"Chào!"
Âm thanh treo ở phía trên, Bất U ngẩng đầu nhìn, bắt gặp một cậu nhóc khoảng trừng mười bảy mười tám tuổi ngồi gác chân trên cành cây, lưng dựa vào thân cây. Bộ dạng cà lơ phất phơ phong lưu trần tình, hình như đang ngồi đợi chính Bất U.
Cậu ta có dáng người nhỏ, lưng thẳng như cây lao, mặc quần jeans cùng áo khoác da đóng thân trên. Mái tóc hơi dài lất phất trong gió, cậu ta nhìn xuống, cặp mắt nhỏ dài, cằm rộng, giữa mặt có một vết sẹo đi từ đuôi chân mày kéo chếch xuống mang tai bên kia.
Nhìn qua diện mạo vô cùng hung ác, vẻ mặt cậu cũng lạnh lùng vô cảm, không thích hợp đối với một thiếu niên.
"A Di Đà Phật!" Bất U đối với thiếu niên thủ lễ.
"Có người bỏ ra năm tỷ đổi lấy mạng ông." Thiếu niên mặt không biến sắc nói.
Bất U sờ sờ cái đầu sáng choang. "Mạng của bần tăng thật có giá!"
"Sai! Còn có cả Phật Ấn. Nếu ông đưa nó ra, từ nay đừng xuất hiện nữa, tôi sẽ nói rằng ông đã chết."
Bất U nhìn thiếu niên nói. "Phật Ấn, đúng là có, nhưng mà hôm qua thời tiết lạnh quá, bần tăng lỡ đem nhóm củi nướng gà. Hơn nữa đã nhận tiền rồi, thí chủ nên giữ uy tín đi!"
Thiếu niên nhếch mép cười nhạt. Cậu búng hai ngón tay, đột nhiên, bên dưới mặt đất "Ầm" bốn tiếng, bốn cái cột khói xuất hiện trước mặt Bất U.
Gió thổi khói phai, để lại bốn thân người cao lớn, ăn mặc Âu phục, đều là đàn ông. Đặc biệt hai con mắt mở to trừng vào Bất U, con ngươi toàn là màu đỏ.
Huyết thi!
Đây là một loại dị tính của hành thi, tuy nhiên, cho thi trùng uống máu, luyện thành huyết thi, sức mạnh và tốc độ đều hơn hành thi phổ thông.
Thiếu niên khoanh tay nói. "Chúng ta đấu với nhau một trận!"
Bất U thò tay vào túi vải, rút ra một thanh gậy ngắn bản hơi tròn mà lại hơi dẹp, là hình elip đấy. Nó bằng thép đen, có tay cầm như kiếm. Nhưng đầu trên là dạng thô giống côn, khắc mấy đường vân uốn lượn, gọi là Hàng Ma Xử. Đây là biểu tượng của hộ pháp phật gia.
"Đấu cái gì?"
"Tôi không hứng thú với mạng của ông, lấy thứ quý giá nhất, Phật Ấn." Thiếu niên nói.
"Vậy đi, bần tăng cũng lấy thứ quý giá nhất!" Bất U nhìn vào bốn huyết thi, bàn tay vuốt Hàng Ma Xử.
"Tôi có một cây trâm ngọc, cả giới pháp sư đều muốn lấy nó."
"Quyết định!"
Thiếu niên búng tay, bên dưới, bốn huyết thi nhảy đến. Bất U sải bước xông lên, trong túi vải, đồng thời linh xà một đường phóng ra hoá thành thân ảnh Kiều Nhi trong gang tấc. Kiều Nhi rung hai cánh tay, hai thanh kiếm sắc rơi trên bàn tay.
Bất U dùng Hàng Ma Xử đập vào ngực huyết thi, lồng ngực bị đánh vào vang lên âm thanh trống rỗng, huyết thi văng ra ngã xuống, vừa một giây sau đã bật đứng lên.
Bất U đi nửa bước, huyết thi thứ hai đã từ sau lưng ập đến, anh đảo chân nhảy lên trên, Hàng Ma Xử vòng ra sau ót huyết thi. Cú đánh khiến cho huyết thi úp mặt xuống đất nhưng cũng tự động kéo thân người đứng lên.
Gần đó, Kiều Nhi giao đấu với hai huyết thi. Cô không thể đánh ngã huyết thi, nhưng dùng sự linh hoạt tránh những đòn tấn công, thân thể lướt qua một cái chém bên hông huyết thi. Một bên, huyết thi còn lại lao đến, cô tiếp tục lướt qua, lưỡi kiếm đã liếm sau lưng hắn.
Da thịt trên huyết thi khẽ rách nhưng không có máu, tuy nhiên lại chẳng thể gây thương tổn cho chúng.
Bất U phóng Hàng Ma Xử xuyên qua mặt huyết thi, một trận nổ vang lên cướp mất đầu huyết thi. Nhưng huyết thi cho dù không có đầu vẫn có thể nhảy đến, quả đấm rơi trên ngực Bất U khiến anh văng trúng một thân cây.
