, cố tình mẹ kế của Lục Kiến Tinh tham lam muốn chiếm căn nhà rộng rãi sáng sủa của bọn họ, bà ta lấy lý do bụng cô quá lớn, tháng sinh không khớp, hoài thượng nghiệt chủng nhằm đuổi Khương Tiểu Nguyệt ra khỏi thôn.
Bà mẹ kế kia còn mua chuộc một tên vô lại tên là Lục Tam ngụy tạo chứng cứ. Lục Tam vốn là một tên lưu manh không sợ trời không sợ đất, gã được cho tiền, liền không biết xấu hổ mà nghênh ngang tỏ ra mình chính là gian phu.
Lạc Sơn thôn nằm sau một ngọn núi lớn, thôn dân nghèo khó mà ngu muội, lúc ấy chưa thịnh hành việc đi siêu âm, mà chỉ tìm bà mụ đỡ đẻ trong thôn, hơn nữa Lục Tam ngụy tạo chứng cứ, Khương Tiểu Nguyệt tính tình quá mức yếu đuối, cô hết đường giãi bày, mà bụng cô cũng thực sự lớn hơn người bình thường, nên đã bị đuổi khỏi thôn. Mà Khương Tiểu Nguyệt lúc trước cũng đã bị chính gia đình mình xua đuổi bán tới Phần Thủy trấn làm vợ người ta, nhà mình không về được, cuối cùng không còn chỗ để đi, đành phải tới ngôi miếu đổ nát ngoài trấn để ở tạm.
Lúc ấy, Khương Tiểu Nguyệt còn có chút tiền phòng thân, việc ăn uống không thành vấn đề, chỉ là cô chịu đủ mọi sự đả kích, dưỡng thai không tốt, nên đã khó sinh mà sinh non. Nếu không phải Thẩm Bình Trung và mấy người giáo viên khác đúng lúc đi ngang qua đã nhanh chóng đưa Khương Tiểu Nguyệt tới trạm y tế thì cặp song bào thai Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư có khi cũng không cứu được.
Trạm y tế nơi thâm sơn cùng cốc thật sự không đủ trình độ, bác sỹ phụ trách là một lão trung y, Khương Tiểu Nguyệt ở trong trạm y tế từ chạng vạng tới đêm khuya, cuối cùng do khó sinh mà chết, trước lúc lâm chung chỉ kịp nhìn bọn nhỏ vài lần. Cô giao phó hai đứa nhỏ cho người thầy giáo có tâm kia. Ông Thẩm Bình Trung cứ như vậy nhận nuôi hai chị em sinh đôi.
Sau khi biết rõ sự tình Khương Tiểu Nguyệt vì sao bị đuổi ra khỏi Lạc Sơn thôn, ông Thẩm Bình Trung đã cho một lão cảnh sát trên trấn hai điếu thuốc lá ngon, không bao lâu sau, Lục Tam đã bị bắt vào đồn công an. Mấy ngày sau, cha ruột Lục Kiến Tinh cùng với mẹ kế và ba đứa em đều bị bắt hết vào đồn công an. Lục Tam bởi vì có tiền án trộm cắp cuối cùng bị phạt tù. Còn đám người nhà Lục Kiến Tinh chỉ bị nhốt vài ngày rồi được thả ra vì không dễ định tội.
Nhưng người Lạc Sơn thôn không phân biệt được tạm giam và phạt tù khác nhau chỗ nào, bọn họ chỉ biết ai bị bắt vào đồn công an đều không phải người tốt, Khương Tiểu Nguyệt nhất định là bị hãm hại. Rất nhanh sau đó, đám người nhà Lục Kiến Tinh không sống nổi ở trong thôn nữa, người trong thôn lúc trước có thể cứng rắn đuổi Khương Tiểu Nguyệt “thông dâm” ra ngoài, thì hiện tại tự nhiên cũng có thể đuổi đám người đã từng ngồi tù ra khỏi thôn. Cả nhà ông Lục mẹ kế và mấy đứa con đều bị đuổi đi, nghe nói bọn họ đã tới phía nam làm công.
Ông Thẩm Bình Trung lúc này mới đưa cặp sinh đôi trở về Lạc Sơn thôn, thu lại căn nhà của Lục Kiến Tinh và Khương Tiểu Nguyệt, dùng một cái khóa thật to khóa kín cửa lại, để đó không cho bất kì ai tới ở.
Con cái những nhà khác đa phần là con trai giống mẹ, con gái giống cha, nhưng cặp long phượng thai lại ngược lại. Người trong thôn đều nói bề ngoài Thẩm Húc Thần giống hệt Lục Kiến Tinh, cũng giống mẹ anh, chính là bà nội của Thẩm Húc Thần. Còn Cố Vọng Thư lại tương tự như Khương Tiểu Nguyệt, những cái khác không cần nói, chỉ riêng diện mạo của cặp sinh đôi đã rửa sạch nỗi oan cho Khương Tiểu Nguyệt.
Sự tình đến đấy liền khép lại. Sau lần đó, Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư cũng không hề quay trở lại Lạc Sơn thôn.
Trong quá trình trưởng thành, ông Thẩm Bình Trung toàn tâm toàn ý yêu thương hai đứa cháu, toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng bọn họ, hai chị em cơm áo vô lo, dạy dỗ bọn họ trở nên hiểu chuyện biết suy nghĩ. Cho nên, hai chị em không hề cảm thấy mình khuyết thiếu tình yêu thương dù mồ côi cha mẹ. Hơn nữa, chờ bọn họ lớn hơn một chút, ông Thẩm Bình Trung cũng đã kể lại mọi chuyện về cha mẹ cho hai chị em nghe.
Cho nên, Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư từ nhỏ đã biết, ba bọn họ là anh hùng, mà mẹ bọn họ cũng rất yêu thương bọn họ. Cho dù phu thê Lục Kiến Tinh và Khương Tiểu Nguyệt chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của hai chị em nhưng cặp song sinh vẫn luôn yêu quý bọn họ.
Hết chương 22