"Hai người im lặng, bình tĩnh đi!" Lý An Đăng nói.
"Khỏi lo cho thằng già này!" Bác Năm nhìn hắn nói.
"Chuyện tui, mắc mớ gì đến anh?" Lê Yến Xuân cũng hung hăng một dạng.
"Hai người..."
Bất U sờ sờ cái đầu trọc. "Chơi oẳn tù tì cũng không ổn lắm!"
"Ông Năm, tôi thấy ông rất đáng ghét! Mặt thì già, mà làm cái gì cũng vô dụng, sao không chết khuất mắt đi!"
"Đừng tưởng mày là nữ thì tao không dám đánh! Để coi tao xử mày, xử luôn con gái mẹ của mày ở nhà!"
"Im!!!!!!"
Im... Im... Im...
Lý An Đăng không thể chấp nhận thêm nữa, thét lên. Hai người kia đang ngon đà cãi nhau, quay lại nhìn hắn mất hứng. Lê Yến Xuân bước lại gần, Lý An Đăng đốt nắm lá ngải huơ trước mặt cô ta.
Cô ta nhìn hắn chằm chằm, giờ bàn tay lên ban tặng cho hắn một cái tát. Đến mức lớp da gò má của hắn đánh một giai điệu Tango.
Cố gắng nhịn nhục, hắn cầm lá ngải cho cô hít, một lát sau thanh tỉnh đầu óc, cô ngẩn ngơ nhìn hắn.
Cô quay lại, bác Năm cũng đã ít nhiều hít khói, đứng đối diện. Hai người cùng ngốc.
Cả hai cũng chưa bị điên, hồi tưởng chuyện vừa rồi xảy ra, liền có cảm giác quê độ, nhìn dưới đất dự định tìm một cái lỗ nào đó chui xuống.
Lý An Đăng xoa mặt, nhìn quanh nói. "Mọi người nên nhớ, quan trọng là tình đoàn kết! Nếu một trong chúng ta mất sự đoàn kết, người chết trước là kẻ đó!"
"Tôi không cố ý, sao tôi lại làm như vậy?" Lê Yến Xuân hoang mang nói.
"Bình tĩnh, đi bên phải!" Lý An Đăng không thèm biểu quyết gì nữa, dẫn đầu đoàn người, kèm theo một cây nến đỏ. Dưới ánh nến, những hình ảnh động vật đứng đầy dưới chân, nào là sói, hổ,...
Hắn ra hiệu cho mọi người đừng sợ, cứ tiếp tục đi, mấy thứ này không phải là thật. Nơi đây dương khí quá yếu, chỉ có ánh lửa của ngọn nến đỏ mới phát hiện được bọn chúng. Hắn vừa đi xuyên qua bọn chúng, một mặt giải thích.
"Đây là những 'oán linh', là oán niệm của những loài động vật chết đi đầy sự đau khổ, thống hận. Oán linh thường xuất hiện ở nơi gần với thân xác của mình, có lẽ xác tụi nó cũng gần đây thôi!"
Đột nhiên nhiệt độ không gian tăng lên, ngay cả ánh nến cũng dâng cao một gang tay. Bốn người nhìn phía trước thì thấy những thân thể động vật đang bốc cháy dữ dội.
"Đây là những oán linh bị thiêu sống, mọi người phải giữ vững tinh thần, nó dễ làm cho chúng ta nóng giận!"
Bọn họ tiếp tục đi. Lúc này nơi mũi lại nghe cỗ mùi hôi tanh, phía trước cũng có một đám động vật, toàn thân phát ra uế khí đen thùi. Mà ngửi loại mùi này khiến cho người ta buồn nôn, đầu óc choáng váng.
"Đây là oán linh trúng độc mà chết! Có lẽ tất cả đều là gã Hoàng Diệp làm, biến chỗ này thành cái sở thú của gã!"
Lý An Đăng tiếp tục đốt lá ngải giải trừ uế khí, mùi ngải không dễ chịu nhưng còn khá hơn mùi hôi kia.
Bốn người chậm rãi đi về phía trước. Nhận ra không còn oán linh, Lý An Đăng tiết kiệm thổi tắt nến.
Đi khoảng thêm mười phút, không khí dần ít đi, có lẽ họ đi quá sâu rồi. Lúc này đằng xa đột nhiên truyền đến âm thanh như động đất. Bất U mở to mắt, kéo Lê Yến Xuân và bác Năm phía sau.
Lý An Đăng đứng đối diện, lúc đến gần thì thấy... Trên cao một chút, một quả cầu đá một người ôm còn không hết, hùng hùng hổ hổ lăn đến đây. Lý An Đăng cả kinh lùi lại, nhưng bốn người xếp hàng nhau, không có khoảng trống.
Bất U phóng lên, kim thiền trượng cắm vào góc tường. Quả cầu đá lăn trúng kim thiền trượng, anh giữ chặt đôi tay, quả cầu đá bị đánh bật chuyển hướng, lăn về phía trước như quả bóng.
