Trải qua một đoạn thời gian trốn tránh, con quỷ vẫn bám theo cậu dai như đỉa. Rõ ràng cậu không kiếm chuyện nó, tại sao nó lại chui ra, mà nó từ đâu chui ra.
Xung quanh toàn là bóng tối, Trần Đại Long trộm nhìn đến dãy hành lang bên kia. Nhưng thôi, cậu sẽ không đủ can đảm nhảy qua. Rơi xuống ở tầng 15, không cần nhắc đến nhiều, thịt nát xương tan.
Quỷ hồn chầm chậm lướt đến, Trần Đại Long vội xoay người như điên, ngẫu nhiên một căn phòng còn chưa khoá cửa rơi trong tầm mắt. Nó nằm ngay phía bên tay trái. Lúc này không thể suy nghĩ nhiều, cậu xông vào phòng, thật ra là một lớp học gồm có bốn dãy bàn, kiểu dáng quen thuộc.
Tiếng cười của mụ nào đó truyền đến. Trần Đại Long lạnh gáy, cả kinh quay lại, tuy nhiên không thấy quỷ hồn ở đâu. Giờ phút này thật u ám, nhưng đột nhiên xuất hiện mấy dấu chân toàn máu bên dưới nền, chúng lại hiển thị rõ ràng. Âm thanh cùng hình ảnh lấn tới, Trần Đại Long đoán mụ ở ngay trước mặt, đưa thủ ấn đánh trong không khí.
Kết quả đánh trúng một làn gió cứng cáp, sau đó thêm một luồng hơi quấn lấy Trần Đại Long, ném cậu qua một bên. Cả cơ thể cậu không chống lại nó, giây phút ngắn ngủi chỉ thấy cái bảng bành trướng. "Ầm!" Bụi phấn khẽ bốc lên, từ giữa cái bảng, Trần Đại Long rơi ạch xuống, đau má ơi.
Mụ ta lại xuất hiện phía trước. Trần Đại Long bò dậy, luống cuống tự ngã ra ngoài bục giảng. Mụ đưa hai cánh tay, một hơi chồm đến. Lần này Trần Đại Long lăn người né tránh, chạy vọt về phía lối đi. Không duyên không cớ cánh cửa đóng sầm lại, Trần Đại Long giật mình, dùng thân thể nhào đến. "Ầm!!!" Suýt nữa cậu dính vào cánh cửa, đào thoát không hiệu quả.
"Dì hai, tha mạng!" Trần Đại Long dùng biện pháp tối ưu cuối cùng, quay lại nói.
Mụ ta lù lù đến, tung ra một tràng cười đáp trả. Trần Đại Long thầm kêu moá nó, nhảy lên mặt bàn. Mụ đưa bàn tay gầy gò chụp lấy lưng áo Trần Đại Long. Cơn đau truyền đến, Trần Đại Long bay đi khoảng ba mét như siêu nhân, đùng đùng ngã trên mặt bàn, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
"Dì hai, chúng ta không có thù oán gì?" Trần Đại Long nhăn mặt nói, giọng đã yếu ớt đi. Liếc ngang liếc dọc, không có chỗ nào chạy nữa. Nữ quỷ này thật muốn tra tấn cậu đến chết sao.
Lúc này, tại bên ngoài...
"Nơi đây là hiện trường kia mà?"
Đứng trước cảnh giới tuyến, Bất U nhìn qua ngoài lan can, một hình vẽ người cơ bản bằng sơn trắng.
"Tôi cũng không biết! Nhưng mà chỗ này rất bất thường!" Lý An Đăng đút la bàn âm dương vào túi, cùng Bất U di chuyển đến cuối hành lang. Hắn khẽ nhìn đến căn phòng, ngước lên. "Âm khí xung thiên, có quỷ dữ!"
"Dì hai, đừng lại đây!"
Từ bên ngoài không thể thấy gì, nhưng tiếng nói của Trần Đại Long phát ra. Lý An Đăng ngẩn người một lát, thực sự Trần Đại Long đi lạc đến đây, nhưng bằng cách nào.
Lý An Đăng rút Ô Long Đao từ ba lô...
Bên trong lớp học. Nữ quỷ cảm nhận áp lực từ Ô Long Đao, quay phắt về phía cửa. Mụ ta bay lui lại, thét lên một tiếng chói tai. Trần Đại Long bên dưới gầm bàn, ló lên cái đầu.
"Ầm!!!"
Cánh cửa bị đẩy tung vào trong. Lý An Đăng cùng Bất U xuất hiện. Trần Đại Long mừng muốn rơi nước mắt, đứng lên. "Hai người, tôi ở đây nè! Nhìn thấy không, thấy không?"
Lý An Đăng nhìn sơ qua nữ quỷ, Ô Long Đao chỉ thẳng về trước. "Hoá ra là quỷ đê đầu, dám đụng vào người của huyền môn sao?"
Quỷ đê đầu là những linh hồn mang nặng chấp niệm về việc cúi đầu, ví dụ vì công việc, ngày qua ngày họ đều cúi xuống không thấy mặt mũi, hay lúc chết đi mà đầu họ không được ngẩng lên.
"Thầy pháp thì sao? Sẽ càng tăng đạo hạnh của ta lên!" Quỷ đê đầu khàn khàn đáp trả.
"Càn rỡ!" Lý An Đăng tung chân nhảy lên, quỷ đê đầu vung tay, mấy sợi xích to tướng từ đâu xuất hiện cuốn lại một vòng. Tạm thời chúng ngăn được một đòn của Ô Long Đao.
Lý An Đăng kinh ngạc, theo như hắn biết loại quỷ này không có được sức mạnh như thế, sẽ phải có nguyên nhân gì. Tức khắc Ô Long Đao xoay chuyển, một đợt sức mạnh ập đến phá vỡ mấy sợi xích.
Chúng như hoá thành khói trắng, đê đầu quỷ kinh hãi, ba chân bốn cẳng chạy đi.
"Quay đầu là bờ!"
Lúc này, Bất U chặn lại trước mặt quỷ đê đầu. Mụ dừng lại, tiếp theo một chưởng của Bất U đánh tới. Ả thét một tiếng, bay ngược về phía sau.
"Còn tôi nữa!!! Oà choá!!!" Trần Đại Long từ trên trời bổ xuống, một cước đá thẳng ra đẹp mắt, vô cùng khí thế, có tiết tấu chó cậy gần nhà.
Quỷ đê đầu bị đá ngay bụng, há miệng phun xuống một đốm sáng nhỏ. Lý An Đăng cả kinh liền phóng đến, trong nháy mắt đốm sáng hoá thành một cái bóng trắng.
Ba người đưa mắt nhìn, là một thiếu nữ đáng yêu, mặc đồng phục học sinh. Lý An Đăng hít một làn hơi lạnh, nhìn quỷ đê đầu, nghiến răng từng chữ. "Là mày đã hại người?"
Cô gái bị quỷ hại, hồn phách bị nuốt vào sớm đã yếu ớt. Giờ đây bị lôi ra ngoài, thân thể càng thêm đạm bạc không nhìn rõ.
Lý An Đăng dán cho nàng Bảo Hồn Phù, đem hồn phách thu vào Hồ Lô Địa Tàng. Sau đó Ô Long Đao giơ lên, sát khí trùng trùng. Quỷ đê đầu đưa tay lên, gào khóc. "Đại sư, tha cho tôi! Xin tha cho tôi!"
Hắn nghĩ đến cái gì, kiềm chế cơn giận, nói. "Được, bà từ đâu đến đây?"
"Trước kia tôi là một nô lệ trong thời chiến tranh, không chịu nổi khổ cực, đuối sức chết trong lúc làm việc."
"Là một quỷ hồn đã tồn tại lâu rồi!" Bất U chêm vào.
Lý An Đăng nhìn mụ tiếp tục hỏi. "Vậy còn sau đó?"
"Bẩm đại sư! Tôi sống cùng một bầy quỷ rất nhiều, toàn là Lệ quỷ, tôi tồn tại được là nhờ hưởng một phần âm khí của họ."
Lý An Đăng thở chậm lại, rốt cuộc vẫn là trong âm sào. Hắn nói. "Âm sào ở chỗ nào?"
Nghe đến đây, mụ ta tựa hồ rất sợ hãi. "Đại sư, tha cho tôi! Bọn chúng rất ác độc, sẽ không để tôi yên, hơn nữa chúng rất mạnh, ngài không phải đối thủ của chúng đâu!"
Lý An Đăng rất muốn nôn mửa. Ác độc như mụ hay không, giết một nữ sinh trung học để tu luyện, nếu hắn dung thì ông trời cũng sẽ không thứ. Bàn tay sờ nhẹ vào lưỡi đao đe doạ, hắn lại giơ lên. "Nếu không nói, cũng được..."
Nữ quỷ liền phản ứng. "Tôi nói tôi nói! Âm sào... Âm sào ở..."
"Mau nói!!!"
"Là... Ở ngay pháp trường, rất nhiều người chết ở đó!"
"Moá! Chơi tao? Nói chuyện đời xưa."
Lưỡi đao định phủ xuống, quỷ đê đầu quỳ xuống. "Tôi nói tôi nói! Pháp trường thời xưa... Bây giờ là bên dưới hồ bơi ở sau trường."
Lý An Đăng hừ lạnh, lưỡi đao thả xuống nhẹ nhàng. "Bụp!" Quỷ đê đầu tan biến, hồn phiến toả ra.
Trần Đại Long nhìn nữ quỷ mất đi, lúc này mới có thể nở nụ cười, nói. "Tìm được chỗ chứa rồi, vậy tôi lập công đó!"
"Chúng ta đã biết nhưng chưa tin được!" Bất U nhẹ nhàng nói. "Cần đến tìm hiểu rõ! Với lại phải trở về chuẩn bị, mấy ngày nay Kiều Nhi vẫn đang tu luyện."
Lý An Đăng nghĩ cũng phải. Hắn phải về nhà làm một việc mới mong xử lý được âm sào, quan trọng là Lê Yến Xuân đã tập luyện đến đâu. Bất quá lần này hắn không muốn Lê Yến Xuân đi cùng hắn, mà dường như cô ta giấu hắn điều gì.
Ba người ra ngoài, Trần Đại Long nói. "Tôi tưởng hai người sẽ không đến?"
Lý An Đăng quay lại, bỏ hồ lô vào túi, nhìn cậu. "Đang nghĩ gì vậy? Anh là ai, là bạn của tôi, tôi không bao giờ bỏ rơi đồng đội!"