Đương nhiên, nếu không đi so đo sự thật khiến người tuyệt vọng này thì nhóm học sinh vẫn phi thường cao hứng.
Khi chào từ biệt Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần cũng đã viết xong bộ 《 ảnh đế dị giới mạo hiểm 》 lưu trong USB giao lại cho cậu ta. Trong nhà Thẩm Húc Thần không có máy tính, cậu muốn nhờ Trình Dĩ Hoa up lên trang web giùm cậu. Trình Dĩ Hoa tự nhiên đáp ứng.
Xét thấy hàng hóa ở Tiền Hồ trấn so với Phần Thủy trấn đa dạng lại rẻ hơn nhiều, Thẩm Húc Thần giờ đã có tiền trong tay, cậu và Cố Vọng Thư quyết định mua quà tết ở đây rồi mang về nhà. Gọi điện báo với ông nội tối nay bọn họ sẽ về, rồi hai người cùng nhau ra cửa hàng tạp hóa.
Đầu tiên mua quần áo mới đón tết, lại mua thêm ít kẹo bánh hoa quả để tiếp đón khách khứa, lại mua thêm ít pháo hoa… đợi tới khi Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư chạy tới bến tàu thì đa số học sinh cùng đường với bọn họ đã chen nhau lên tàu hết rồi!
Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư xách bao lớn bao nhỏ lên tàu, thời tiết rất lạnh, mọi người đều ngồi hết trong khoang, không ai dại mà mò lên boong tàu đón gió. Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư mua vé ngồi cạnh nhau. Trong khoang thuyền phi thường chật chội, mùi vị cũng không dễ ngửi.
Thẩm Húc Thần nhỏ giọng nói thầm với Cố Vọng Thư: “…Em cảm thấy ông nội đã đến lúc về hưu, hiện giờ ông vẫn còn tiếp tục đi dạy là do chúng ta đi học xa không ở nhà. Nếu như chúng ta mua một căn nhà trên Tiền Hồ trấn, ông nội sẽ không phải vất vả như trước nữa.”
Cố Vọng Thư đã biết Thẩm Húc Thần có tiền, nghe cậu nói như vậy, nhỏ lập tức tán đồng: “Lần trước khi Thần Thần nhắc tới vấn đề này, chị cũng đã cẩn thận suy nghĩ, chị cảm thấy…Nếu ông nội không ở Phần Thủy trấn, thì hai chị em ta cũng không còn cảm tình gì với nơi đó.”
Đây là lời thật. Hai chị em không còn thân thích, người duy nhất bọn họ coi trọng cũng chỉ có ông nội Thẩm Bình Trung.
“Sau này chúng ta lên đại học, đi làm, thành gia lập nghiệp, căn bản cũng không ở lại Phần Thủy trấn. Cho nên, kêu ông nội chuyển đi với chúng ta là quyết định không sai. Cái khác không nói, ít nhất Tiền Hồ trấn so với Phần Thủy trấn thuận tiện hơn rất nhiều.” Cố Vọng Thư nói.
“Nếu Duyệt Duyệt đã đáp ứng, vậy sau khi về nhà, Duyệt Duyệt phải khuyên nhủ ông nội nhé. Nếu Duyệt Duyệt không khuyên, ông nhất định sẽ lại tích kiệm tiền, ông luyến tiếc mua nhà.” Thẩm Húc Thần nói. Ông Thẩm Bình Trung tuy là phần tử tri thức nhưng hiển nhiên ông không hề thành thạo chuyện mua bán. Bởi vì có hai đứa cháu cần phải nuôi lớn, ông tựa như người cha một lòng cầu an ổn cho con cháu, chủ trương đem tiền tiết kiệm gửi ngân hàng ăn lợi tức.
Cố Vọng Thư cười nói: “Chị biết rồi…Thần Thần cũng đừng bỏ mặc ông nội quá, có đôi khi ông rất giống trẻ con, phải quan tâm nhiều hơn mới được. Năm ngoái chị mới bắt ông cai thuốc, mấy lần trước gọi điện về lại nghe thấy ông ho khan, chắc ông lại hút lại… Aiz, uống chút rượu thì không hề gì nhưng hút thuốc lại rất hại thân.”
“Được rồi, má Cố, tuân mệnh má Cố.” Thẩm Húc Thần lắc đầu trêu chọc.
Cố Vọng Thư nhịn không được bật cười.
Trên bến tàu Phần Thủy trấn, ông Thẩm Bình Trung đã đứng đó đợi sẵn. Bến tàu Phần Thủy trấn không có phòng chờ tử tế, mà chỉ có một khối đá lớn nhô ra ở trước gió. Trước tảng đá được gắn một tấm biển chỉ dẫn, nhìn qua thập phần đơn sơ.
Lúc này đã là chạng vạng tối, gió lạnh buốt xương, đến thanh niên trai tráng còn cảm thấy rét run, cố tình ông Thẩm lại như không cảm thấy vậy. Tới khi nhìn thấy hai đứa cháu ngoan, cả người ông kích động hẳn lên. Ông từ trên tảng đá chạy chậm xuống, khi hai chị em đạp tấm ván từ trên tàu bước xuống, ông nội còn cầm tay đỡ cả hai.
Nhận mấy cái túi nhỏ từ tay hai chị em, ông Thẩm nhịn không được nhỏ giọng oán thầm: “Các con thật là, sao về nhà mà còn mua nhiều đồ như vậy? các con vẫn còn là học sinh đấy, còn chưa đi làm… chờ các con có công ăn việc làm rồi, mới mua đồ hiếu kính ông vẫn chưa muộn.”
“Ông nội, đây đều là quà tết, bọn con không có lãng phí tiền mua đồ linh tinh đâu.” Thẩm Húc Thần nhanh chóng chứng minh mình trong sạch. Hẳn là do dung dịch phục hồi cơ thể có tác dụng nên cậu cảm thấy ông nội so với mấy năm trước trông trẻ khỏe hơn rất nhiều.
Ông Thẩm trừng mắt với Thẩm Húc Thần một cái: “Biết ngay là thằng nhóc con đầu têu mà, Duyệt Duyệt từ nhỏ tiết kiệm, khác hẳn với con. Ông biết con nửa năm nay kiếm được không ít tiền nhuận bút, nhưng về sau con còn phải cưới vợ nữa…”
“Ông nội, việc đó còn lâu lắm, con còn chưa học đại học mà ông đã nói chuyện cưới vợ!” Thẩm Húc Thần nhanh chóng cướp lời: “Kiếm được tiền thì phải tiêu. Tiền mà có thể kiếm nữa, không cần phải tiết kiệm.”
Nghe Thẩm Húc Thần nói như vậy, ông Thẩm lắc đầu thở dài nói: “Bọn con còn nhỏ chưa từng ăn khổ…”
Biết hôm nay cặp song sinh trở về, ông Thẩm đã sớm nhờ một nhà trên trấn có xe ba bánh chở đi. Thấy ba ông cháu mải đứng trên bến trò chuyện, người nọ đứng cạnh xe vẫy vẫy tay hô giọng gọi: “Thầy Thẩm, về nhà rồi trò chuyện tiếp! Trời lạnh, ba ông cháu đừng đứng ngoài gió nữa!”
“Đến đây đến đây, Tiểu Nghiễm, hôm nay làm phiền chú rồi.” ông Thẩm động tác lưu lác giúp hai đứa cháu lên xe.
Chú lái xe ba bánh tên Lục Quảng Nghiễm, chú ấy nhìn thấy túi lớn túi nhỏ hai chị em xách, nhịn không được cười với hai chị em: “Các cháu thật là từ trường về sao?! Người không biết còn tưởng hai cháu đi buôn đấy!”
Ông Thẩm nghe vậy, gương mặt ghét bỏ lại mang theo chút kiêu ngạo nói: “Tiểu Nghiễm, chú không biết, tôi cũng vừa nói với bọn nó vậy đấy. Thằng nhóc A Hổ này có mấy bài viết được in, kiếm được một ít tiền nhuận bút, nó không giữ lại, toàn bỏ ra mua đồ cho gia đình. Trẻ con chả nghĩ gì tới chuyện tiết kiệm chi tiêu cả.”