Lúc này, có thể nhìn thấy ngay cổ huyết thi có một con thi trùng màu đỏ đang bò lúc lắc. Thi trùng được uống máu, cơ thể cũng bị nhiễm sắc thành màu đỏ, xưng là huyết trùng. Trông như con đỉa mập mạp hút máu no người.
Huyết thi lạnh nhạt nhích chân, thân thể lao vọt đến. Bất U canh thời điểm nhảy lên, cắm hai ngón tay vào cổ huyết thi, miệng niệm chú, tiêu diệt huyết trùng vừa siêu độ cho nó. Mà huyết trùng là bộ điều khiển của huyết thi, huyết thi lập tức bất động, sau đó thân thể gục xuống.
Kiều Nhi cũng nhận ra yếu điểm này, song kiếm chọc vào cổ họng huyết thi phá thành cái lỗ đen, tiếp theo cô nhảy thẳng vào, hoá thành linh xà chui tọt vào trong lỗ. Huyết thi tỏ ra khó chịu, hai bàn tay ôm cổ họng như uống phải thuốc độc. Cuối cùng huyết thi há miệng rống lên, linh xà từ miệng bay ra hoá thành Kiều Nhi.
Huyết thi ngã ạch xuống đất, Kiều Nhi thè lưỡi rắn liếm một vòng quanh bờ môi.
Bất U đạp trên thân cây mượn lực hồi mã thương quay lại huyết thi đang đuổi theo quán tính. Hàng Ma Xử từ trên đỉnh đầu huyết thi tàn nhẫn đâm xuống, trong miệng huyết thi có tiếng như mèo kêu, kết quả máu tươi chảy ào ra khỏi miệng.
Trên mõm đá nhỏ, huyết thi cứng đờ ôm lấy nó. Linh xà từ trong miệng huyết thi bò ra ngoài.
Bất U nhìn quanh, bốn huyết thi đều bị tiêu diệt, bèn lấy ống tre. Linh xà bò đến gần, phóng thẳng vào trong ống tre. Bất U đem nó cùng Hàng Ma Xử cất vào, trút một hơi thở.
Có dăm ba tiếng vỗ tay... Thiếu niên đã đáp xuống đất, nhẹ nhàng bước lại gần đối diện Bất U.
"Tôi thua rồi!" Thiếu niên xoè bàn tay, một cây trâm cài bằng ngọc màu xanh dương, đầu trâm là đoá hoa hồng ngọc nhỏ nhắn.
Bất U lúc nào cũng lịch sự, chắp tay tuyên phật hiệu, nói. "Nếu thí chủ ra tay, có lẽ bần tăng đấu không lại, còn tiết kiệm thời gian hơn!"
"Tôi nói rồi, không có hứng thú với mạng ông. Nhưng xưa nay tôi luôn giữ chữ tín, tôi đã thua."
Bất U nhìn xuống bàn tay thiếu niên nói. "Bần tăng rất thích người uy tín! Xin đổi lấy mạng bần tăng với cây trâm này!"
Nói rồi anh giữ bàn tay thiếu niên nắm lại. Thiếu niên chau mày, rút tay về, khẽ tung hứng cây trâm ngọc. "Tại sao?"
"Có một đứa bé, năm sáu tuổi đã bị người ta ép phải giết người. Nhưng nó thương mẹ nó lắm, nếu không làm theo mẹ nó sẽ gặp nguy hiểm. Mười tuổi, mẹ nó mất, để lại cho nó một cây trâm cài tóc. Mẹ nó dặn nó, thấy cây trâm cũng như thấy mẹ nó, như những lời mẹ nó thường hay nói, phân biệt đúng sai.
Làm người, cái tồi tệ nhất không phải là thất bại, mà là mù quáng không thể biết cái nào đúng cái nào sai. Nó hận lắm, thề phải giết tất cả người đã hại mẹ nó. Còn cây trâm của mẹ nó, nó luôn giữ bên mình, có chuyện gì xảy ra cũng không làm mất. Đối với nó, cây trâm là quý giá nhất."
"Giảng hay lắm!" Thiếu niên nhíu mắt, quay lưng bỏ đi.
Bất U nhìn theo lưng thiếu niên. "Võ Chính Lâm... Chào!"
"Chào!"
***
Về đến căn nhà rách nát, Bất U vô cùng hồi hộp, nếu như để sư phụ biết anh đã mất kim thiền trượng nhất định sẽ lột da anh. Anh đã thử đến những chỗ cửa hàng điện tử tối tân, đều khuyên anh đi góp vào tiệm sắt vụn.
Bằng không có sửa lại cũng chỉ để gãi lưng.
Vào nhà, sư phụ đã đi đâu mất, Bất U thầm kêu may quá, vào trong cất đồ. Thời gian cũng rơi vào tầm chiều, đi cả ngày rồi, anh ra sau sàn nước tắm rửa, sau đó đi đến phòng mình lục gà rán ăn.
Đang ngồi trong phòng, linh xà lại xuất hiện. "Thánh tăng, nhìn ta!"
Linh xà bò trên bàn, thân thể liên hồi tản mát những vòng sáng đỏ xanh vàng bắt mắt.