Mục lục
Học Bá Tái Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con không vào thăm cậu ấy sao?” thấy Trình Dĩ Hoa vẫn ngồi lỳ bên ngoài phòng bệnh, Tần Ngọc tò mò hỏi. Cô vẫn luôn bề bộn nhiều việc, hàng năm thời gian có thể ở cạnh người thân phi thường ít ỏi. Bất tri bất giác nhận ra, con trai đã cao hơn mình rất nhiều.

Trình Dĩ Hoa lắc đầu. Cậu dùng mũi chân di di trên sàn nhà, do dự một chút mới nói: “…Mẹ liệt kê những món cậu ấy có thể ăn đi, con về nhà nấu cơm, đến buổi trưa con sẽ mang đồ ăn tới cho cậu ấy.”

Nghĩ tới tay nghề nấu nướng của con trai cao hơn mình một bậc, Tần Ngọc gật đầu, nói: “Được, để mẹ ghi cho con, những điểm cần chú ý cũng sẽ ghi rõ ra. Con đừng lo lắng, mẹ đã thảo luận với mấy vị bác sỹ chuyên gia rồi, tinh trạng của Thẩm Húc Thần so với tưởng tượng của mẹ tốt hơn rất nhiều.”

Trình Dĩ Hoa vẫn lắc lắc đầu, không biết là có ý gì.

Con cái có chỉ số thông minh cao khiến cha mẹ mất đi rất nhiều lạc thú. Chỉ cần Trình Dĩ Hoa không nói, Tần Ngọc không thể nào hiểu nổi con trai đang suy nghĩ gì. Tần Ngọc thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai Trình Dĩ Hoa.

Khi Trình Dĩ Hoa xách theo cặp lồng giữ nhiệt tới bệnh viện, có thể là do đã được Thẩm Húc Thần khuyên nhủ nên Cố Vọng Thư tuy rằng vẫn còn giữ mặt thối nhưng tóm lại cũng không còn ngăn cản Trình Dĩ Hoa bước vào phòng bệnh nữa. Thẩm Húc Thần mỉm cười với Trình Dĩ Hoa, hiện tại cậu không dám dao động cảm xúc quá lớn bởi vì sợ ảnh hưởng tới vết thương trên ngực, mỉm cười thì không thành vấn đề. Nhưng bởi vì cơ thịt cứng ngắc mà nụ cười của cậu trông có chút khó coi.

Trình Dĩ Hoa yên lặng bày đồ ăn ra bàn.

Thẩm Húc Thần hiện tại cần có người đút ăn, bởi vì cậu nâng cánh tay cũng sẽ ảnh hưởng tới vết thương.

Cố Vọng Thư bá đạo đẩy Trình Dĩ Hoa ra, không nói hai lời đoạt công tác đút Thẩm Húc Thần ăn.

Trình Dĩ Hoa cũng không nói gì chỉ đứng một bên nhìn đăm đăm, sau đó nắm bắt mọi cơ hội sán lại giúp Thẩm Húc Thần lau miệng, rửa tay, trông rất giống bộ dạng cô vợ nhỏ đáng thương.

Thẩm Húc Thần mới ăn một ít liền không muốn ăn.

Tuy rằng cậu đang nằm trên giường bệnh nhưng nhiệm vụ hằng ngày không thể không hoàn thành. Một giờ học tiếng Đức, bốn giờ học tập, mỗi ngày nhất định phải mất 5 tiếng để hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế. May mà Thẩm Húc Thần có phòng tối, chỉnh thời gian trở về tỉ lệ 1:1 không cần lãng phí tích phân, bởi vậy đa số thời gian tinh thần thể Thẩm Húc Thần đều chui vào trong phòng tối.

Bởi thế mà người ngoài nhìn vào chỉ thấy đa số thời gian Thẩm Húc Thần đều mê man.

“Đây là chuyện bình thường, phương thức tự chữa lành vết thương của mỗi người không giống nhau. Nhưng khi ngủ mới là lúc chữa trị vết thương tốt nhất.” Nhóm chuyên gia cẩn thận kiểm tra cơ thể Thẩm Húc Thần, rồi mới cam đoan với người nhà cậu.