“Có bài viết được in? Đến cùng vẫn là người có ăn có học, thật lợi hại, mới học cấp 3 đã kiếm được tiền… mấu chốt không phải chút tiền đó mà là thanh danh a…ha ha, là in trên báo chí hay trên sách? Đến lúc đó tôi cũng mua một quyển, giấu trong túi, mỗi khi gặp ai liền chỉ vào danh tự cho người ta nhìn một cái, nói đứa nhỏ này là ở trong trấn chúng ta, uy phong bao nhiêu!” chú Lục Quảng Nghiễm vừa khởi động xe, vừa nói.
Ông Thẩm lắc đầu: “Cũng không thể nói như vậy… cái gì danh với không danh, ăn học mới tốn tiền. Năm ngoái có đứa nhỏ học cùng hai đứa nhóc này, tốt nghiệp cấp 2 xong liền ra ngoài làm công, nghe nói cũng kiếm được không ít tiền. Aiz…cũng do hai đứa nó không chịu thua kém, học hành không đến nỗi nên tôi mới chu cấp cho chúng nó.”
Kỳ thật lời này của ông Thẩm Bình Trung thực trái lương tâm, nhưng ông cũng không còn cách nào khác, ai bảo hiện tại trên trấn đã có người nói nhảm chứ. Người nơi này vẫn thực mâu thuẫn, bọn họ phi thường tôn trọng người có học, hơn nữa còn nâng người có học lên địa vị rất cao, tựa như trong miệng mỗi người đều có thể phun ra một câu “tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có ăn học mới cao quý”. Nhưng đồng thời, bọn họ lại cảm thấy sau khi tốt nghiệp cấp 2 ra ngoài làm ăn buôn bán lời bao nhiêu tiền lãi mới là chân chính lợi hại.
Bởi vì thân thế của cặp song sinh mà bọn họ từ nhỏ đã nghe quá nhiều lời đồn. Ông Thẩm không thể chặn miệng người khác, đành phải chậm rãi thay đổi tính tình của mình. Những lời không dễ nghe, ông Thẩm là trưởng bối nói trước, như vậy người khác tự nhiên sẽ phải nói lời hay.
Lục Quảng Nghiễm lại là người có kiến thức, nghe vậy liền nói: “Lời này của thầy Thẩm là không đúng…Tôi thà rằng thằng oắt con nhà tôi có thể thi đỗ cấp 3, chẳng lẽ trong nhà trông cậy vào chút tiền cỏn con nó kiếm được sao? Hai đứa nhỏ nhà ông, hiện tại tốn tiền, nhưng đợi sau khi tốt nghiệp đại học mới càng lợi hại… Đọc nhiều sách luôn rất tốt, nào là nhà khoa học, nhà văn…giống như ông vậy, vừa có tiếng vừa có tiền, thầy Thẩm cố gắng đợi hạnh phúc mai sau đi!”
Lời này của chú Lục Quảng Nghiễm nghe cũng thực dễ chịu, ông Thẩm Bình Trung cười cười không nói tiếp. Dọc đường đi mấy ông cháu nói cười vui vẻ, tới khi trời tối hoàn toàn, bọn họ mới về tới nhà. Ông Thẩm muốn giữ chú Lục ở lại ăn cơm, nhưng người ta cũng phải vội về nhà, nên đã từ chối. Ông Thẩm đành phải bỏ thêm ba đồng trả tiền xe cho chú Lục.
Ông Thẩm không biết nấu ăn, nhưng mì phở làm vô cùng ngon. Trong nhà, ông đã hấp sẵn bánh bao, hai chị em vừa về là có luôn đồ nóng để ăn. Bọn họ cơm nước xong rồi tắm rửa, sau đó cùng ông nội ngồi quanh chậu than ấm, ba ông cháu cùng trò chuyện tán gẫu.
Trong nhà không có máy sưởi cũng không lắp điều hòa, nguồn nhiệt duy nhất là chậu than. Nói là chậu than, kỳ thật chính là một cái chậu nhôm lớn, vốn là để rửa mặt, dùng lâu ngày, nửa chậu đã trở nên đen ngòm, bên trong để mấy que củi cùng mấy viên than đang cháy hồng, có thể sưởi ấm được một chút. Ba ông cháu, mỗi người ngồi một hướng.
Cố Vọng Thư lấy quần áo mới ra, trong lòng ông Thẩm vô cùng cao hứng, nhưng ngoài miệng vẫn nhịn không được oán thầm hai đứa cháu lãng phí. Cố Vọng Thư chu môi nói: “Ông nội, đây đều là tâm ý của Thần Thần. Thần Thần đang chờ ông khen ngợi đấy!”
Trước nói thành tích, sau lại nói chuyện trên lớp, rồi chuyện chú Trâu Tề, còn nói cả những bài viết được in của Thẩm Húc Thần, hay chuyện Cố Vọng Thư hoạt động trong câu lạc bộ văn học…cuối cùng, Thẩm Húc Thần lôi ra cái thẻ ngân hàng đưa cho ông nội nói: “Ông nội, lúc trước con có viết mấy bản kế hoạch kinh doanh, được người ta coi trọng, thẻ này là thù lao bọn họ trả cho con. Lúc trước, con chưa nói với ông là vì chuyện này không thể nói rõ qua điện thoại.”
Nghe Thẩm Húc Thần nói như vậy, ông Thẩm cũng chưa hiểu ra sao. Ông còn cho rằng trong thẻ này cùng lắm cũng chỉ mấy ngàn đồng mà thôi.
Ông Thẩm gắp thêm than cho vào trong chậu, nói: “A, số tiền này con cứ giữ lại đi. Đúng rồi, mấy lời lúc trước ông nói trên xe các con đừng để bụng. Ông hy vọng các con đều có thể chăm chỉ học hành, cố gắng thi đỗ đại học, thậm chí còn có thể đi du học…Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, chuyện này rất có lợi cho các con.”
Thẩm Húc Thần liếc nhìn Cố Vọng Thư. Cố Vọng Thư lập tức tiếp lời: “Ông nội… lúc bọn con đi học luôn rất nhớ ông.”
“Ông cũng nhớ các con…”
“Vậy ông chuyển tới Tiền Hồ trấn ở với bọn con đi, có được không? Thần Thần kiếm được không ít tiền, chúng ta có thể mua nhà ở trên trấn.” Cố Vọng Thư đột nhiên ném cho ông Thẩm một quả bom.
Ông Thẩm tưởng mình nghe lầm, nói: “Khẩu khí các con thực không nhỏ nhỉ… mua nhà cần bao nhiêu tiền, các con có biết không?”
“Biết ạ…Con đã hỏi giá thị trường rồi, nhà trên Tiền Hồ trấn, vừa thì khoảng sáu, bảy vạn là mua được, lớn hơn ít thì khoảng mười vạn… còn tốt hơn nữa thì càng đắt, nhưng chúng ta mua nhà tầm mười vạn là được rồi.” Thẩm Húc Thần nói: “Trong thẻ này có hơn hai mươi vạn, vẫn còn dư lại một ít.”
“Sao các con lại có nhiều tiền như vậy? không phải là lấy tiền của Trâu gia đấy chứ?” ông Thẩm rất không cao hứng hỏi.
“Ông nội, không phải Thần Thần vừa nói rồi sao, đây là do Thẩm Húc Thần viết kế hoạch kinh doanh được trả tiền.” Cố Vọng Thư bĩu môi: “Công ty dựa theo bản kế hoạch của Thẩm Húc Thần có thể kiếm được rất nhiều tiền, bọn họ có lời, cũng không keo kiệt hồi báo. Ý con là, hai mươi vạn này, Thần Thần có thể yên tâm nhận, bởi vì nhân tài rất đáng giá.”
Thần Thần kể lại sự tình từ đầu tới cuối cho ông Thẩm nghe. Than trong chậu đã bị đốt hết thành tro, bọn họ mới rời phòng khách đi ngủ. Ngoài dự kiến của Thẩm Húc Thần, sau khi ông Thẩm hỏi rõ ràng nguồn gốc số tiền, liền phi thường tán đồng việc mua nhà trên Tiền Hồ trấn.
Thẩm Húc Thần tỉ mỉ nghĩ lại cũng hiểu rõ suy nghĩ của ông nội. Ông sợ vạn nhất ông qua đời, căn nhà hiện tại sẽ bị trường học thu lại, vậy hai chị em bọn họ sẽ không còn nhà để về. Một khi đã vậy, còn không bằng nhanh chóng mua nhà. Dù sao có nhà có thể ở cả đời, tiêu tiền cũng không tính là thua thiệt.