Trong nhà, Lý An Đăng ngồi đối diện Lê Yến Xuân trên bộ sofa. Hắn đang bấm bấm điện thoại, một bên gọi Thiên Bảo đi làm việc. Sự cố là Lê Yến Xuân giới thiệu hắn với một người hàng xóm, hứa sẽ giúp giải quyết chuyện vặt. Nhân tiện muốn quảng cáo tên tuổi cho pháp sư.
Thiên Bảo bò nhanh ra ngoài cửa.
Lê Yến Xuân xoay xoay ống hút trong ly nước kiwi, thấy cánh cửa tự giác mở ra rồi đóng lại, khom đầu nhìn Lý An Đăng nói nhỏ. "Đi rồi à?"
Lý An Đăng đặt điện thoại xuống bàn, gật đầu, sắc mặt chuyển qua ưu tư. "Nên chuẩn bị thế nào đây?"
"Bây giờ tôi mới biết có người tốt với quỷ như vậy!"
"Là người hay quỷ đều như nhau. Sư phụ tôi có nói. 'Ma quỷ không bằng lòng dạ con người.' Ai... Sao lại nhớ ông già đó nữa?"
"Anh xem như lúc làm sinh nhật cho anh đó!?" Lê Yến Xuân nói.
Lý An Đăng ngước mặt lên, có chút khổ tâm. "Tôi chưa từng làm sinh nhật.
"Được, vậy theo ý bản tiểu thư!" Lê Yến Xuân tung quả đấm. "Đầu tiên phải mua bánh kem!"
"À..."
Kết quả Lê Yến Xuân dẫn Lý An Đăng đi dạo trong con phố. Lý An Đăng đến mấy cửa hàng đều không thành công. Đi vào cuối tuần cùng ngày lễ nhập chung một chỗ, hắn thì không đặt hàng trước, bánh kem khó mà giao ra. Có chỗ hắn đến hỏi mua, xếp cả hàng người dài, tới lượt hắn thì báo là hết bột, có phải chơi nhau không.
Gần tám giờ tối. Lê Yến Xuân chỉ còn cách dùng xe hơi chở hắn đến một nhà hàng chuyên làm tiệc, giúp hắn hoàn thành bánh sinh nhật. Ở nhà hàng, đương nhiên ngày lễ còn khó tìm hơn quán bình thường, vả lại thời gian đã trễ. Bất quá Lê Yến Xuân quen biết với chủ nhà hàng, gọi mấy đầu bếp làm gấp bánh kem cho hắn.
"Anh muốn cắm mấy cây nến?"
Hai người ngồi bàn riêng chờ đợi, Lê Yến Xuân mở miệng nói.
Lý An Đăng cũng vừa nghĩ đến chuyện này. "Tôi đoán nó ba tuổi, ba cây."
"Không phải quỷ có âm thọ sao? Sao không dùng tuổi âm cho nó?" Lê Yến Xuân tỏ ra kinh nghiệm phong phú nói.
"Tuổi âm... Không được! Coi Thiên Bảo đã làm quỷ mấy trăm năm, thấy không hợp lắm!"
Lê Yến Xuân gật gật đầu, tiếp theo hiếu kỳ nói. "Anh kể chuyện Thiên Bảo thật tội nghiệp, trên đời này có hoàn cảnh đáng thương như vậy?"
"Tại cuộc sống của cô khá bằng phẳng, cho nên thường không hay gặp." Lý An Đăng nói, thấy Lê Yến Xuân có chút quê độ, hắn nói tiếp. "Sinh con ra, nhà không phú cũng quý mới đặt tên Thiên, nếu không sau này sẽ rất vất vả. Đằng này mang cả họ Thiên, nhà bán thuốc phiện, nó không tránh được nghiệp.
Nhưng Thiên Bảo chưa bao giờ hận cha mẹ nó. Cũng đáng thương cho nó mải mê làm quỷ, ngược lại nó có thể trở thành tiên đồng."
Đang đối thoại, một cú điện thoại đánh tới. Lý An Đăng móc máy nghe, chính là Trần Đại Long gọi. Lý An Đăng buồn bực nói. "Chuẩn bị tới đâu rồi?"
"Có pháo rồi!"
"Pháo cái đầu anh, quỷ sợ âm thanh lớn!"
"À, để tôi đổi! Tôi muốn nói chuyện này, quan tài nhỏ trên bàn đang rung, có vấn đề gì không?"
Lý An Đăng nhíu chặt chân mày, nói. "Coi chừng Thiên Bảo có chuyện, anh cứ ở nhà!"
Xong, hắn tắt máy. Lê Yến Xuân hỏi hắn có chuyện gì, hắn chưa muốn giải thích. Vừa kịp lúc bánh kem giao ra, hắn liên tiếp nói cảm ơn, lập tức cùng Lê Yến Xuân về nhà.
Xe dừng lại trước cửa, Lý An Đăng đưa bánh kem cho Lê Yến Xuân, mở cửa xuống xe trước. "Mang bánh lên phòng giúp tôi!"
Lê Yến Xuân nhìn ra cửa kính. "Còn anh?"
"Tôi đi một lát."
Lý An Đăng xốc ba lô đi thẳng theo con đường. Lê Yến Xuân buồn bực nhìn theo, sau đó bấm nút trên bộ điều khiển, đợi cho cổng nhà mở, cô đảo tay lái đem xe vào trong.