Bởi vì Thẩm Húc Thần khôi phục nhanh nên mấy người lớn trong nhà dường như không còn chuyện gì để làm. Mấy ngày sau, Khổng Đắc Dung dẫn Trâu Đạc trở lại Bắc Kinh. Ba Trình Dĩ Hoa, Trình Văn Hóa cũng trở lại quân khu. Cố Vọng Thư  không phải người sắt, đợi nhỏ vì chuyện tắm rửa vệ sinh cá nhân mà rời bệnh viện về nhà rồi, Trình Dĩ Hoa mới toại nguyện thoải mái ở bên cạnh Thẩm Húc Thần. Khi Thẩm Húc Thần từ trong phòng tối đi ra liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại gần trong gang tấc của Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần chớp chớp mắt. (Jer: =))) Boss Trình định làm gì vậy?)

“Tớ…tớ muốn xuống dưới phơi nắng.” Thẩm Húc Thần nói.

Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình đứng thẳng lên, sau khi hỏi ý kiến mẹ rồi mới đi mượn xe lăn mang tới. Trình Dĩ Hoa cẩn thận bế Thẩm Húc Thần ngồi xuống xe lăn, đẩy cậu đi xuống hoa viên dưới lầu.

Ánh dương quang chan hòa lan tỏa, Thẩm Húc Thần cảm thấy thoải mái cực độ. Sau khi dùng Quang minh chi tuyền, cơ thể cậu giống như một gốc cây, ánh mặt trời chính là chất dinh dưỡng cần thiết cho quá trình sinh trưởng. Chỉ cần ngồi dưới ánh mặt trời một lúc, cậu thậm chí có thể cảm nhận các tế bào quanh miệng vết thương mình đang không ngừng đổi mới phân chia sinh trưởng.

“Cậu không nên tự trách.” Thẩm Húc Thần an ủi Trình Dĩ Hoa.

Trình Dĩ Hoa lắc lắc đầu, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.

“Tá hữu võng thế nào rồi? còn tiểu thuyết của tớ, khán giả có phản ứng thế nào với bộ 《 kỵ sĩ 》?” Thẩm Húc Thần đổi đề tài, cậu rất rõ, đối với người có tinh thần trách nhiệm cao như Trình Dĩ Hoa, chỉ cần một ngày cậu chưa hồi phục sinh long hoạt hổ, Trình Dĩ Hoa sẽ một ngày không ngừng tự trách bản thân.

“Đề tài bộ《 Kỵ sĩ 》 vốn kén người đọc, nhưng không lâu gần đây đột nhiên bộc phát lượng người theo dõi, lập tức tăng hơn 500 vote. Tớ chú ý thấy, dường như có người nào đó ở trên mạng nhắc tới văn của cậu. Đúng rồi, tổng số điểm tác giả của cậu cũng tăng hơn 40.” Trình Dĩ Hoa thích lấy số liệu để nói chuyện.

“Ừ, rất tốt. Ăn một miếng không thành mập, có thành tích như hiện tại, tớ đã thấy thỏa mãn. Dựa theo tốc độ sáng tác của tớ, có lẽ chờ tới khi lên đại học, tớ sẽ trở thành đại thần cũng nên.” Thẩm Húc Thần hớn hở nói.

Bởi vì hoàn thành xong tác phẩm mới gửi đi, trên cơ bản không tồn tại tình huống ngưng giữa chừng, hơn nữa văn phong cậu nhuần nhuyễn, nhiều ý tưởng mới lạ, những tình tiết viết ra vừa có nội hàm vừa độc bởi vậy độc giả đón đọc truyện của bút danh “Cửu nhật tinh thần” vẫn ổn định tăng trưởng.

Càng trọng yếu hơn nữa là Thẩm Húc Thần vô cùng sáng tạo, cho nên sau khi bộ truyện cũ kết thúc lập tức bắt tay vào viết một bộ mới, tự nhiên khiến các độc giả vô cùng vừa lòng, chính vì thế mà không khiến độc giả bị xói mòn. Hơn nữa sau khi ký hợp đồng với Tá hữu võng, chỉ cần Thẩm Húc Thần đảm bảo chất lượng truyện, bọn họ cũng sẽ xếp truyện của Thẩm Húc Thần ở một vị trí dễ thấy nhất. Cứ như vậy viết tiếp, Thẩm Húc Thần sớm muộn cũng trở nên nổi tiếng.

