Lý An Đăng cùng hai người nhanh chóng vào thang máy, đi lên ký túc xá. Nơi đây rất đông, học sinh lên xuống liên tiếp, bốn dãy thang máy nhưng cho nhau kẹt cứng. Đến khi lên tầng nội trú, học sinh thưa dần, ba người về gian phòng thời gian điểm gần tối.
"Đi học không vui!" Trần Đại Long than vãn.
"Anh ngủ nhiều nhất, còn không vui?" Lý An Đăng nói, lủi vào nhà tắm.
Cả ba thay phiên tắm, trời tối hẳn. Lý An Đăng đứng ngoài hành lang nhìn xuống, quan sát về hướng nhạc viện. Đèn còn mở, tiếng đàn nho nhỏ. Hắn đợi cho đến khi ánh sáng mất đi, vài học sinh kéo ra về, không có chuyện gì hết.
Hắn vào trong, kể lại chuyện cho hai người nghe. Trần Đại Long cả kinh nói. "Nếu tìm cảnh sát thì sẽ bắt chúng ta trước mới đúng! Không được đâu!"
Nhưng muốn điều tra tung tích một người không dễ, huống chi người chết đã rất lâu. Lý An Đăng có ý nhờ vả Lê Yến Xuân, sau đó nghĩ lại, hắn không có lí do gì làm phiền cảnh sát, không lẽ nói hắn đi bắt quỷ.
"Trưởng lão chắc chắn đó là Ác quỷ sao? Vậy mà ba chúng ta thoát được?"
"Bần tăng chắc chắn! Nhưng ả bị chấp niệm quấn lấy, không đuổi theo khỏi phòng." Bất U nói.
"Hay là anh dùng điện thoại tìm mấy trang báo đi! Xem những vụ án có liên quan trường này, không chừng thấy được gì?" Trần Đại Long nảy sinh một ý kiến không tồi.
Lý An Đăng nhìn cậu, cảm giác cái đầu heo trên cậu tan biến đi nhiều. "Hôm nay giỏi!"
Hắn liền mở điện thoại, bắt wifi ký túc xá.
"Tôi lúc nào cũng vậy!" Trần Đại Long tự khẳng định mình, lấy giỏ đồ lục lọi. Hồi sau đem ra một xấp bùa giấy, giật mình kêu. "Thôi chết! Những linh hồn quỷ nước mình còn để đây."
Lúc đó Đỗ Trung nhốt quỷ rồi chuyền qua cho cậu, cậu thả rất nhiều quỷ hồn trong những lá bùa. Cứ để mãi trong giỏ xách cũng quên mất, có chút ngộp nha.
"Mau đưa chúng đi đầu thai, để lâu không tốt! Thật là..."
Lý An Đăng khó chịu trách một câu, Trần Đại Long gãi đầu cười, tạm biệt hai người ra ngoài cho vong hồn siêu thoát. Cậu vừa đi, không gian yên tĩnh không gì sánh bằng, Lý An Đăng tiếp tục điều tra thông tin.
Trần Đại Long bên ngoài hưởng gió mát. Ở đây trong khu vực VIP, đương nhiên chẳng có bao nhiêu người. Học sinh trung học đa số vẫn là về nhà. Thời cơ có chút chín gục, Trần Đại Long phóng thích những linh hồn từ bùa, bắt đầu đọc Vãng Sanh Chú.
Tìm trên mạng đúng là tạp chủng. Lý An Đăng thấy cả bầy vụ án không liên quan, mà chẳng đúng với trường này. Trải qua khó khăn, ngồi muốn gãy lưng, hắn đã tìm được một vụ án liên quan đến trường học vào 14 năm trước. Kết quả đúng là chết treo.
Mắt hắn sáng lên. "Trưởng lão, tìm thấy rồi!"
Bất U vừa nâng niu miếng gà phô mai...
"Lâm Bảo Thục, không phải người trên này. Theo như thông tin thì hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, mười bốn tuổi theo một người cậu bà con đi làm xa, có dính đến vụ bê bối liên quan đến hàng trắng. Khi mười sáu tuổi, người ta thấy cô học ở đây. Khó tin thật...
Vụ án xảy ra vào 11/08, cô tự sát trong lớp học, sau này đổi lại thành nhạc viện. Điều tra cho thấy cô bị người tình phản bội, trở nên điên loạn nên giết cả cặp tình nhân kia, sau đó mới thắt cổ tự vẫn. Sau này, lai lịch phanh khui, người ta còn biết cô có tiền là do lập âm mưu cướp tài sản của một triệu phú.
Còn lại bên dưới là lúc khám nghiệm tử thi cùng công đoạn điều tra." Lý An Đăng nhẩm lại, cảm giác nổi da gà.
"Đúng là kiếp người khó đoán!" Bất U cảm thán một câu.
"Lại là nạn nhân của gia đình. Có điều... Tính cách quá ác, không ai nghĩ một cô gái mười sáu tuổi làm được như vậy. Trở thành quỷ càng khủng khiếp hơn!"
Đột nhiên chuông báo động vang lên. Hai người nhập tâm quá mức, khẽ giật mình. Không đợi họ ra, Trần Đại Long lướt ngang cửa. "Bên ngoài... Có chuyện!"
"Đừng nói quỷ chạy mất!" Lý An Đăng đoán già đoán non, tuyệt tình với khả năng Trần Đại Long.
Cậu ta lắc đầu. "Không, tôi xử lý xong hết rồi!"
"Còn báo động kêu? Anh phá gì nữa vậy?"
Cậu ta tiếp tục lắc đầu. "Tôi đốt bỏ mấy lá bùa nên nó báo."
"Hả?" Lý An Đăng có chút thương tâm. Làm việc lộ liễu như vậy, còn ra ngoài mặt tiền, muốn cho tất cả vào cư ngụ trong đồn hay sao. Hắn đáp một câu. "Không sao, một lúc liền hết! Mong bảo vệ đừng lên tìm!"
"Anh yên tâm, bảo vệ sẽ không lên, vì tất cả đang tập trung bên dưới!"
Ba người nhanh chóng ra ngoài, nhìn nét mặt Trần Đại Long thì không giống nói đùa. Bóng tối chăm sóc đặc biệt cả ngôi trường, đêm nay hoàn toàn chỉ nhờ ánh đèn. Ngón tay Trần Đại Long hướng xuống, ba người dựa lan can nhìn theo. Một người nằm trên sân trường, đó là... Có nữ sinh gặp tai nạn.
Cô gái trong tư thế nằm sấp, tứ chi gãy quẹo, một vũng máu lan tràn.
"Thấy quỷ cũng quen, nhưng gặp người chết vẫn ớn!" Trần Đại Long nói, nhìn chằm chằm nữ sinh, thở dài. "Thật tội nghiệp!"
"Sống chết có số!" Bất U nhẹ nhàng nói.
"Chuyện này không xen vào được, vào trong thôi!" Lý An Đăng quay lưng, sau đó đổi ý. "Nhân tiện xem linh hồn cô ta, nhìn hiện trường thì không còn sống."
Ba người đi đến thang máy, Bất U ngắm nghía miếng gà phô mai...
Đúng như vậy. Ba người vừa xuống, xe cảnh sát ủi qua cổng trường, cảnh giới tuyến dần dần tạo nên. Lúc này chỉ có nhân viên bảo vệ cùng mấy giáo viên về trễ, nhưng tập trung đến hơn hai mươi người. Còn mấy giáo viên gặp chuyện gây cấn, khao khát ở lại nhiều chuyện. Rốt cuộc cảnh sát đến phải lấy khẩu cung chứ chưa được về.
Một người mang bao tay cao su chuẩn bị khám nghiệm tử thi. Ba người Lý An Đăng bên ngoài cảnh giới tuyến. Lý An Đăng nhìn tử thi, sau đó nhìn quanh, lắc đầu. Hắn không thấy được linh hồn cô gái.
Có hai trường hợp. Một là xảy ra tai nạn đột ngột nên hồn phách ly tán, có khi xác chết một nơi nhưng vong hồn một ngã. Dân gian có câu doạ hết hồn chính là điểm này. Còn thứ hai, hồn bị bắt mất.
"Mau thử tìm hồn cô gái!" Lý An Đăng nhìn Trần Đại Long nói nhỏ.
"Không ổn lắm!"
"Đi đi! Coi như tập luyện!"
Trần Đại Long buồn bực, đúng là cậy lớn ăn hiếp nhỏ mà. Lại để quên túi đồ, cậu chạy ngược về hướng cầu thang. Còn lại Lý An Đăng và Bất U xem hiện trường, đối với họ, tử thi không có gì lạ.
Nhân viên khám nghiệm lật thi thể ra phía trước. Gương mặt cô gái hiện lên, đôi mắt trừng to, lấy vài tiếng la của mọi người vây quanh. Anh nhân viên cũng một trận ê ẩm da đầu. Nạn nhân có gương mặt đầy máu và sưng phù, vài chỗ nát hết thịt. Nhưng hai con mắt tròn mở ra thật kinh khủng, một bên mắt còn bị cắt ngang con ngươi.
Lý An Đăng và Bất U cũng là con người, nhìn vào hơi dị ứng, quay sang chỗ khác. Dù sao họ không thích thú mấy chuyện này.
Trải qua năm phút, nét mặt người nhân viên thoáng qua sợ hãi, vội đứng dậy.
"Sao rồi?" Một gã cảnh sát mập mạp, nhìn là biết không do mỡ là do bia rượu.
Người nhân viên ghé tai nói gì đó với gã, gã liền lấy điện thoại. Không lâu sau đó lại có một chiếc xe cảnh sát đến nơi. Người bước ra đầu tiên... Là Cao Cao.