Quan trọng nhất vẫn là Bình An Ngọc Phù, ông kéo dây đỏ khác đổi mới, đeo lên cổ hắn.
Bên ngoài, bác Năm dọn ra cái bàn tre, Lê Yến Xuân một bên hỗ trợ. "Bác Năm, đó là cha của Đăng sao?"
"Là lão sư phụ nó!" Bác Năm nói.
"À, thì ra là vậy!"
"Mà sư phụ cũng như cha thôi!" Bác Năm lấy giấy vàng xếp một con hạc giấy. "Thật ra... Sư phụ luôn theo sát nó, sau khi nghe tin nó chuẩn bị phá âm sào Lệ quỷ đã tức tốc liên hệ với ta! Ông ta cũng biết nó ngại, nói chung ở quanh quẩn đâu đây gần chúng ta, cho nên thằng bé gặp chuyện mới có thể đến nhanh như vậy!"
Lê Yến Xuân gật gù, đốt một cây nến đặt lên bàn. "Hình như anh Đăng mang di chứng gì sao? Lúc đi về, như là hai bác đã không bất ngờ lắm!"
Bác Năm giật chân mày nói. "Bất ngờ, cũng không bất ngờ!"
Chưa đợi Lê Yến Xuân hỏi, bác Năm nói tiếp. "Không bất ngờ, căn bệnh này thằng bé bị từ ngay lúc nhỏ, còn bất ngờ là tại sao tái phát?!"
Bác Năm chỉ ngón tay vào lều. "Ta xem nó, mái tóc hơi ướt, không lầm là lặn xuống suối đấu quỷ nước đi! Mà dưới nước như nhà của quỷ nước, thuật sĩ xuống nước sẽ bất lợi, nhưng tài năng của nó có thể thấy, không hề bị thương!
Lại, trước giờ nó làm việc luôn cẩn trọng, lần này phải nói nó quá cố gắng gấp gáp, cho nên khiến dây chuyền bị đứt! Cái đó gọi là Bình An Ngọc Phù, nó luôn mang bên người, nếu không như người bệnh thiếu thuốc!"
Lê Yến Xuân cảm khái. "Tại sao sao có người có số phận như vậy chứ?"
"Con chưa thấy đúng không? Ha ha, chỉ có nó như vậy! Lúc trước ta nghe ông già sư phụ nó kể lại, còn không nghĩ nó là con người!"
Nói đến đây, bác Năm đứng trước pháp đàn, trải một tấm nilon dài 3m trên mặt đất. Lê Yến Xuân đằng sau nói. "Thú thật, anh Đăng vì cứu cháu nên như vậy, cháu xin lỗi!"
Bác Năm không quay lại, xua xua tay. "Xin lỗi cho ta nghe là được rồi!"
"Là sao ạ?"
"Haiz, cái lão đó rất ích kỷ, không để ai đụng đến đồ đệ lão! Nếu để ông ta biết con ảnh hưởng thằng Đăng, hai người còn được ở gần nhau hay sao?"
Lê Yến Xuân không đáp, thực sự buồn. Bác Năm nói không sai, từ khi gặp Lý An Đăng đến nay, mỗi lần đi chung hắn đều có chuyện. Quan trọng là cô tự cảm thấy chính mình như con sao chổi, ở bên cạnh chỉ làm khó cho hắn.
Không có duyên sao?
Bác Năm nhìn vào trong lều, bật cười. "Nhưng với tính cách thằng bé, lão có muốn cấm cũng không phải đối thủ!"
Lê Yến Xuân vô cùng hâm mộ nhìn bác Năm, xem ra cô quá thiếu hiểu biết về Lý An Đăng. Chuyện tình cảm, ai ai cũng hiểu, chỉ hai ta không hiểu.
Vừa lúc này, Lý Đạo bồng Lý An Đăng trên đôi tay bước ra. Bác Năm thấy thế liền trải một tấm vải đỏ lên tấm nilon. Lý Đạo nhẹ nhàng đặt đồ đệ xuống thảm vải, đứng lên. "Ta vừa bói xong, Huyền Tâm vừa giết hai mạng người, lại tạo nghiệp, haiz..."
Lê Yến Xuân khẽ nhìn qua, nhưng không dám đối diện Lý Đạo. Phải, hắn giết hai người, cũng vì cô, nếu không cô bị người ta ô nhục sẽ chính mình tự sát đây. Lý Đạo thoáng nhìn qua cô, cô giật mình gật đầu nhìn dưới ngón chân.
Bác Năm giúp đốt ba cây đèn dầu đặt phía trước hai vai, đỉnh đầu Lý An Đăng đang nằm, giúp hắn bảo trì Tam Hồn Đăng. Lý Đạo đặt túi vải trên pháp đàn, rút ra cái đạo bào màu vàng choàng lên người, cột dây trước bụng.
Lý Đạo vòng ra phía sau pháp đàn, đốt một cây nhang cắm vào lư hương. Tiếp theo đến công đoạn lấy một chiếc lông công nhỏ, ngẫu nhiên gió to thổi lên, bụi cuốn mịt mù, ba ngọn đèn dầu phía dưới lung lay.
Ông tỏ ra cơm thừa canh lạnh nhướn mày, dùng móng tay múc sáp nến dưới đầu ngọn lửa, búng ngón tay. Một tia lửa bắn thẳng vào trong cây đèn dầu, giữ vững ánh sáng cho nó. Lại bắn thêm hai đạo lửa vào hai cây đèn còn lại.
Ông dùng lông công viết một trương Tục Mệnh Phù lên bàn tay, chữ thì không thấy, vỗ bàn tay về trước, cũng không có gì. Nhưng Bình An Ngọc Phù của Lý An Đăng phản ứng sáng lên.
Đỉnh cao của hoạ phù, không cần bút, cũng không cần giấy, mắt trần lại không thể nhìn ra thứ gì.
Lý Đạo lại chỉ ngay hạc giấy, hạc giấy tự mọc ra hai con mắt màu đỏ, lơ lửng bay đến. Nó bay theo đường kim đồng hồ phía trên người Lý An Đăng một đoạn, liên tiếp liên tiếp.
Lý Đạo thở ra một hơi đến xịt khói, trông vô cùng kỳ quái.
Trên thảm, da dẻ Lý An Đăng đã chuyển hồng, Lê Yến Xuân và bác Năm nhìn vào cũng an tâm hơn. Bác Năm cười đắc ý nói. "Lão Đạo ra tay sẽ không vấn đề!"
"Còn phải nói?" Lý Đạo đáp bác Năm, ánh mắt lướt sang Lê Yến Xuân, nụ cười tắt đi. Ông bắt đầu nghiêm túc nói, nhưng trong đó có một sự ấm áp, như là lý giải việc đời. "Từ nhỏ, khi đã nhận thức rõ, Huyền Tâm thường ngủ thấy một giấc mơ..."
Bóng chiều đã xế đầu non, Lý Đạo nhìn trời, nói về Lý An Đăng. Nói về giấc mơ của hắn, mà Lê Yến Xuân nghe qua kinh ngạc, giấc mơ giống như câu chuyện hắn đã kể lại cho cô, câu chuyện này chính xác là của hắn.
Ở kiếp trước, Lý An Đăng quá mang nặng ký ức đó, khi đầu thai chuyển thế hắn đã quên đi chuyện trước kia, hắn không biết mình là ai. Nhưng khi hắn ngủ, sâu bên trong đã đánh thức ký ức đó, những tình tiết hắn nhớ nhất.
Còn điều quan trọng hơn là một thứ khác. Lý Đạo nói. "Nó không phải một người bình thường, mang trong mình thiên mệnh, vậy cô bé, có tin vào nhân duyên không?"
Ánh mắt Lý Đạo nhìn thẳng Lê Yến Xuân, cô ta ấp úng, sau đó đáp. "Cháu tin!"
"Đáng lý tại kiếp trước Huyền Tâm đã hoàn thành thiên mệnh, nhưng vì một phụ nữ, đã phải bỏ mạng, kết quả sứ mệnh này được treo lên. Sau đó người nữ kia cũng tự vẫn, hai người chết không có gì, nhưng liên lụy nhiều sinh mệnh khác.
Huyền Tâm vì tình, làm trái thiên mệnh, tự tạo nghiệp. Còn cô, cũng có liên quan chuyện này, lại không quý trọng thân xác cha mẹ sinh ra, không gìn giữ sinh mạng sống người khác dành cho cô, cũng là nghiệp!"
Lê Yến Xuân đứng yên lặng, tiêu hoá những gì Lý Đạo nói. Đang nói đến cô, không sai, Lý Đạo đang ám chỉ cô một cách rõ ràng.
Cô, kiếp trước, cũng đã cùng với Lý An Đăng?
"Rất may, kiếp này hai người không phải oan gia, cũng không hận nhau, ngược lại tình cảm rất rốt. Nhưng nếu hai người bên nhau, cô cũng biết, sống không được lâu! Vậy thì... Là Duyên hay Nghiệp?"
Câu nói cùng Lý Đạo cảm thán đã chạm đến trái tim Lê Yến Xuân, suốt đời này, không lẽ cô và Lý An Đăng không thể bên nhau. Hắn quên mình cứu cô nhiều lần, nếu được đánh đổi, cô cũng sẽ vì hắn, cho hắn cuộc sống tốt hơn.
"Chỉ cần cháu rời xa Đăng là ổn sao?"
Lý Đạo nhìn cô một hồi, nói. "Ổn cái gì? Kiếp này nó vẫn chính là nó, nếu lần này có thể giải trừ thiên kiếp, sẽ giảm bớt nghiệp cho hai người! Cho nên..."
Ông nhìn xuống Lý An Đăng. "Giúp nó! Còn nếu cô sợ cũng có thể đi!"
"Không, cháu không đi!" Lê Yến Xuân kiên quyết nói.
"Khục, khục!"
Lý An Đăng chợt ho hai cái. Bác Năm và Lê Yến Xuân liền chạy đến.