Mà với tốc độ phát triển văn học mạng như hiện nay, chỉ khoảng 3 năm nữa là cậu có thể trở thành đại thần, Thẩm Húc Thần cảm thấy phi thường đủ. Cậu thích nâng cao giá trị danh vọng, một giá trị danh vọng đại biểu cho 1 vạn tích phân đó!

Phơi nắng khoảng 1 tiếng, Trình Dĩ Hoa dựa theo lời dặn dò của mẹ, chuẩn bị đưa Thẩm Húc Thần trở về phòng bệnh. Trình Dĩ Hoa là người rất có quan niệm thời gian.

Thẩm Húc Thần đầy mặt oán niệm nhìn Trình Dĩ Hoa: “Tớ muốn phơi nắng thêm chút nữa…”

“Không được. Mẹ nói, cậu không thể ở ngoài lâu.” Trình Dĩ Hoa kiên định nói.

“Phơi nắng thật sự rất thoải mái, tớ muốn ngồi thêm một chút.” Thẩm Húc Thần dùng sức mở to đôi mắt vô tội của mình, cố gắng để Trình Dĩ Hoa nhìn thấy khát vọng sâu thẳm trong nội tâm mình.

Trình Dĩ Hoa yên lặng quay đầu sang một bên, nói: “Không được, phải nghe lời mẹ.”

Nếu khôi phục quá nhanh, nói không chừng các bác sỹ sẽ hoài nghi… tuy rằng phơi nắng có trợ giúp rất lớn nhưng vẫn nên khống chế một chút. Làm người phải khiêm tốn, bằng không phòng thí nghiệm thân thể con người vẫy tay chào đón a! nghĩ tới đây, Thẩm Húc Thần chu môi, nói: “Vậy được rồi, chúng ta về phòng bệnh đi.”

“Nếu như…tớ sẽ để cậu ngồi thêm 10 phút, 10 phút sau, dù thế nào chúng ta cũng phải về phòng.” Trình Dĩ Hoa nói.

“Được, 10 phút thì 10 phút.” Thẩm Húc Thần nhắm mắt lại, cố gắng hưởng thụ 10 phút “quang hợp” cuối cùng. Cậu chung quy không phải là thực vật thật sự bởi vì ánh trăng cũng có tác dụng với cậu, cũng không phải không có ánh nắng liền không xong. Cùng lắm thì đợi sau khi mọi người đi ngủ rồi, mình lại ra ban công hưởng thụ chút ánh trăng là được.

Không tới vài ngày sau là khai giảng. Xét thấy tình trạng thân thể của Thẩm Húc Thần, cậu thuận lợi xin nghỉ bệnh.

Bởi vì Trình Dĩ Hoa kiên trì nên cậu ta cũng xin nghỉ theo.

Thẩm Húc Thần não bổ thực thần kỳ, bất giác nghĩ tới sau này, nhà nước có quy định khi vợ sinh con, chồng sẽ được nghỉ làm mấy ngày chăm vợ đẻ, có vẻ khá giống với tình trạng bọn họ lúc này. A, phi phi phi, một chút cũng không giống! vợ sinh con cái gì quỷ gì chứ! Não mình nhất định bị ngập nước rồi!

Tần Ngọc biết rõ chỉ số thông minh của con trai, hoàn toàn không sợ sẽ chậm trễ chương trình học, nếu không phải do cô bắt ép, Trình Dĩ Hoa đã muốn thi đại học sớm mấy năm rồi. Cho nên, cô không bắt buộc Trình Dĩ Hoa nhất định phải tới trường, giấy xin nghỉ phép, cô còn tự mình tới trường nộp giùm con trai nữa kìa.

