Người trên giường khẽ động đậy, toàn thân nhức mỏi, xương cốt như tán giá.
Cô nhìn một nửa kia của giường, đã rỗng tuếch, không có bóng dáng ma quỷ nào.
Cố Nam Nam nằm trên giường, đôi mắt tràn ngập lệ khí, bò xuống giường một cách gian nan và tức giận.
Đi được hai bước, hạ thân đau đớn cùng khó chịu làm cô suýt té ngã, miễn cưỡng dựa lên tường.
Cô hơi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đỡ lấy vách tường thong thả đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có một tấm gương rất lớn, đêm đó lúc hắn và cô làm loại chuyện này trong phòng tắm cô vừa lúc có thể nhìn thấy cả mặt mình đỏ bừng, bộ dạng dường như còn có chút hưởng thụ, cô vươn tay hung hăng tát lên mặt mình vài cái, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo.
Những cái đó không phải sự thật.
Mặc Lệ Tước chính là ma quỷ, cô phải rời khỏi hắn.
Cô dùng bông tắm hình cầu liều mạng chà lau cơ thể của mình, trên cơ thể đã hiện lên từng vệt tơ máu đỏ tươi, nhưng dường như cô không có bất cứ cảm giác gì tiếp tục hung hăng chà lau, cô muốn lau sạch hết tất cả.
Còn dùng bàn chải đánh răng súc miệng vô số lần, khiến cho nướu bị sưng đỏ, lúc này mới miễn cưỡng buông tha cho mình.
Mở tủ quần áo ra, tràn đầy quần áo phụ nữ.
Vẻ mặt Cố Nam Nam phỉ nhổ, thật cho rằng phụ nữ như là quần áo, dùng xong thì vứt bỏ?
Tuy rằng biết phụ nữ của hắn đông đảo, nhưng nhìn qua thì quần áo đều còn mới đến nhãn hiệu cũng chưa lấy xuống, hẳn là chưa từng bị phụ nữ mặc qua, cô từ trong tủ quần áo lấy ra một cái đầm màu vàng nhạt đơn giản và thanh lịch, vừa vặn vừa người.
Nhìn về phía giường, cô phát hiện điện thoại của mình đang im lặng nằm trên tủ đầu giường, cô hơi giật mình.
Đêm qua bắt nạt cô một phen mới chịu trả điện thoại cho cô.
Cái này gọi là gì, tay đánh một cái cho viên đường?
“A!” Cô khẽ cười một tiếng, không dừng lại quá nhiều, nhanh chóng rời khỏi nơi khiến cô thập phần chán ghét này.
………………
Sau khi rời khỏi cô gọi một cuộc cho Quý Bắc Thần.
Cuối cùng đón xe rời đi.
Cô cầu nguyện rằng một nơi như vậy, hắn vĩnh viễn cũng không tìm đến nữa.
Bệnh viện đa khoa Hải Thành.
Cố Nam Nam xuống xe trước cửa bệnh viện, rất nhanh cô đã tìm được phòng bệnh dựa theo số tầng do Quý Bắc Thần cung cấp trên điện thoại.
Phòng đơn xa hoa.
Trong tay Cố Nam Nam cầm một giỏ trái cây và ôm bó hoa xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Không chờ Quý Bắc Thần lên tiếng cô đã rất tự nhiên đi vào, buông giỏ trái cây xuống rồi cắm hoa vào bình, kéo màn ra cho anh, lúc này mới xoay người đi đến bên giường bệnh dịu dàng hỏi, “Sao rồi, cơ thể tốt lên chút nào không?”
Khuôn mặt tinh tế của anh lộ ra nụ cười nhợt nhạt, “Mình không sao! Nhưng còn cậu…… Có tốt…… Không?”
Cơ thể cô dừng một chút, nhún nhún vai, “Cái đó là đương nhiên, cậu cũng không nhìn xem mình là ai, loại chuyện này sao có thể đả kích được mình.”
Chuyện?
Trong mắt anh nhanh chóng hiện lên đau lòng, cũng chỉ có thể cười trừ.
Anh là một kẻ vô dụng, ngay lúc cô cần anh giúp nhất, anh lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô……
Im lặng, hơi thở bất an lưu chuyển trong không khí.
Giọng nói trầm thấp và bất lực, anh nói, “Mình xin lỗi!”
Cô biết vì sao anh phải xin lỗi, cô vô tâm không phổi cười rộ lên, “Thần của tôi à, từ lúc nào mà cậu lại trở nên thương thu bi đông như thế? Không phải chỉ là ngủ một chút thôi sao, cũng không phải chuyện gì lớn, không cần phải xin lỗi! Còn nữa, bây giờ không phải đang phổ biến tình một đêm, hỏa bao hữu gì mà! Chẳng qua là đuổi theo một hồi thời thượng mà thôi.”