Thật ra hôm trước được quỷ đả tường hỗ trợ, hắn chưa kịp cảm ơn, nhân tiện đáp lễ. Đến ngay chỗ cũ, cái bia mộ cũ nát của quỷ đả tường, hắn không cần gọi, quỷ đả tường biết được tự động hiện lên.
Một cái bóng nữ nhân mặc áo liệm cùng phong cách Nhật Bản. Càng ngày ả càng giống người hơn, da mặt thoa phấn, hai đầu chân mày bôi đen một khối tròn, miệng tô son trái tim.
"Cảm ơn cô rất nhiều, ta thiếu cô một mạng!"
Quỷ đả tường lắc lắc đầu. "Đại sư đừng khách sáo, nơi đây cũng là nhà của tôi!"
"Cô quả nhiên ngày càng hiểu biết, tu luyện sẽ nhanh thôi!" Lý An Đăng có chút bất ngờ, đốt cho ả một nén hương trước bia mộ. Sau đó hắn đã nghĩ ra nên đáp lễ như thế nào. "Chờ ta!"
Hắn đi chỗ khác, soi đèn pin trên mặt đất tìm kiếm. Kết quả tìm được mấy viên đá nhìn có vẻ tốt, một viên đá to và ba viên đá nhỏ. Hắn quay trở lại, đem bốn viên đá đặt chung một chỗ, vị trí trước bia mộ quỷ đả tường.
"Vốn dĩ ban đầu ta định cho cô đến nới khác!" Lý An Đăng nhìn quỷ đả tường nói.
Quỷ đả tường gật đầu không đáp.
"Nhưng cô không cần phải đi rồi!" Hắn chỉ mấy viên đá nói. "Cô cứ an tâm ở đây tu luyện, sau này biết đâu có cơ hội thành Thạch Thần!"
"Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư rất nhiều! Tôi sẽ không lười biếng!"
Thạch Thần trong miệng Lý An Đăng là một chân hồn hình thành từ sỏi đá, tục gọi là ông Tà. Hoặc là những nơi có người chết ngã xuống, tàn niệm lan truyền vào những khối đá, khối đá liền nhận được tình cảm này.
Trải qua thời gian, nếu như chân hồn tinh tấn tu luyện, không sa vào đường tà cõi ác, có thể thành Thạch Thần, cai quản một mẫu địa phương nhỏ.
Thạch Thần mang khí tức bịnh dị nhất, nhẹ nhàng nhất, khiến tâm hồn con người thanh tịnh, quên đi những phiền não, rắc rối trong cuộc sống vùi dập. Nếu chúng ta có một nỗi sự tình không ai thấu hiểu, thử tìm một viên đá tâm sự, trong lòng liền nhẹ đi không ít.
Viên đá to cũng là đại diện cho Thạch Thần, ba viên đá nhỏ là ba tiểu quỷ theo hầu. Bất quá hiện tại Lý An Đăng không có tiểu quỷ, sau này nếu quỷ đả tường có thể gặt hái chánh quả, lúc đó thu thập cũng chưa muộn.
Một phần trước đây nghĩa địa có những tin đồn không hay, mà đại đa số nghĩa địa đều như vậy, khiến cho lòng người nao nao. Để cho quỷ đả tường ổn định trật tự tại nghĩa địa, còn được nhận thêm âm đức.
Tiếp theo Lý An Đăng lấy ra một tấm bùa vàng, gọi là Cát Tường Phù, trong miệng đọc. "Tá mệnh cửu tiêu, du quan thái không, bôn vân hô phong, triệu mỗ truyền âm thần, thượng đế mệnh nhữ triệu, lôi đình tiết linh, uy đế anh thăng đằng, tam giới tốc hàng lâm. Cấp cấp như luật lệnh!"
Cát Tường Phù cháy lên, xung quanh quỷ đả tường có một làn ánh sáng nhẹ bao phủ.
"Tôi chỉ giúp cô được bao nhiêu đó! Còn lại phải xem cô cố gắng!"
Quỷ đả tường cảm kích nói. "Đại sư, sau này có việc gì cứ gọi tôi, tôi sẽ làm hết mình!"
Lý An Đăng tạm biệt quỷ đả tường, lúc này mới đi đến hướng khác. Gió lao xao, hắn đến một ngôi mộ, là mộ của lão Lâm. Hắn gọi mấy tiếng, lão Lâm vừa ngủ dậy, thấy hắn ăn mặc thời thượng thì khen ngợi.
Hắn liền dương dương tự đắc, cả lão quỷ còn có mắt thẫm mỹ hơn Lê Yến Xuân. Sau đó hắn bắt đầu bàn bạc với lão, đại khái là nghĩa địa không còn mối hiểm hoạ, lão cũng nên tranh thủ đi đầu thai. Chỉ cần lão đồng ý, hắn sẽ đưa lão đi.
Lão Lâm có chút lưng chừng, Lý An Đăng thấy lão mập mờ, cứ bảo nói ra, lão nói. "Thú thật nhà tôi còn hai người cháu trai, vừa lên đây, hôm qua định viếng mộ tôi nhưng không được!"