Nói thật, mấy năm nay, Tần Ngọc luôn bắt ép Trình Dĩ Hoa lên lớp theo tuần tự, vì sợ con trai bị dưỡng thành loại nặng kiến thức yếu thực hành. Cho nên, Tần Ngọc vẫn chủ trương để Trình Dĩ Hoa trao đổi giao lưu nhiều hơn với các bạn cùng lứa. Không phụ sự trông mong của cô, Trình Dĩ Hoa không phải đã quen được với một người bạn rồi đó sao? Thẩm Húc Thần là một đứa nhỏ rất tốt, cho dù không có lần cứu mạng này, Tần Ngọc cũng rất tự hào vì mắt nhìn bạn của con trai mình.

Cố Vọng Thư đành không cam lòng một mình tới trường đi học. Trước khi đi, nhỏ còn hung hăng trừng Trình Dĩ Hoa vài lần.

Một ngày ba bữa của Thẩm Húc Thần đều do Trình Dĩ Hoa phụ trách. Trình Dĩ Hoa nắm vững nguyên tắc ăn ít chia nhiều bữa, đa số thời gian đều lãng phí trong phòng bếp. Cho dù là cơm thanh đạm cho bệnh nhân, Trình Dĩ Hoa vẫn có thể làm thập phần mỹ vị, Tần Ngọc còn nhịn không được mà thầm nuốt nước miếng, Thẩm Húc Thần cảm thấy mình nhất định đã bị dưỡng béo lên.

Mãi cho tới tháng mười, Thẩm Húc Thần mới được phép xuất viện tới trường.

“Bạn cùng bàn thân ái, tao nhớ mày quá!” Tưởng Hạo khoa trương giang rộng vòng tay về phía Thẩm Húc Thần.

Sau khi lên lớp 11, bởi vì chuyện phân ban mà thành viên trong lớp có chút thay đổi, nhưng cũng không nhiều. Bởi vì vóc dáng tương đối cao mà Thẩm Húc Thần vẫn bị xếp ngồi ở gần cuối lớp, cùng bàn với Tưởng Hạo.

Lộ Cầu Chân không chút khách khí đập Tưởng Hạo một cái: “Mày cẩn thận một chút, Thần Tử vừa xuất viện, không chịu nổi mày tay chân lóng ngóng.”

Chuyện Thẩm Húc Thần ở trên đường bị người đâm một nhát đã náo động một thời gian, mọi bài báo ở huyện Di Tương đều thi nhau đăng tin. Tuy rằng trên cơ bản không có mấy người đọc. Bởi vì nguyên nhân đặc thù nên tin tức tung ra, tên hành hung đã được đổi thành bệnh nhân tâm thần, động cơ đâm người tự nhiên cũng bị nói giảm nói tránh. Trình Dĩ Hoa hoàn toàn không xuất hiện trong nội dung các bản tin. Cho nên, các học sinh biết ‘chân tướng’ đều rất cảm thông với Thẩm Húc Thần, đều cho rằng vận số cậu không tốt.

Thẩm Húc Thần khẽ cười: “Không sao, tao khỏe rồi.”

Ở trong lớp, rất nhiều bạn học thân quen đều vây quanh Thẩm Húc Thần miệng lưỡi ồn ào hỏi thăm. Quân Khải Uy cũng sán lại, tỉ mỉ đánh giá Thẩm Húc Thần một phen: “Hắc…mày ít nhất cũng phải tăng 5 cân! Cằm mày sắp tròn xoe rồi kìa! Người không biết còn tưởng mày vừa ở cữ đấy!” (Jer: há há nói chuẩn lắm =)))

Ở cữ là cái quỷ gì?! Thẩm Húc Thần ai oán lườm Trình Dĩ Hoa một cái, còn không phải do trình nấu nướng của Trình Dĩ Hoa quá tốt.

Ah? Sao Trình Dĩ Hoa vẫn còn ở đây?

Thẩm Húc Thần lập tức xoay người nói với Trình Dĩ Hoa: “Sắp lên lớp rồi, cậu mau về lớp cậu đi. Tớ không sao nữa rồi, yên tâm đi.”

“Mày bảo cậu ta phải đi đâu? Cậu ta học lớp chúng ta đó!” Giang Sơn nhịn không được kêu lên.

“Hả?” Thẩm Húc Thần mờ mịt nhìn đám bạn học của mình, cả đám đồng loạt gật đầu khẳng định, chứng thực Giang Sơn nói không sai. Trình Dĩ Hoa kiêu ngạo ưỡn ngực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK