Hắn bắt đầu cảm thấy kỳ quái, hỏi về chuyện thi công. Ba tháng trước đã có hai người công nhân bị tai nạn chết, vì thế bên Ngô Như Cầm mới lấy chuyện quản lý không nghiêm ngặt, giành lại quyền lợi cho lần này.
Lý An Đăng nhờ Ngô Như Cầm lấy ảnh vệ tinh công trình, xem một chút, sau đó cùng cô ta đi một vòng quanh khu vực.
Cuối cùng hắn mới quả quyết, xây lên chỗ này ngược lại gây hại nhiều hơn, ảnh hưởng đến mạng người. Hoàng Diệp là trợ lý công ty đối tác, cho dù không giúp Ngô Như Cầm nhưng sao lại tự hại bên phe mình. Điểm này hắn không hiểu, còn có nguyên nhân đằng sau.
"Gặp đơn không gặp song, gặp song quỷ tới gõ, phương nam khoá thiên môn, phương bắc trấn cao lầu." Hắn chỉ điểm cho Ngô Như Cầm, phá bỏ một số cửa sổ, thay đổi cửa chính.
"Đơn giản như vậy sao?" Ngô Như Cầm lấy điện thoại chuyển đến cấp dưới phân phó.
"Tạm thời sửa đổi phong thủy một chút!" Lý An Đăng nói. Hắn nghĩ Hoàng Diệp biết rõ phong thủy, không lý do gì thấy xây dựng như thế này lại không ngăn cản. Trừ phi... Đây là cố ý, hoặc từ đầu đã đưa ra ý kiến như vậy.
Tối, Lý An Đăng và Trần Đại Long chạy ra nghĩa địa. Lý An Đăng đánh cuộc gọi đến cho bác Năm.
"Bác Năm, giúp con đóng một quan tài, đặc thù một chút!"
"Ta cũng có quen một người chuyên đóng quan, nói đi!"
"Gỗ bách, trên nắp quan tài dùng máu gà trống vẽ Khu Ma Diệt Tà Phù!"
"Lần này nghiêm trọng như vậy sao? Được, cần gấp không?"
"Càng sớm càng tốt, bác Năm nhớ thúc đừng qua khỏi ngày mai, con sẽ thêm tiền cho họ!"
Xe đến nghĩa địa, Lý An Đăng và Trần Đại Long xông cửa đi vào như mọi khi.
"Tôi giải thích cả buổi cô ta mới chịu hiểu, nếu không nhất quyết đi đến đây cho bằng được! Anh nói xem tôi có khổ không?" Trần Đại Long không ngừng than vãn.
Lý An Đăng cười. "Có được cô vợ xinh đẹp còn nói khổ? Anh về nhà vợ đảm bảo sung sướng!"
"Điểm này đúng! Cô ta nói tôi về nhà chỉ lo chuyện bếp núc, mọi việc trong nhà đều do cô ta quản lý!" Nói đến đây Trần Đại Long rùng mình. Đột nhiên có được cô vợ từ trên trời đáp xuống, còn đeo cho cậu một cái tạp dề nội trợ.
Tâm sự với Tuyết Tình, cậu biết cha nàng đã mất, cho dù thế nào nàng cũng phải cưới được cậu, hoàn thành tâm nguyện của cha.
Cậu thở dài. "Tất cả cũng vì bậc phụ huynh, hôn nhân thế này làm sao có tình cảm? Nhưng tôi không dám nói, nhìn cô ta quá ngây thơ, sợ chạm vào trái tim mỏng manh..."
"Chẳng qua phong tục như vậy, Tuyết Tình chưa hẳn sẽ không có tình cảm với anh!" Lý An Đăng an ủi một câu.
Trần Đại Long lại nói. "Không phải vì tôi đẹp trai sao?"
Lý An Đăng nhìn qua, sau đó không nói gì nữa.
Cả hai đi tuần, đến phần đất dưỡng thi, Lý An Đăng ra hiệu đừng đến gần. Ngôi mộ bị sét đánh nứt thấy rõ, ngoài ra không có chuyện gì khác.
"Anh tính thế nào?" Trần Đại Long nói. "Bạch cốt tinh có lợi hại như hành thi không? Có đẹp như trong phim không?"
"Nếu bạch cốt tinh là mặt trời, hành thi là đom đóm!" Lý An Đăng nói, nhìn thấy sắc mặt Trần Đại Long liền thay đổi, hắn nói tiếp. "Còn phần nhan sắc, đợi ngày mai anh sẽ thấy!"
Lý An Đăng không dám đến gần mộ địa này, sợ bạch cốt tinh bất ngờ tỉnh lại, lúc đó quả thật lớn chuyện. Sau khi độ kiếp, đồng ý nó đã mạnh hơn, nhưng cũng cần thời gian để dưỡng thương.
Cả hai đi ra xa, ngồi trên một mộ phần. Lý An Đăng đốt nhang đuổi muỗi, một cây đèn dầu. Trên mộ có hộp đậu phộng rang muối, mỗi người cầm một bình rượu « Vạn Niên Hồ Đồ».
Hắn thường xuyên cùng sư phụ uống rượu, đến khi say rượu thì hai sư đồ một lời không hợp liền đánh nhau, tình cảm khó mà nói hết.
"Anh muốn học đạo pháp không?" Lý An Đăng đột nhiên nói.
Trần Đại Long bất ngờ nhìn hắn một hồi. "Muốn! Anh thấy tôi có tư chất đúng không?"
"Ừm!" Lý An Đăng bất đắc dĩ thừa nhận, ném đậu phộng vào miệng nhai. "Đầu tiên tôi sẽ giúp anh mở 'thức thần'!"
"Đó là gì?"
Lý An Đăng nốc ngụm rượu, đáp. "Mỗi một con người đều có thức thần, có thể dùng ý niệm điều khiển. Thức thần nằm sâu trong con người, giống như một loại sức mạnh ẩn tàng. Nó dựa theo suy nghĩ của chúng ta mà hành động, không có nhục thể, cũng không có hồn phách. Thức thần là dạng phi vật thể, siêu hình thể."
Trần Đại Long gãi đầu. "Tôi nên làm gì?"
"Thức thần là khối năng lượng hình thành từ tinh thần, nên anh phải có ý chí thật mạnh mẽ!"
Trần Đại Long gật đầu.
Lý An Đăng đặt bình rượu xuống, lấy từ ba lô một chai nước, rót nước trong vào chén sứ, đốt lên Khai Thủy Phù ném vào chén. Lửa bị dập tắt, Khai Thủy Phù hoà tan vào trong nước, không để lại chút gì tro cặn.
Sau đó hắn đưa chén nước cho Trần Đại Long. "Uống vào sẽ có tinh thần thoải mái, dễ tập trung!"
Trần Đại Long có hơi do dự, cũng nhận lấy uống vào. Bất quá nước này so với bình thường không khát là bao, còn có cảm giấy thanh tẩy đầu óc. Cậu đem chén nước uống một hơi.
Lý An Đăng cho Trần Đại Long xếp bằng trên mộ, phần hắn nhảy xuống đất, lấy ra kính bát quái. Hắn kéo ngón tay giữa Trần Đại Long, rạch một đường máu khiến Trần Đại Long nhăn mặt. Hắn bóp ngón tay cho máu nhỏ trên mặt kính bát quái.
Trần Đại Long đem hai tay thủ kính bát quái trước ngực, mặt kính trực tiếp hướng ra đằng trước. Lý An Đăng đứng ngay đầu mộ đốt một cây nến đỏ. Vừa vặn ánh sáng đánh vào, mặt kính phản chiếu, một đường sáng hướng đến trước.
Ánh sáng này cũng không quá mạnh, chỉ thấy hơi mờ mờ. Lý An Đăng đi đến điểm cuối tia sáng, đặt thêm một cây nến đỏ dưới đất, ánh nến chỉ lên phía trên, tiếp thêm một tầng ánh sáng trên cao.
"Hãy nhớ tập trung, dồn hết niệm lực vào kính bát quái!" Lý An Đăng nói.
Trần Đại Long nhắm chặt mắt, không biết nên làm gì, cậu nghĩ đến kính bát quái, đến mức kính bát quái xuất hiện trong đầu cậu.
Sở dĩ Lý An Đăng làm như vậy, đưa ra tình huống giả dụ rất khó thành công. Cũng như phương pháp thiền định, tập trung vào vật thể nào đó hoặc âm thanh nào đó, giúp con người loại bỏ suy nghĩ tạp khác. Mà nhập thiền là phương pháp, nhập định là hiệu quả, Lý An Đăng chỉ đợi cho Trần Đại Long nhập định.
Quan trọng là Trần Đại Long phải có tinh thần mạnh mẽ, sức chịu đựng dẻo dai.
Quả thật Trần Đại Long rất kiên trì, tầm hai mươi phút sau, đột nhiên một bàn tay cậu đưa ra, hai ngón tay khép sát nhau chỉ về trước một cái « Kiếm Ấn».
Không ngoài dự liệu Lý An Đăng. Kính bát quái được hắn sử dụng, lâu ngày sẽ chứa một tầng ký ức, không chỉ kính bát quái, vạn vật đều như thế.
Trong môi trường yên tĩnh, tầng ký ức đó được Trần Đại Long cảm nhận, dần trở nên quen thuộc với nó, giống như bị rơi vào ảo giác. Nhưng ảo giác này hoàn toàn có thật.
Điểm cuối tia sáng, xuất hiện một thân lực sĩ vô cùng khủng bố, tiếc là khá mờ nhạt.
"Muốn xem thành quả không?" Lý An Đăng nói.
Trần Đại Long hé mở mắt, tức khắc tinh thần bị động, hình ảnh đó cũng biến mất. Nhưng vừa rồi cũng đủ cho cậu nhìn thấy, phải nói cảm xúc hiện tại lên đến bình phương diện tích. "Nhìn thật dũng mãnh, đó là tôi sao? Tôi có thể ngầu đến như vậy?"