Ánh sáng mờ ám, Cố Nam Nam còn đang trong giấc mộng thì bỗng cảm giác được có một vật nặng đang đè trên người, ép chặt ngực cô, khiến cô khó thở.
Cô khẽ mở mắt, lại thấy Mặc Lệ Tước đang ấn chặt một bàn tay của cô xuống giường, đỏ mắt thô bạo xé toạc quần áo cô……
Cố Nam Nam cả kinh, vươn tay che trước ngực, “Mặc Lệ Tước, anh phát thần kinh gì vậy!”
Cô đang ngủ ngon, chọc hắn gì đâu chứ? Còn đỏ mắt như ám dạ quỷ vương, đang diễn cái gì vậy, cho ai xem?
Không cho cô về thì thôi, bây giờ còn nổi điên?
“Mặc Lệ Tước những cái oanh oanh yến yến đó của anh không thể thỏa mãn anh, cũng liên quan gì đến tôi, như có khổ đại cừu thâm với tôi vậy, tôi đã chọc gì anh chứ?” Cô tức giận, không chút nao núng dỗi lại.
Đương nhiên cũng không nghĩ đến hậu quả.
Lúc này Mặc Lệ Tước tựa như một con mãnh thú ác độc đang nổi điên, hoàn toàn không nghe thấy lời nói của cô, một lòng một dạ xé rách quần áo cô.
Cô hoảng sợ thất thố rất nhiều nhưng cũng mãnh liệt phản kháng, nhưng cô quá yếu phòng kháng của cô hoàn toàn không có tác dụng, không đến mười giây, tất cả ràng buộc trên người cô đã thành từng mảnh nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, một luồn lạnh lẽo ập đến, cô rùng mình.
Hai tay dùng sức ngăn cản cơ thể hắn áp xuống, “Mặc Lệ Tước, anh điên rồi.”
Mặc Lệ Tước một câu cũng không nói, con ngươi đỏ ngầu tràn ngập sát khí, tháo cà vạt trên cổ buộc chặt hai tay cô trên đầu giường, không chút dịu dàng, như cầm súng giết người trên chiến trường một đường tiến mạnh.
“A!”
Nơi nào đó xé rách đau đớn làm cô sợ hãi hét lên.
"Yêu" ban đầu là một chuyện làm cho người ta vui sướng, nhưng Cố Nam Nam lại nếm phải tư vị sống không bằng chết.
Đêm dài…… Không có tình yêu vẫn tiếp tục làm……
……………………
Thứ hai, Cố Nam Nam đau đớn kéo thân thể trắng bệch tỉnh dậy.
Bên cạnh đã không còn bóng dáng của hắn, Cố Nam Nam cắn răng, “Biến thái t.i.n.h t.r.ù.n.g lên não.”
Kéo chăn lên đã nhìn thấy vết máu rải rác trên khăn trải giường.
Nơi nào đó xé rách.
“A.” Cố Nam Nam hét ầm lên.
Cô tắm rửa xong tự xử lý đơn giản chính mình, mắt lạnh lùng liếc qua quần áo bị xé loạn nằm trên mặt đất, mày một chút cũng không nhíu, cô đã quen. Cô lấy từ tủ quần áo ra một chiếc váy mặc vào, kéo cơ thể đau đớn chầm chậm đi xuống lầu.
Hắn hẳn là biến rồi, cô tốt nhất cũng nhân lúc còn sớm rời khỏi đây.
Đi vào phòng khách, tấm màn dày màu xanh biển bị kéo ra, Mặc Lệ Tước đang ngồi trên sô pha xem báo buổi sáng, thanh lịch thoải mái, ánh mặt trời chiếu lên người hắn, điềm tĩnh đẹp đẽ, nhưng lại rực rỡ chói mắt.
Nếu trên tay cô có một con dao, cô nhất định sẽ giết hắn không chút do dự.
Hai tay Cố Nam Nam run rẩy, đáy mắt lóe lên điên rồ, thù hận trong lòng thiếu chút nữa làm cô xông lên, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế, ánh mắt lạnh lẽo nhưng cô đơn nhìn vào mặt hắn, sau đó không quay đầu đi về phía cửa.
Hắn buông tờ báo, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng cô, giọng nói mờ nhạt, “Cô đi gặp Du Minh Tuấn à?”
“Không phải việc của anh!”
Trong lòng một bụng lửa giận không nơi phát tán, tốt nhất đừng chọc giận cô.
Hắn không nổi giận, nhàn nhạt nói, “Cô rất yêu hắn ta?”
“Liên quan đến anh sao?” Nhớ lại sự điên cuồng của hắn đêm qua, cô đỏ mắt, hiện lên một tràn tàn nhẫn.
Hắn vươn tay kéo cô vào trong lòng ngực một cách dễ như trở bàn tay, lạnh lùng phẫn nộ nhìn cô, trong mắt tràn ngập hận ý khó có thể che giấu, “Tôi đã cảnh cáo cô, cách xa hắn ta một chút.”