Đến một toà nhà khoảng mười mấy mét, Lý An Đăng từ bên ngoài nhìn vào đã tắt hết đèn. Hắn đạp lên chân tường, phóng vào trong sân nhà.
Cả bầu không khí vắng lặng. Lý An Đăng nhanh chóng lấy lọ sứ, đọc thần chú. "Sắc thỉnh âm linh lai pháp đàn, tam hồn thất phách hồi khứ lai, vân đầu bích lạc lai thọ hưởng, hồi hoàn hướng thượng bảo đàn trung. Âm giả tự nhiên lai, âm giả tự nhiên lai..."
Sau đó lấy Chiêu Hồn Phù đốt lên. Tức khắc cái lọ sứ rung lên trong nắm tay. Lý An Đăng biết là Thiên Bảo không thể tự quay về, hắn bắt Tam Thanh Ấn chỉ vào bùa lửa trên đầu, đốm lửa bay ngoắt về một hướng.
Đương nhiên Lý An Đăng đuổi theo, không nghĩ đến, bên hông toà nhà, Thiên Bảo đang bị ba con quỷ vây lấy. Ba con quỷ này có hình dạng không rõ ràng lắm, toàn thân đen thùi, mặt mày dữ tợn vừa lộ ra đau khổ. Đặc biệt trên đầu chúng có vòng tròn màu đen, như là vòng hào quang trên đầu thiên sứ phiên bản lỗi.
"Là quỷ địa ngục, sao có thể đi lên đây?" Lý An Đăng thầm nghĩ, bàn chân nhảy đến, nhân tiện rút ra Câu Hồn Xích của Hắc Vô Thường. Chỉ thấy một sợi dây xích đen, bình thường nhìn vào còn có chút gỉ sét. Nhưng xích này dùng sắt ở Thiết Vi Sơn, lấy lửa chảo dầu nung lên, bất luận quỷ hồn nhìn thấy đều kinh hãi.
Quá vội vã, Lý An Đăng lo cứu lấy Thiên Bảo, một xích đập vào quỷ hồn khiến cho nó hồn xiêu phách tán.
Thiên Bảo toàn thân đầy vết thương, bò vòng ra sau chân Lý An Đăng.
Quỷ hồn thứ hai gào thét, nhảy vọt đến. Giữa đường gặp sợi xích quật một cái, hồn xiêu phách tán trên không trung. Còn lại con cuối cùng, quay người chạy đi. Lý An Đăng hất tay, Câu Hồn Xích ném ra thật dài quấn lấy quỷ hồn, kéo nó lại gần.
"Mau nói..."
Lý An Đăng nói giữa chừng, quỷ hồn tan tành, khoảnh khắc như bong bóng căng tròn bị kim đâm thủng, hồn xiêu phách tán. Lý An Đăng ngẩn người ra, nó đã "bạo hồn", so với người sống tự sát tương tự.
Vốn dĩ hắn định hỏi cách nào bọn chúng lên đây được, nhưng nó thà chết chứ không thèm nói với hắn.
Một đám hồn phiến bay tứ tung, sau đó bị âm khí nặng trên Câu Hồn Xích hấp dẫn, tụ lại trên dây xích, khiến cho Lý An Đăng như cầm cọng dây biết chiếu sáng.
Hắn cúi xuống xoa xoa đầu Thiên Bảo. "Bọn chúng ở đâu ra?"
Thiên Bảo lắc đầu. Lý An Đăng cũng bỏ đi, bồng Thiên Bảo lên. "Đi về thôi!"
Lại đi vòng trở về, dọc đường để ý, Lý An Đăng không thấy dấu hiện gì bất thường. Quỷ địa ngục lên dương gian, thật lạ.
Đến nhà, hắn đẩy cửa vào trong. Trước mắt đen như cúp điện, chợt có mấy ánh nến đốt lên phát ra tia sáng chữ X. Sau đó... "Happy... birthday... to you..." Trần Đại Long ôm bánh kem đi đến, cầm cây đèn pin soi vào mặt.
Lý An Đăng bật đèn. "Nhìn anh có thể hù cả quỷ đấy!"
Phía sau là Lê Yến Xuân cùng Tuyết Tình vừa bị lộ diện. Cả hai vỗ tay bốp bốp. "Chúc mừng sinh nhật!"
Lê Yến Xuân cầm cái mũ chóp chạy đến đội lên đầu Lý An Đăng.
"Cô làm gì vậy?"
"Hì hì! Tôi thấy mỗi anh thôi!"
Lý An Đăng tháo mũ. "Trả lại cô, nó không đội được."
Cạnh bàn, Cục Than ngồi đó mà mày chau mặt ủ. Cả người nó bị nhuộm loè loẹt màu sắc, nhìn vào liền không đẹp trai.
Trần Đại Long đặt bánh kem trên bàn, Lý An Đăng cũng đem Thiên Bảo bỏ lên. Lúc này mới thấy hai bên tường nhà đều bị xịt sơn đen.
"Quỷ thích màu tối đúng không? Tôi đã làm đó!" Lê Yến Xuân tự tin nói.
"Không biết, nhưng nhà này tôi thuê của cô, cũng tức là nhà cô, muốn vẽ sao cũng được." Lý An Đăng đốt đầu ba cây nến trên bánh kem. Trên bánh kem là chữ "Thiên Bảo", không có ngày sinh.