Mặc dù lúc này gương mặt cô đang phồng ra như một quả bóng, trừng mắt nhìn hắn.
Mặc Lệ Tước ngồi ở phía đối diện, đối mặt với cơn giận của cô, tỏ vẻ thờ ơ.
Nhìn cô, đáy mắt là một khoảng trống thâm trầm.
Hắn đứng dậy, bước đến bên cạnh cô, phớt lờ sự tức giận và yêu cầu của cô, mạnh mẽ bế cô lên.
Ôm vào phòng, đặt cô nằm lên giường, rồi đắp chăn giúp cô.
Hắn nói với cô, “Nghỉ ngơi.”
Điều cô cần bây giờ chính là nghỉ ngơi.
Hai ba ngày không gặp, dường như cô đã gầy hơn, lúc bế lên không thể cảm giác được cân nặng của cô.
Một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay cô.
Cố Nam Nam xốc chăn lên, cánh môi khẽ nhếch, chuẩn bị phản kháng thì nghe được Mặc Lệ Tước nói, “Cố Nam Nam, chúng ta kết hôn đi!”
Cô tức khắc sững sờ tại chỗ, lời muốn nói lập tức cũng phải nuốt trở về.
Cũng lời nói tương tự này, đây đã là lần thứ hai cô nghe được.
Lần đầu tiên cô đã từ chối không chút do dự, nhưng mà lần này, có một số thứ không thể hiểu được đã lặng lẽ chui vào trong lòng cô.
“Tại sao muốn kết hôn với tôi?”
Cô đột nhiên lên tiếng.
Hỏi một câu ngu ngốc mà ngay cả chính cô cũng không biết làm thế nào mà mình đã hỏi ra được.
Mặt hắn bất động, “Tôi vẫn luôn muốn kết hôn với em.”
“Đừng nói đùa.” Cố Nam Nam tự giễu, mấy hôm trước hắn còn nói, hôn nhân chẳng qua chỉ là lợi ích mà hai bên yêu cầu mà thôi.
Bây giờ lại nói cái gì, vẫn luôn muốn?
Vui đùa gì vậy chứ, ngay cả khi hắn nói bao nhiêu lần, cô đều sẽ không cho là nghiêm túc.
Những ngón tay của hắn dừng lại ở bên tai, đầu hơi nghiêng sang một bên, nhìn cô, “Em thấy bộ dạng của tôi giống đang nói đùa lắm sao?”
Thật ra Cố Nam Nam đã có chút do dự.
Nhưng nghĩ đến thỏa thuận giữa bọn họ, cô ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ gật đầu, “Giống.”
Có một số điều cô đã không dám dễ dàng nếm trải lại.
Mong đợi sâu bao nhiêu, đến cuối cùng sẽ tổn thương bấy nhiêu.
Hắn bỗng cúi người đến gần, ngón tay thon dài lướt qua gương mặt tái nhợt của cô, “Không thành vấn đề, tôi sẽ dùng hành động thiết thực để chứng minh rằng tôi nghĩ về em.”
Cố Nam Nam vẫn không nhúc nhích, nhưng cô đang suy nghĩ trong lòng.
Đàn ông đều là cái dạng này, dùng lời ngon tiếng ngọt làm phụ nữ luân hãm.
Sau khi luân hãm rồi lại tàn nhẫn vứt bỏ.
Giống như người nọ năm đó.
“Thật ra, ở đây chỉ có hai chúng ta, anh cũng không cần phải giả vờ. Giữa chúng ta chẳng qua chỉ là giao dịch mà thôi, ngay cả khi anh không cần nhắc nhở thì trong lòng tôi cũng biết rõ ràng.”
Im lặng, hơi thở chết chóc lan tràn khắp căn phòng.
Hắn vẫn vậy, lặng lẽ nhìn chăm chú vào cô.
Nhưng sự im lặng này giống như yên tĩnh trước cơn bão táp, khiến cô sợ hãi.
Cô lần nữa lên tiếng, “Yên tâm đi, nếu tôi đã đáp ứng sống chung hòa thuận với anh, tự nhiên cũng sẽ giữ thể diện cho anh.”
Hắn từ ghế đứng dậy, cả người đã ngồi trên mép giường, một tay chống lên mặt giường, “Cố Nam Nam, tôi cần thể diện, bây giờ.”
“Ha?”
Lời này của hắn có ý gì?
Chưa kịp cẩn thận suy nghĩ, Mặc Lệ Tước đã bổ nhào lấy cô.
Chỉ cần tưởng tượng đến cuộc chạm trán của cô vào đêm qua, mặc dù không xảy ra chuyện như vậy, nhưng cơ thể của cô cũng đã bị kẻ khác nhìn thấy, nghĩ đến đây hắn không khỏi tức giận.
Mặc dù những tên đó đã bị hắn đưa cho sủng vật chăn nuôi, nhưng hắn vẫn chưa nguôi giận.
Với ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ và bá đạo, làm hắn tăng thêm sức.
Những nụ hôn dừng lại ở cổ cô gần như đã biến thành gặm cắn.
“Đau!” Cô kêu lên.
Nhưng hắn không dừng lại.
“Mặc Lệ Tước, tôi là người bệnh!”
Mặc Lệ Tước nâng đầu lên khỏi cổ Cố Nam Nam, ánh mắt sâu sắc không rõ bễ nghễ nhìn cô, sau một hồi lâu mới từ trong miệng vân đạm phong khinh nói ra, “Em nói em không bệnh!”
Cố Nam Nam: “……”
Vừa rồi ai bảo rằng cô có bệnh, sao cô có thể nghĩ đến gia hỏa này vậy mà lại mang thù như thế.
Theo lời nói của hắn miệng cô cũng đã hoàn toàn bị bịt kín.
Nói xong hắn khẽ giương khóe môi, lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng.
Sau đó tiếp tục cúi người, vuốt ve qua lại trên người cô, hôn môi cô.
Nhưng, động tác đã dịu dàng hơn rất nhiều so với vừa rồi.
“Mặc Lệ Tước, đêm qua là anh cứu tôi sao?”
Ngay khi cả hai đều đã hơi thở dốc, Cố Nam Nam thình lình lên tiếng.
“Nếu không, em hy vọng là ai?”
“……”
Nghe hắn nói như vậy, đầu tiên Cố Nam Nam lại dời đi ánh mắt, thay vì phải bác bỏ.
Bởi vì lúc ấy, lúc cô tuyệt vọng nhất, người đầu tiên mà cô nghĩ đến lại là hắn.
Điều này, không thể nghi ngờ.
Cho dù, cô như vậy có vẻ rất không tiền đồ.
Các đốt ngón tay rõ ràng giữ lấy chiếc cằm gầy gò nhưng rắn chắc của cô, “Ngoài tôi ra, em cho rằng còn ai vào đây cứu em? Du Minh Tuấn? Quý Bắc Thần?”
Nói đến đây, hắn đưa tay về phía cô.
Lạnh giọng, “Đưa đây!”
“Cái gì?” Cố Nam Nam không biết hắn muốn gì?
“Chiếc nhẫn.”
Trên gương mặt Cố Nam Nam hiện lên cười nhạo, “Nhẫn, đừng trêu chọc tôi được không, từ khi nào mà anh đã cho tôi nhẫn? Là lãnh giấy kết hôn từ thiện? Hay là buộc tôi phải nhìn thấy lợi thế của cha mẹ anh?”
Đáng tiếc, mặc kệ là bên nào, cô đều không thèm chấp nhận.
Bỗng nhiên khuôn mặt hắn trở nên lạnh đi, “Cố Nam Nam, em đừng giả vờ.”
“Tôi giả vờ cái gì?”
Cố Nam Nam cô chỉ có một mình, có thể giả vờ được gì.
Đó là hắn, một giây trước còn tình cảm mênh mông mãnh liệt, muốn cưới cô, giây tiếp theo đã nói cô giả vờ?
Người đàn ông này trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Ngay cả chính cô cũng có chút bất lực, làm sao mà cô có thể trêu chọc vào một người đàn ông như thế.
Nhưng mà, không thể phủ nhận chính là một người đàn ông âm tình bất định là thế nhưng lúc cô cần được giúp đỡ nhất thì hắn đã vươn tay giúp cô một phen, làm cô gian nan bò trở về từ quỷ môn quan của địa ngục.
Về điều này, cô rất biết ơn hắn.
Cố Nam Nam nghiêng đầu, buồn cười nói: “Vốn dĩ chính là lợi ích hôn nhân, còn không phải là dùng để giả vờ.”
“Rất tốt!”
Cố Nam Nam kích thích hắn như thế, nhưng hắn không nổi giận, chỉ đơn giản nói hai chữ rất tốt, rồi cầm lấy áo khoác rời khỏi phòng.
Âm thanh đóng cửa đinh tai nhức óc như thế, cho thấy trong lòng hắn đang nóng đến mức nào.
Sau khi Mặc Lệ Tước rời đi, Cố Nam Nam vẫn kiên trì đến công ty.
………………
Bởi vì đến trễ, bị không ít người xa lánh.
Ngay cả ánh mắt nhìn cô đều thấy được sự hoài nghi.
Mặt cô không đổi sắc, ngẩng đầu diễm lệ bước vào thang máy.
Ở thang máy, cô ngã gục lên vách tường bên trong ——
Quả nhiên, vẫn còn đang bệnh!
Cho dù bướng bỉnh, cơ thể bao gồm cả tế bào toàn thân cũng đều đang phản kháng.
Cô bước vào phòng họp, cuộc họp đã diễn ra, được một phần ba.
Mọi ánh mắt của nhân viên trong phòng họp đều cùng một động tác dán chặt lên người cô, hoài nghi, khinh thường, phỉ nhổ, khịt mũi……
Đều có.
Nhưng không một ai mỉm cười chào đón cô.
Ngay từ đầu cô đã nhận ra rằng, bất kỳ một điều gì không phải cứ đơn giản như thế là có thể thành công, trong đó bao hàm cả gian khổ và nước mắt, người chưa từng trải qua căn bản sẽ không thể hiểu được những khó khăn trong đó.
Cô đã sớm chuẩn bị tốt rồi không phải sao?
Cô thở phào, rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, mỉm cười với mọi người.
“Xin lỗi, mọi người, bởi vì kẹt xe nên không đến kịp buổi họp, mọi người thông cảm.” Cô không ăn nói khép nép để cầu xin mọi người tha thứ, mà là dùng tư thái của một tổng giám đốc bình tĩnh thong dong giải thích cô đến trễ.
Cô đi vào một cách tự nhiên, tự nhiên ngồi vào vị trí của tổng giám đốc, lấy tài liệu ra, chắp tay trước ngực đặt trên bàn hội nghị, mỉm cười nhìn mọi người, “Mọi người đàm luận đến chỗ nào rồi, cuộc họp tiếp tục!”
Tư thái của Cố Nam Nam nghiễm nhiên như một tổng giám đốc, Vương Dương Minh khó chịu.
“Nếu Cố tổng tới rồi, vậy thì buổi họp này Cố tổng chủ trì đi!”
Cũng từ trên xuống dưới, ở đầu bên kia phòng họp đang đối diện với vị trí của Cố Nam Nam.
Đen mặt nhìn cô với vẻ không vui.
Đây là những gì Cố Nam Nam cầu còn không được.
Nhưng những bộ trưởng bên cạnh Vương Dương Minh cũng không vui theo.
“Vương hiểu, buổi họp này ngay từ đầu chính là do ông chủ trì, tự nhiên cũng nên dưới sự chủ trì của ông đi!”
“Đúng vậy, Cố tổng vừa đến, những gì diễn ra trước buổi họp cô ấy cũng không biết, hay là ông nói đi, chúng tôi cũng dễ hiểu hơn.”
Thậm chí còn có người trực tiếp phản đối, “Vương hiểu, tôi muốn nói chính là ông quá tử tế, ông là lão cổ đông của tập đoàn Cố thị, cũng sẽ hiểu biết về Cố thị nhiều hơn so với Cố tổng vừa nhậm chức, với lại Cố thị không phải chỉ có một mình cô ta, cớ gì ông còn phải nén giận chứ!”
“Câm miệng!” Vương Dương Minh trầm thấp cảnh cáo, “Khải, đây là phòng họp, là nơi để bàn chuyện công việc, câm miệng ngay cho tôi.”
“Vâng.”
Trên gương mặt thanh tú của Cố Nam Nam trước sau vẫn treo nụ cười thanh lịch, vẫn luôn mỉm cười nhìn Vương Dương Minh mắng bộ nhân sự Tiểu Khải để bênh vực kẻ yếu.
Cố Nam Nam chuyển động bút máy trong tay, ‘ lạch cạch ’ rơi xuống bàn.
Âm thanh có chút vang.
Cô bình tĩnh lên tiếng, “Nhớ kỹ, ở đây gọi là tập đoàn Cố thị, dường như không gọi là Vương.”
Một câu khí phách lập tức lấp kín miệng mọi người.
Cố Nam Nam tiếp tục mỉm cười, “Bây giờ còn ai muốn lên tiếng không?”
Phòng họp một mảnh yên tĩnh.
Mặc dù trong lòng Vương Dương Minh khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng, hiện tại còn chưa phải lúc.
Nhẫn nhịn nhiều năm như thế, mới chờ được một cơ hội tốt như vậy, nhất định ông sẽ nắm bắt lấy nó.
“Nếu không ai lên tiếng, lâu như thế cuộc họp tiếp tục đi! Phía dưới hãy nghe suy nghĩ của tôi……”
Cuộc họp khẩn trương diễn ra.
Cố Nam Nam nói đạo lý rõ ràng, cuối cùng khi giơ tay biểu quyết, trong mười người có bảy phiếu tán thành, trong đó cũng bao gồm cả Vương Dương Minh.
“Nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, vậy cứ quyết định như vậy. Được rồi, tan họp!”
Vương Dương Minh dẫn đầu bước ra ngoài, nhìn bóng dáng ông ta, đáy mắt Cố Nam Nam xẹt qua lạnh lùng.
Thật đúng là có thể chịu đựng.
Cô muốn nhìn xem ông ta sẽ chịu đựng được đến khi nào?
Cuối cùng Cố Nam Nam cũng rời khỏi, trở lại văn phòng, vừa dựa vào cửa đã mềm nhũn xuống.
Trên trán thấm đẫm mồ hôi.
Gọi cho văn phòng thư ký.
“Lên đây.”
Rất nhanh, thư ký đã hừng hực ùa vào.
“Tổng giám đốc, cô không sao chứ!”
Cố Nam Nam đã gian nan ngồi lên vị trí, một bàn tay dùng sức ấn huyệt thái dương, “Dạng, có thuốc không?”
“A?”
Thư ký hơi sửng sờ, lập tức phản ứng lại, “Tôi lập tức đi mua.”
Một lúc sau, thư ký lại vội vàng chạy lên lầu.
Sắc mặt có chút lo lắng, “Tổng, tổng giám đốc, có người tìm.”
“Thuốc cậu mua đâu?”
“Ồ, đây.” Thư ký đưa thuốc trong tay cho cô, rồi rót cho cô một ly nước ấm, “Tổng giám đốc, thuốc này là tiên sinh đó đưa cho tôi, có lẽ tổng giám đốc cần.”
Hành động bưng ly uống nước của Cố Nam Nam cứng lại, ngẩng đầu, “Tiên sinh đó có nói anh ta tên gì không?”
Editor: Củ Lạc