Mọi người bắt đầu đổ mồ hôi, con đường này đúng là góc chết, nếu để cho quả cầu đá lăn tới đây muốn chạy cũng không thoát. Trừ phi mọc cánh bay lên trời.
"Cảm ơn trưởng lão!" Lý An Đăng nói.
Quả cầu đá lăn mãi, đến cuối con đường, nó lăn ra khỏi đường đi, rơi xuống cái hố rộng bên dưới. Mấy phút sau, đám người Lý An Đăng cũng theo nó đuổi đến nơi.
Vừa đến gần, hắn đã có cảm giác chẳng lành, vội đưa ngón tay ra hiệu giữ yên lặng. Ánh đèn pin đưa xuống hố, quét đến đâu đều thấy có xác động vật, trông còn rất mới, đặc biệt là răng mọc khá dài.
"Đây là bọn 'yêu thi'!" Lý An Đăng tỏ ra nghiêm trọng nói.
"Kẻ giết hại bọn chúng đã có chủ đích rồi!" Bác Năm nói.
Lý An Đăng gật đầu, lặng lẽ quan sát. Yêu thi cũng như con người thành cương thi, mà động vật có bản năng sinh tồn rất mạnh mẽ, sức mạnh và tốc độ đều nhanh hơn.
Hắn lại không ngờ trong hang núi tưởng chừng chỉ tìm đến Tu La Vu Yêu, mà xuất hiện một bầy yêu thi ngay lúc này. Hơn nữa số lượng xem chừng rất nhiều, cái hố bên dưới khoảng chừng có chu vi mấy chục mét, ánh đèn pin đi đến đâu cũng thấy yêu thi nằm ngay đó hết.
Bọn chúng đang nằm trên lớp đất, Lý An Đăng đoán là đất dưỡng thi. Hắn ra hiệu cho mọi người nhỏ nhẹ, hiện tại bọn yêu thi đang ngủ say, để một con tỉnh lại thì tất cả đều tỉnh lại.
Hắn kéo mọi người nhẹ nhàng lùi ra phía sau. Chuyện đến nước này, hắn nhìn bác Năm và Lê Yến Xuân nói. "Hai người mau rời khỏi đây!"
Biết không tránh khỏi một trận đại chiến, mà nếu còn dắt theo hai người này thì hắn và Bất U không thể toàn tâm bảo vệ.
Bác Năm cũng biết cái gì đúng sai, nói. "Được, chúng ta quay trở lại cùng cô Mai!"
Họ ở đây cũng chỉ cản mũi thuyền. Vả lại, ai cũng nhớ chuyện lần trước tại nghĩa địa, suýt nữa là chết người. Nhất là Lý An Đăng, hắn không muốn để cho Lê Yến Xuân gặp bất trắc.
Nhưng Lê Yến Xuân không đồng ý, nhào đến ngực Lý An Đăng. "Tôi muốn ở lại! Tại sao hai người biết nguy hiểm mà làm một mình?"
Bất U tuyên một câu phật hiệu, nói. "Bần tăng cùng đại sư là người theo đạo, cho dù hi sinh mạng sống cũng sẵn sàng! Tuy nói như vậy nhưng thí chủ đừng lo, trong mọi tình huống chúng ta đều có cách!"
Lý An Đăng sờ bờ vai của Lê Yến Xuân. "Trưởng lão nói đúng, đi đi!"
Bác Năm phía sau cũng khuyên cô ta. "Con mau nghe lời đi! Nếu không tất cả cùng chết!"
Cô nhìn bác Năm, trong lòng lại không nỡ rời xa Lý An Đăng, dựa sát vào ngực hắn. "Nếu có chết, chết chung cũng được!"
Lý An Đăng nhìn xuống cô, lồng ngực đau nhói. Hắn thở dài, nhìn ra phía trước đám yêu thi, bèn bắt Kiếm Ấn trước mặt, lầm rầm An Tĩnh Chú. "Linh Bảo thiên tôn, an uỷ thân hình, đệ tử hồn phách, ngũ tạng huyền minh. Thanh long bạch hổ, đối trượng phân vân, chu tước huyền vũ, thị vệ ngã chân. Cấp cấp như luật lệnh!"
Sau đó hắn ôn nhu nói. "Xuân, hãy đợi anh! Nếu anh có thể quay trở về, suốt cuộc đời này chỉ yêu một mình em!"
Lê Yến Xuân kinh ngạc, vừa ngước lên thì hai ngón tay hắn đã đặt giữa trán cô. Một luồng hơi nóng truyền vào, mắt cô không thể cưỡng lại khép xuống, tiến vào giấc ngủ.
Cô dựa vào ngực hắn mà thiếp đi, một hàng lệ lăn trên má.
"Bác Năm, giúp con!" Lý An Đăng giao lại Lê Yến Xuân cho bác Năm. Bác Năm xốc cô ta trên lưng, cõng đi.
"Hai người bảo trọng!"
Nhận được hai cái gật đầu, bác Năm chạy một mạch ra ngoài, không quay đầu lại.