"Còn tưởng như thế nào?" Lý An Đăng cười nói. "Kể từ bây giờ nghĩa địa mở cửa, ngày mai ông có thể gọi người nhà đến!"
Sau đó hắn nghĩ lại, gọi là gọi làm sao, hắn mới tổ chức lại ngôn từ nói. "Vậy để tôi gửi lời cho!"
"Làm phiền làm phiền!" Lão Lâm cũng cười, nhưng vẫn còn điểm băn khoăn, lão lại nói. "Xin được hỏi, trong này còn thiếu người làm không? Hai đứa cháu tôi vẫn đang thất nghiệp, nếu còn chỗ thì thật tốt, hai đứa này giỏi lắm, không ngại gian khó!"
Lý An Đăng đã hiểu ra, suy nghĩ về tình cảnh của hắn một hồi, quyết định đáp ứng. "Được, ngày mai tôi sẽ cho cả hai cùng làm ở đây!"
Lão Lâm kinh ngạc, cứ tưởng chỉ cần một trong hai là đủ, lại được cả hai, lão rối rít cảm ơn. Như vậy là giải quyết xong, không còn khúc mắc, chuyện đầu thai dĩ nhiên vẫn phải đi.
Lý An Đăng đợi ngày mai đi, cho lão Lâm gặp hai người cháu của mình, có thể an tâm xuống chín suối.
Quay về chỗ ban đầu. Lê Yến Xuân vẫn đứng đó, cay độc nhìn hắn. Hắn cười trừ. "Sao cô không ngồi đi?"
Lê Yến Xuân quay qua bên này, quay qua bên kia, một hồi trống tào lao nổi lên. Cô nói. "Ngồi ở đâu?"
Lý An Đăng hất hàm trên một ngôi mộ. "Tôi thường ngồi ở chỗ này!"
"Anh nhìn tôi sao có thể ngồi lên đó?"
Lý An Đăng soi đèn pin, cô ta mang trang phục này cũng rất bất tiện, hắn bèn len lén hoen suyễn.
Lê Yến Xuân hận không thể đánh vào đầu hắn. Cô một mạch đi vào trong xe hơi. Lý An Đăng cứ ngỡ cô giận quá hoá cuồng bỏ đi về nhà, hắn vội chạy theo. Chưa kịp năn nỉ, cô ta ngồi bên trong thao tác một chút, mui xe hơi khởi động giở lên cao, mấy chỗ ngồi bên trong đều lộ ra.
"Chúng ta ngồi trong này!" Lê Yến Xuân nói, bật đèn xe phía trước.
Lý An Đăng thở phào, nhảy vào trong ngồi kế bên. "Ở đây không tệ, có thể hứng gió rất thoáng mát!"
Lê Yến Xuân mới quay qua. "Có ai nói anh cua gái rất giỏi không?"
Lý An Đăng xem chừng đã nói trúng cái gì, cười đáp trả. "Chưa có ai, nhưng giỏi thật sao?"
Lê Yến Xuân che miệng cười. "Ngồi ở đây không khác bên ngoài, còn bày đặt thoáng mát!"
Lý An Đăng biến thành bộ mặt nghiêm túc. "Cũng phải!"
Lê Yến Xuân dọn đồ ăn tại chỗ, chỉ là những món đường phố không có gì đặc biệt. Lý An Đăng thì ăn như máy gặt đập liên hợp, Lê Yến Xuân kém hơn rất nhiều.
Buổi hẹn đầu tiên là như vậy, nghĩa địa, bàn ngồi là xe hơi, còn là tiệc ngoài trời đen thùi một mảng.
Ăn uống xong, Lý An Đăng diễn giải một chút tình hình của Lê Yến Xuân. Đương nhiên không ai có thể trường sinh bất tử, và cô chỉ có thể sống thêm mười năm.
Tính ra mười năm nữa cô hơn ba mươi tuổi, còn quá trẻ. Biết được thông tin này, cô thoáng qua buồn bã. Lý An Đăng đã có dự liệu, nhưng hắn không thể không nói, hắn không muốn cô ta đến khi nhận hậu quả mới đau khổ, lại nói hắn lừa gạt.
Nhưng so với chết đi, sống thêm mười năm thì tốt chứ sao. Lê Yến Xuân mau chóng hết buồn, việc không thể tránh khỏi, vậy thì sống thật có ý nghĩa để không phải hối tiếc.
Còn chuyện hắn bị trừ mười tuổi thì hắn không nói, đã giúp người không cầu trả ơn, vả lại sẽ khiến cho Lê Yến Xuân lo lắng.
Đột nhiên lúc này trời lạnh đi khí thế, lộp bộp xuống những hạt nước. Lý An Đăng biết trời sắp đổ mưa, nói. "Trời mưa, may quá, tôi có mang ô!"
Hắn lục lội trong ba lô, vụ này chắc chắn được Lê Yến Xuân ghi điểm, hắn quả là chu đáo.
Lê Yến Xuân kéo tay hắn lại, hắn liền nhận được một cái nhăn mày. Cô ta nhẹ bấm nút, mui xe một đường đóng lại, gương mặt cô cũng tối đi như đang giận dữ.
Lý An Đăng thở dài, tại sao hắn gặp con gái lại dở như vậy, có di chứng sao.