Cô là người mà anh trai yêu nhất, thế nhưng vì một người phụ nữ xưa nay không hề quen biết, đánh cô?
“Anh, anh, đánh em? Vì người phụ nữ đó mà anh đánh em?”
Đôi mắt phiếm hồng của Mặc Tuyết càng thêm đỏ ngầu, như thể muốn ăn thịt người khác.
“Tại sao? Anh à, không lẽ ngay cả anh cũng cảm thấy người phụ nữ đó còn quan trọng hơn cả hạnh phúc của em gái anh sao?”
“Anh, anh nói gì đi chứ!”
Mặc kệ Mặc Tuyết gào rống thế nào, Mặc Lệ Tước dường như không nghe thấy, không quan tâm đến.
Ôm Cố Nam Nam vào trong lòng, nói với Ngự Phong, “Ngự Phong, đưa Tuyết nhi trở về.”
Thậm chí cũng không buồn liếc mắt nhìn Du Minh Tuấn đang bị trói trên cây cột sắt, ôm Cố Nam Nam rời khỏi kho hàng.
………………
Đó là một đêm, vẫn còn kéo dài.
Trong căn phòng sang trọng đơn giản và tinh tế, Cố Nam Nam với sắc mặt xanh xao im lặng nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Ngồi bên mép giường là Mặc Lệ Tước.
Ánh mắt lạnh lùng vẫn luôn dừng lại trên gương mặt của Cố Nam Nam, vẫn duy trì tư thế này một hồi lâu.
Hắn vào lúc ấy, trong lòng xuất hiện chút hỗn loạn, sợ mất đi.
Loại tâm trạng này vẫn luôn làm hắn rối rắm đến tận bây giờ.
Tại sao, lại sinh ra suy nghĩ như vậy với cô gái này, thậm chí vì cô còn không tiếc đánh em gái mà mình yêu thương nhiều năm, tất cả những điều này rốt cuộc là tại sao chứ?
Hắn đã cảm giác được có một số thứ đã dần vượt qua tầm kiểm soát của hắn, cảm giác này cực kỳ không ổn.
Bỗng, Cố Nam Nam vẫn luôn im lặng nằm đó đột nhiên trở nên bất an, không ngừng lắc lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt chảy ra từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, trong miệng không ngừng, “Đừng, đừng, đừng……”
Mặc Lệ Tước theo bản năng vội vàng nắm chặt tay cô, giữ ở trong lòng bàn tay, giọng nói cũng dịu dàng rất nhiều, “Tôi ở đây!”
Quản gia Phúc Bá cung kính đứng phía sau, im lặng không nói.
Ở bên cạnh thiếu gia nhiều năm như thế, tính khí của thiếu gia ông đã sớm nắm giữ được vài phần.
Tâm trạng bây giờ của thiếu gia đang rất tệ, nếu tùy ý nói ra, sẽ đưa họa sát sinh đến.
Thiếu gia nhà ông mà tức giận lên, quả thực……
Về những chuyện đã xảy ra vào năm đó, ông không muốn thấy lại lần hai.
Mặc Lệ Tước vươn tay khẽ sờ lên trán cô.
Rất nóng!
Cô bị sốt?
“Gọi Vân Lí đến.”
“Thiếu gia, này……nếu không tôi đi gọi bác sĩ Lý?” Ông cũng không biết Vân Lí trong miệng thiếu gia là ai.
Không thể nào gọi được.
Nhưng lại không thể trực tiếp từ chối, nói vậy sẽ làm thiếu gia càng thêm tức giận.
Lúc này Mặc Lệ Tước mới nhớ ra, dường như Vân Lí chưa từng đến ngôi nhà này, quản gia không thể biết được.
“Được rồi, ông ra ngoài đi!”
“Vâng.”
Mặc Lệ Tước đứng dậy, đi đến ban công, gọi một cuộc điện thoại.
Sau đó hắn châm một điếu thuốc rồi đứng trên ban công hút, chờ thuốc cháy xong, Vân Lí cũng đến.
Đang ở dưới lầu mỉm cười vẫy tay với hắn.
Mặc Lệ Tước đen mặt đi trở vào phòng, sau đó mở cửa phòng ngủ ra.
“Ây da da, không ngờ tốc độ vẫn còn khá nhanh!” Vân Lí mang theo một chiếc hộp y tế màu đen, khuôn mặt trắng bệch vô hại.
Nhưng chỉ khi thật sự tiếp xúc với gia hỏa Vân Lí nhân tài này mới có thể hiểu được, cái gì gọi là phúc hắc.
“Bớt nói nhảm, vào đi.”
Mặc Lệ Tước dẫn người đến cạnh giường, “Dường như cô ấy bị sốt, còn đã chịu chút sợ hãi.”
Vân Lí không chút vội vàng, xoa cằm đánh giá người bạn tốt đã quen biết nhiều năm này.
“Chẳng qua chỉ bị sốt thôi mà, cậu có cần phải hoảng loạn như thế không? Lệ Tước!”
Thật sự, Vân Lí là lần đầu tiên thấy hắn lo lắng như thế.
Xem ra, một gia hỏa không gì địch nổi, bách chiến bách thắng cũng đã tìm được khắc tinh.
Hắn rất muốn nhìn xem vị tiểu thư đặc biệt đang nằm trên giường kia rốt cuộc đã tra tấn tên bạn ngạo kiều của hắn như thế nào!
Đáng tiếc, người vẫn còn đang hôn mê.
Gương mặt tuấn tú của Mặc Lệ Tước bỗng tái xanh, cố gắng kiềm chế cơn giận, “Tôi gọi cậu đến là để khám bệnh, không phải gọi cậu đến khoác lác, tôi không sẵn lòng rảnh rỗi để cùng cậu nói lung tung.”
Sự kiên nhẫn của hắn đang cạn dần.
Nếu không phải suy xét đến việc gia hỏa này phải khám bệnh cho cô, nhất định hắn sẽ một quyền đánh bay hắn.
Vân Lí hít sâu, thở dài, “Được rồi, để tôi xem!”
Lúc khám bệnh cho người khác Vân Lí rất yên tĩnh, động tác luôn thanh lịch như thường.
Cho người ta cảm giác không giống bác sĩ, ngược lại giống ngưu lang.
Ngưu lang?
Nghĩ đến hai từ này, sắc mặt Mặc Lệ Tước lại càng thêm khó coi.
Lúc trước khi ở khách sạn xảy ra chuyện đó với Cố Nam Nam, cô cũng cho rằng hắn là ngưu lang ngoa tiền.
Cô gái này chính là mười phần mười nhan khống(*).
(*) dễ xiêu lòng trước nhan sắc.
Hơn nữa Vân Lí lại là người có vẻ ngoài tuấn mỹ nhất trong tất cả anh em của hắn, và có tính uy hiếp nhất.
Nếu chốc nữa cô tỉnh lại, nhìn thấy Vân Lí, có thể hay không ——
“Bệnh nhân bị sốt, dường như đã phải chịu sợ hãi, nhưng cũng không đáng ngại, tiêm cho cô ấy một mũi, kê một toa thuốc, là được.”
Hắn nháy mắt với Mặc Lệ Tước, tiếp tục lên tiếng: “Nhưng cơ thể cô ấy rất yếu, dạ dày cũng không được tốt, trong khoảng thời gian này tốt nhất cậu nên để cô ấy nghỉ ngơi đi, đừng quá tra tấn người ta nha! Một cô vợ xinh đẹp và đáng yêu như thế, ngay cả tôi cũng sinh ra lòng trìu mến.”
“Cậu có thể cút.”
Mặc Lệ Tước không cho Vân Lí có cơ hội nói tiếp, lập tức đẩy hắn ra ngoài.
“A này! Lệ Tước, tôi còn chưa……”
“Nơi này không cần cậu!”
Vân Lí gãi đầu tỏ vẻ không hiểu.
Rốt cuộc gia hỏa này xảy ra chuyện gì vậy?
Ngày thường mặc kệ hắn nói đùa như thế nào, Lệ Tước đều thờ ơ!
Lần này, có vẻ khác!
Hay là ——
Thật sự yêu cô gái đó?
Nếu thật là như vậy, sau này sẽ có trò hay để xem rồi.
Vân Lí cũng giống như Ngự Phong, đều là những gia hỏa không sợ hỗn loạn.
Sau khi Vân Lí xuống lầu, Mặc Lệ Tước thay đổi băng gối giúp Cố Nam Nam, rồi sờ vào trán cô để kiểm tra nhiệt độ.
Vẫn rất nóng.
Nhìn bốn phía, không có một thứ gì.
Gia hỏa đó, vậy mà ngay cả thuốc cũng không kê.
Mặc Lệ Tước lần nữa cầm lấy điện thoại, giọng nói ma quỷ như phát ra từ địa ngục, “Giới hạn trong vòng năm phút, quay trở lại đây.”
………………
Gió nhẹ thổi, ánh mặt trời ấm áp.
Sáng ngày hôm sau tươi đẹp cuối cùng cũng mở ra.
“Á!”
Một tiếng hét sợ hãi, Cố Nam Nam nhanh chóng mở bừng mắt.
Tầm mắt đảo qua lại trong phòng, cho đến khi xác định rằng nơi này không phải cái kho hàng bỏ hoang khủng khiếp đó, mới từ từ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn kỹ, hóa ra nơi này chính là ‘ Bán đảo biệt uyển ’.
Mặc dù cô đã từng rất chán ghét nơi này, nhưng bây giờ cô lại đột nhiên cảm thấy nơi này dường như cũng không chán ghét đến thế.
Vẫn hơn cái kho hàng cổ xưa cùng với những xiềng xích và giường sắt kia.
Nghĩ đến cuộc chạm trán tối qua, cả người Cố Nam Nam không ngừng run rẩy.
Mặc Tuyết, đúng là điên rồi.
Lần này đến lần khác khiêu chiến điểm chủ chốt của cô.
Lúc này đây, cô nhất định sẽ không buồn không hé răng.
Cô ta đối xử với cô như thế, Cố Nam Nam muốn trả lại từng chút một.
Sắc mặt rất xấu, nhưng cô vẫn kiên trì rời giường đi vào phòng vệ sinh tiến hành rửa mặt.
Rửa mặt xong, thay quần áo chuẩn bị xuống lầu.
Vừa mở cửa ra, đã thấy Mặc Lệ Tước xuất hiện ở cửa.
Trong tay còn bưng một ly sữa và một bát cháo.
Sự kết hợp như vậy……
“Cái đó, công ty tôi còn có chút việc, bây giờ tôi có thể đi không?”
Cố Nam Nam đương nhiên nghĩ rằng hắn mang bữa sáng đến cho mình ăn.
“Không.”
Mặc Lệ Tước kéo cô vào phòng, đặt bữa sáng lên tủ đầu giường, khom lưng bế Cố Nam Nam lên giường, đắp chăn lại thật đàng hoàng.
“Mặc Lệ Tước, tôi thật sự không sao, hôm nay công ty có một cuộc họp quan hệ với hậu cần mới, tôi phải đi.”
Mặc Lệ Tước bưng bữa sáng đặt bên miệng thổi thổi, rồi đưa tới bên miệng Cố Nam Nam, giọng điệu lạnh lùng, “Tôi đã xin nghỉ giúp em.”
“……” Tình huống gì vậy chứ?
Cô chính là tổng giám đốc, vậy mà hắn lại xin nghỉ cho cô?
“Ăn sáng trước, rồi mới nghỉ ngơi.”
“Này! Mặc Lệ Tước, tôi thật sự……”
Cô không thể đi.
Vốn dĩ vừa nhậm chức, bởi vì cô tuổi trẻ vô vi, rất nhiều cổ đông đều phản đối, bây giờ còn chưa đứng vững gót chân đã vắng mặt trong cuộc họp, sẽ làm mọi người càng cảm thấy cô không đáng tin cậy, cứ như vậy, nếu cô muốn ổn định ngồi trên vị trí tổng giám đốc, khó sẽ càng thêm khó.
Cố Nam Nam hơi lo lắng, xốc chăn lên muốn xuống giường, “Anh như vậy sẽ làm tôi mất đi vị trí tổng giám đốc.”
“Có tôi ở đây, tất cả công ty ở Hải Thành, chỉ cần em thích, tôi đều có thể cho em trở thành tổng giám đốc!”
“……” Vẻ mặt Cố Nam Nam cay đắng, ý cô không phải như thế mà.
Lời nói, lời này của hắn rốt cuộc có ý gì!
Không phải là gián tiếp bày tỏ tình yêu chứ?
Những tổng giám đốc bá đạo đó dường như đều trình diễn cùng một loại kịch bản này!
Không, không, không, Cố Nam Nam lắc đầu.
Cô nghĩ quá nhiều rồi.
“Vậy thì, tôi ăn xong bữa sáng, anh cho tôi đi công ty được không?”
Thấy hắn không có ý định thỏa hiệp, Cố Nam Nam đành phải mềm lại.
“Ăn xong rồi nói.”
Cố Nam Nam cắn môi, dường như bây giờ chỉ có thể nghe lời.
Ăn xong trước đã!
Về chuyện hôm qua, thật ra cô vẫn luôn rất hoài nghi, cuối cùng là làm thế nào mà cô có thể thoát khỏi tay Mặc Tuyết.
Cô chỉ nhớ rõ có ai đó đã chết trên người cô, sau đó cô cũng hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, thì phát hiện đã ở Bán đảo biệt uyển.
Đêm qua ở đoạn thời gian cô bị ngất đó, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Mặc Lệ Tước như thay đổi thành một người khác, đút cô ăn từng muỗng từng muỗng một, Cố Nam Nam chột dạ há miệng.
Vừa ăn được hai muỗng, vẫn không nhịn được, cô lên tiếng hỏi: “Cái đó, đêm qua……là anh cứu tôi……sao?”
“Ăn nhanh lên, không ăn lát nữa sẽ lạnh.” Hắn cũng không trả lời cô.
Trong điều này nhất định đang che giấu cái gì đó.
Cô bỗng có chút tức giận, đoạt lấy bát cháo, “Tôi tự mình ăn!”
Mặc Lệ Tước lặng lẽ nhìn, không nói, vẫn luôn im lặng nhìn cô ăn xong.
Sau đó phân phó thím Lý lên dọn dẹp.
Cố Nam Nam nhìn thời gian, đã hơn 8 giờ, bây giờ mà đi hẳn vẫn còn kịp.
“Mặc Lệ Tước, tôi ăn xong rồi, bây giờ tôi có thể đến công ty không?” Cô ôm một tia chờ mong.
Lại bị Mặc Lệ Tước lạnh lùng đáp lại, “Không.”
"Tại sao?”
Cô đều đã làm những gì hắn bảo.
Tại sao còn không thể?
“Mặc Lệ Tước, anh đã đồng ý với tôi chỉ cần tôi ăn xong bữa sáng, anh sẽ để tôi đến công ty.”
Vì thế cô mới miễn cưỡng ăn cho xong.
Bây giờ tên này lại không thừa nhận.
“Tôi chỉ nói là ăn xong rồi nói, chứ không đồng ý với em.”
“Anh là kẻ lừa đảo.” Cố Nam Nam gầm nhẹ.
Mặc Lệ Tước lấy khăn giấy ra lau miệng giúp cô, giọng điệu lạnh lùng, “Em là người bệnh, phải nghỉ ngơi.”
“Tôi không bệnh!”
“Em có.” Hắn trả lời vô cùng kiên quyết.
Cố Nam Nam nắm chặt tay, mày nhăn thành chữ “xuyên”(*) rống to với Mặc Lệ Tước, “Anh mới có bệnh, cả nhà anh đều có bệnh!”
(*) chữ "xuyên": 川
Editor: Củ Lạc