Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi thực hiện cúng bái, cũng chỉ ra chợ mua trái cây cùng với thức ăn của thôn dâng tặng, nhóm Lý An Đăng tề tựu đủ bảy người quay về. Những ngày qua, quả là những ngày du lịch đáng nhớ.



Ngẫm lại, Hoàng Vân cũng vì số phận ép buộc vào đường tà ác, tìm ra cách chữa bệnh cho mình. Đến khi tuổi già vẫn chưa hề nhận ra sai trái, trở về cát bụi. Còn Hoàng Diệp cũng là nạn nhân của gia đình và xã hội, đều kém may mắn. Thế giới quay lưng với họ, họ muốn chứng minh cho tất cả thấy, bất quá phương thức không hợp lệ.



Xử lý xong địa điểm này, trong Bách Quỷ Dạ Hành chỉ còn cái âm sào nữa. Lý An Đăng sẽ nghỉ ngơi lấy sức, tiếp đó là phá âm sào Lệ quỷ, ngăn cản "thiên kiếp", hứa hẹn một cuộc hành trình đầy căng go.



Bác Năm lái con xe cồng kềnh về chỗ thuê xe, thật ra, họ vẫn không có thời gian cắm trại hay ngắm cảnh như dự định, còn không được leo núi. Tiểu Mai lại nghĩ bị Lê Yến Xuân hố rồi. Còn Lê Yến Xuân cứ nhìn Lý An Đăng xem hắn có nhớ đã nói gì không, hắn đỏ mặt không dám thừa nhận.



Trả xe hơi, lại quay về con xe buýt. Nhóm người ăn uống một đoạn, bác Năm lái xe buýt quay về nhà. Lý An Đăng thử hỏi bác Năm về sư phụ, nhưng là, bác Năm nói Lý Đạo lên núi thì về trong ngày. Lý An Đăng cười khổ, ông già đó lúc nào cũng bướng bỉnh như vậy.



Thầy trò giống nhau mà!



Đến nơi, đương nhiên là trở về thành thị thân quen, buổi sáng thưởng thức mùi thịt xông khói cùng tạp âm trên đài phát thanh, buổi chiều ồn ào tấp nập, đêm về lẳng lặng tiếng gió cùng xe tải, xe cấp cứu...



Cũng gần sáu giờ tối. Lê Yến Xuân còn định cho người đưa Bất U về nhà, nhưng anh ta nói không cần. Chỉ gửi lại một cái địa chỉ, nguyên nhân Lê Yến Xuân đã hứa giúp anh ta vá lại mái nhà.



Hơn nữa anh dặn Lê Yến Xuân đừng tiết lộ địa chỉ, càng ít người biết càng tốt. Trước đây, Bất U sống trong chùa cũng có tính ăn sung mặc sướng, được nhiều người nể trọng, xưng là cao tăng. Nhưng mà, Bất U dần dần lớn lên, sống ở trong thế đạo đổi thay, con người tín đạo không còn như trước.



Có một số nơi tìm mọi cách truyền bá giáo phái, có một số người lợi dụng tín ngưỡng chỉ vì chữ tiền, danh lợi. Rồi cái nhìn của mọi người về tôn giáo lệch lạc đi, thật ra, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng chung quy một chỗ... Tam giáo là một nhà.



Những bậc thánh nhân khi xưa nếu biết con cháu sau này như vậy chắc chắn đau đầu lắm.



Cho nên, Bất U và sư phụ tìm về với thiên nhiên, trong cuộc sống không màng thế tục. Bất quá, Lý An Đăng có một số mệnh phải đối đầu với thiên kiếp rửa tội, Bất U cũng có. Vì thế anh phải cùng với Lý An Đăng trải qua sau này.



Bất U và sư phụ sống trong rừng, hằng ngày tu luyện, có thể so sánh như là một thiền sư. Thậm chí tuy không còn nhiều người biết đến, cương vị thiền sư cũng hơn hoà thượng.



Như cảnh sát bắt tội phạm, phá được nhiều vụ án, lập công, cầu vai sẽ mọc mụn - Pháp sư lấy trảm yêu trừ ma làm đầu, có âm đức, dần sẽ thăng "mệnh vị".



Lý An Đăng hay Bất U đều có phần giống nhau. Mỗi ngày rèn luyện thân thể, khí công sẽ tăng sức mạnh. Tu tâm dưỡng tính, tâm càng thanh thì thuật càng cởi mở linh ứng, cũng tăng đạo hạnh. Hành thiện độ dương, giúp những linh hồn, hoặc trừ đi ác nhân quỷ dữ được tính âm đức, nâng cao tu vi.



Những thứ ấy đều góp phần đạt được mệnh vị. Ví dụ Lý An Đăng tương đồng âm soa Địa Phủ, khi đấu xong bạch cốt tinh, Võ Phán Quan ban cho hắn ngân bài thăng cấp quỷ sai. Nếu như lần này phá âm sào Lệ quỷ thành công, không chừng hắn đủ đạt mệnh vị quỷ tướng, cùng với bên trong Địa Phủ là Hắc Bạch Song Án và Ngưu Giác Mã Tùng ngang hàng.



Phần Bất U, từ tỳ kheo thành hoà thượng, thiền sư. Lần này anh đang hướng đến quả vị la hán.



Ánh bình minh khuếch tán, Bất U tựa lưng trên ghế từ tốn mở mắt. Anh nhìn ra ngoài cửa kính, che miệng ngáp một cái. Đường đi càng lúc hoang sơ, đã gần đến nơi.



Ống tre lộ bên ngoài túi xanh, thừa ra một đầu rắn nhỏ đưa mắt nhìn mặt trời. Hai bên đầu linh xà vậy mà có lông mao thưa thớt ửng hồng như mang cá, trên đầu có lớp vảy sần sùi giống mọc sừng. Bất U xem xét mà kinh ngạc. "Sắp độ kiếp rồi sao?"



Anh rút linh xà ra khỏi ống tre, hai tay sờ nắn thân rắn, sau đó nhìn về đuôi rắn xuất hiện một chùm lông cũng ửng hồng.



"Thánh tăng, đừng sờ ta, ta nhột!" Linh xà nói.



Bất U cười ngại ngùng, thả linh xà trên đùi. "Lần này có định ra mặt không?"



"Đương nhiên, ta thích làm người mà! Có thể đi lại, ăn mặc như người, cũng có thể... Biết yêu!"



Bất U xoa xoa đầu bóng. "Đi lại, ăn mặc, cô chỉ cần biến một chút là được. Còn yêu thì không nên, yêu không thành mà hoá hận, chẳng phải uổng bao năm tu luyện?"



Nhưng nghĩ lại, anh làm hoà thượng không thể yêu, nhưng không có quyền cấm ai khác ai yêu đương, cười nói. "Vậy thì yêu..."



Phía trước, tài xế thầm mắng thằng cha điên, lại nhìn lên kính chiếu hậu. Hoà thượng có mang rắn lên xe, chậc chậc, đúng là quái nhân, ở đây đường vắng như vậy có ném vào rừng cũng không ai hay, thôi thì đừng mở miệng nói năng bây bạ.



Linh xà bò trên người, rồi lên vai Bất U. "Sao lúc ta là rắn lại có thể bò trên thánh tăng, còn thành người thì không được?"



Bất U nhớ lại, cảm giác nổi da gà lên hết, bèn bắt linh xà. "Cô vẫn vào trong nhà thì hơn!"



Nói xong bỏ linh xà vào trong ống tre.



Dọc đường, Bất U ghé một tiệm gà rán, mua năm hộp để dành, sau đó mua ít nước uống. Còn Kiều Nhi, anh mua cho cô ta hũ kẹo bạc hà.



Có một số loài vật tu luyện đến mức nhất định sẽ không ăn thịt, thậm chí ăn rất ít. Bất U tu luyện lâu như vậy vẫn chưa đạt mức độ đó.



Lại nói về Kiều Nhi, chỉ trong thân rắn, có thể dùng phép thuật biến hoá dạng người. Nhưng mà đến khi có thể hoàn toàn thành người, nếu cô hiện thân, trên trời sẽ ban thiên lôi xuống bất kể mưa nắng. Nếu như cô trải qua độ kiếp thành công sẽ có cuộc sống như người bình thường. Còn ngược lại, nhẹ thì bị đánh cho hết linh khí, trở thành con rắn bình thường, nặng hơn có thể cháy cả thân thể, hồn xiêu phách tán.



Nhưng Kiều Nhi đã hạ quyết tâm tâm huyết, lần này phải trở thành người.



Xe chạy đến một cánh rừng thì dừng lại. Bất U trả tiền xe, trong người chỉ còn lại mấy nghìn lẻ, đúng là thảm. Tuy nhiên, Bất U và sư phụ hay giúp người dân lân cận, mặc dù ít, nhưng họ có hay tặng quà như đồ vật thức ăn. Còn ngoài ra Bất U chưa bao giờ nhận tiền không công hay xin bố thí, hiện tại sống cũng không cầu kỳ quá. Sư phụ anh có một kho thuốc, thường vào rừng hái thảo dược, đôi khi bán thuốc lấy tiền, đối với người nghèo thì cho, họ trả lại bằng gạo khoai đại loại vậy.



Bất U thong thả đi vào trong rừng, chỉ một mình. Rừng cây ban sáng rất thanh đạm, sương còn chưa rụng hết trên lá, gió nhẹ thổi qua cũng nghe mát lạnh.



Đột nhiên có âm thanh Kiều Nhi. "Thánh tăng, có người đến. Còn có vật khác, nhưng... Không rõ sống chết!"



Bất U cau mày, ngửi được mùi máu tanh, còn có mùi khác rất đặc biệt. Anh nhớ đã từng gặp qua khí tức này ở đâu rồi. Tức thời nhớ lại, là... Nghĩa địa đã cùng với Lý An Đăng. Không lẽ có cương thi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK