Giờ khắc này, cô thừa nhận rằng tất cả tiết tháo cùng tự tôn đều bị cô ném vào thùng rác.
Bỗng chốc tay cô bị hắn nắm chặt, dùng sức đẩy cô ra phía sau, hai người trực tiếp ngã xuống bồn tắm, chờ cô lại là bay nhanh mà đến mưa rền gió dữ……
-
Cố Nam Nam bị đánh thức bởi một trận cảm giác lạnh lẽo ở phần hạ thân.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt thần tiên đẹp trai cùng phẫn nộ của Mặc Lệ Tước, càng làm cho cô xấu hổ chính là, tay hắn đang đặt ở……
Cố Nam Nam toàn thân ngứa ngáy, sắc mặt nóng lên, mặc dù không soi gương, cô cũng biết mặt mình lúc này nhất định đỏ thật sự lợi hại.
Cô theo bản năng muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn gắt gao từ sau lưng ôm lấy..
“Đừng nhúc nhích.” Hắn lạnh giọng ra lệnh, âm thanh buồn tẻ.
Cố Nam Nam trong lòng cảm giác không tốt, chẳng lẽ người này còn muốn đến một lần?
Hắn rốt cuộc là có bao nhiêu thể lực?
Nhưng chuyện lại nằm ngoài dự kiến của cô, chỉ thấy hắn buông thân thể cô ra, đứng dậy hình như đi được vài bước sau đó lại đi vòng vèo trở về.
“Trong phòng tắm có hơi quá, thoa ít thuốc trước.”
“……” Cố Nam Nam đỏ mặt cúi đầu, cũng không dám nhìn Mặc Lệ Tước, nơi bí mật của mình bị người khác nhìn trộm, cô hận bây giờ không thể liền đi tìm cái khe đất để mà chui vào.
Tay hắn qua lại vài lần, một cảm giác mát lạnh lại ở dưới phát ra, cảm giác nóng rát ban đầu đã không còn.
Tối hôm qua trong bồn tắm không biết làm bao nhiêu lần, cô chỉ nhớ rõ một trận lại một trận sóng theo nhau mà đến vỗ nhẹ cơ thể khiến cô thoải mái mà quên mất mọi thứ……Cho đến khi mất đi ý thức.
Nghĩ đến đây, cô hận không thể cho mình vài cái tát.
Quá mức túng dục, đem thân thể của mình biến thành bộ dạng như bây giờ.
Mặc Lệ Tước đứng dậy đặt lại thuốc mỡ lên tủ đầu giường, đứng trước gương chải chuốt lại dung nhan lộng lẫy, “Tôi cần phải đến công ty sớm, nếu còn đau thì thoa ít thuốc lên, tôi sẽ quay lại ngay.”
Hắn đến bình tĩnh thong dong, một chút khác thường đều không có, như thể hai người bọn họ là vợ chồng mới cưới.
Cố Nam Nam đầu óc thực hỗn loạn, cố gắng lắc lắc đầu, đem tất cả ý nghĩ không phù hợp với thực tế này loại bỏ, nhìn lên, từ sau lưng Mặc Lệ Tước, “Mặc thiếu, lời nói của anh.”
Mặc Lệ Tước dừng lại, không xoay người, giọng nói không mang theo chút độ ấm, “Ừ.”
“Như vậy là bây giờ tôi có thể đi rồi sao?”
“Có thể.”
“Chuyện trên báo thì sao?”
“Tôi bảo đảm sau này sẽ không có người thứ hai nhìn thấy.”
Tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn nhưng nghe giọng điệu của hắn cũng không giống đang gạt người.
Trái tim Cố Nam Nam lập tức thả xuống dưới, cuối cùng cũng có thể rời đi.
Cô cúi đầu một câu, “Cảm ơn!”
“Ừ, không cần cảm ơn!”
Mặc Lệ Tước đóng cửa lại rời đi.
Cố Nam Nam mới bừng tỉnh ngộ ra, dùng tay vỗ mặt mình, "Miệng tiện ngươi, miệng tiện ngươi cảm ơn!”
Cô nhất định là điên rồi, mới có thể cảm ơn hắn!
Phải biết rằng, sở dĩ cô biến thành như vậy, cũng là nhờ hắn ban tặng.
Cố Nam Nam nhìn phòng to như vậy cũng chỉ còn lại một mình cô, cũng nhanh chóng xoay người xuống giường ——
“A ~”
Cảm giác đau đớn như lửa đốt từ phía dưới dâng lên.
Cố Nam Nam đành phải thả chậm bước chân, tay chân nhẹ nhàng đi đến trên sô pha cầm túi của mình lên, thay quần áo đã chuẩn bị sẵn bên trong vào, rời khỏi căn phòng đã cùng hắn triền miên này.
Lúc cô rời đi, yên lặng ở trong lòng báo cho chính mình.
Lần đầu tiên của cô bắt đầu ở chỗ này, cuối cùng như vậy một lần cũng ở chỗ này kết thúc!
Từ đây về sau, không gặp lại nhau.