Cô tuyệt mỹ diễm lệ trên mặt không có lấy nửa tia nụ cười, nhìn Cố Nam Nam với vẻ dị thường sâu lãnh, nếu như đây không phải là đám cưới của cô ta, Cố Nam Nam vạn phần khẳng định, Mặc Tuyết Nhi nhất định sẽ xé cô ra.
Bước chân Du Minh Tuấn dừng lại, tay vươn ra cũng thu trở về, trong ánh mắt vô cùng đau đớn, "Nam Nam, em trở về đi, coi như là anh cầu xin em."
"Cầu xin tôi?" Cố Nam Nam cảm thấy có chút buồn cười, hắn vậy mà lại cầu xin cô rời đi?
Cô ở lại đây sẽ cản trở hắn kết hôn, là ý này đi!
Trong lòng Cố Nam Nam lại có cảm giác đau đớn liên hồi, cô khẽ cắn môi, "Tại sao lại cầu xin tôi? Không phải là muốn hướng tôi mà quỳ xuống luôn chứ?"
Biểu lộ của Cố Nam Nam có chút hài hước, cố làm khoa trương, "Nhưng có lẽ tôi có thể cân nhắc, nhân từ một chút với đôi cẩu nam nữ các người đây. "
"Đồ tiện nhân cô không biết xấu hổ!" Mặc Tuyết bị Cố Nam Nam chọc giận, giơ tay phải định hạ xuống một cái tát, nhưng tay lại bị Du Minh Tuấn giữ lại.
Hắn lạnh giọng, "Cô nghĩ mình đang làm gì?"
"Minh Tuấn, anh mau buông tay, em muốn xé ả tiện nhân không biết xấu hổ này ra!"
Tiện nhân?
Ánh mắt Cố Nam Nam u ám lạnh lẽo, không nói một lời, cô giơ bàn tay lên.
Bốp bốp...
Cô không lưu tình cho Mặc Tuyết một cái tát.
Mặc Tuyết dùng sức đẩy Du Minh Tuấn ra, giương nanh múa vuốt hướng tới Cố Nam Nam, nhấc tay rơi xuống.
Bốp...
Âm thanh bàn tay vang dội dừng lại trên mặt Du Minh Tuấn, tức khắc bên phải mặt hắn in rõ ràng dấu năm ngón tay.
"Anh làm gì vậy?" Mặc Tuyết giật mình, cô không ngờ hắn muốn kết hôn với cô mà còn đi che chở cho một người con gái khác.
Đồng thời giật mình còn có Cố Nam Nam, cùng với mọi người ở đây.
Ánh mắt Cố Nam Nam đờ đẫn ra nhìn hắn, sau đó hít sâu một hơi, cười không chút kiêng nể, "Ây da, vẫn là còn có nhân tính biết sẽ che chở cho tôi, xem ra mấy năm nay được tôi giáo huấn phải không tồi."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng lòng của cô lại đau đớn như bị xé rách ra.
Mặc Tuyết sau khi nghe được hồng nhan giận dữ, vươn tay muốn lại lần nữa tiến lại đây, lại bị Cố Nam Nam một tay giữ lại, hung hăng đẩy ra.
"Cố Nam Nam, cô là không biết xấu hổ đồ hồ ly tinh!"
Cố Nam Nam rất có hứng thú, "Hồ ly tinh, aaa, cách xưng hô này không tồi, tôi thích! Cám ơn cô đã để mắt tới tôi!"
Ánh mắt Cố Nam Nam di chuyển đến trên người Du Minh Tuấn, tiếp tục mỉm cười, "Nếu bạch liên hoa để mắt đến tôi như vậy, tôi sẽ miễn cưỡng mà chúc phúc thật tốt cho đôi cẩu nam nữ các người. Chúc gái điếm và chó, thiên trường địa cửu, trăm năm không chết tử tế được."
"Cô!"
Mặc Tuyết còn muốn xông lên, lại bị Du Minh Tuấn giữ chặt, hắn thấp giọng cảnh cáo, "Tôi đáp ứng anh cô cưới cô, cũng không có nghĩa cô có thể tổn thương cô ấy."
Mặc Tuyết mặt rất chi là khó coi, chỉ có thể kéo cánh tay Du Minh Tuấn vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm Cố Nam Nam.
"Em đi đi!" Du Minh Tuấn bất lực mở miệng.
Trong lòng Cố Nam Nam đau muốn chết, ngay cả hô hấp cũng tới không kịp, nắm chặt tay kìm chế, lại kìm chế, cánh môi bị cô cắn như muốn bật ra máu, "Tôi đã hiểu, từ đây Cố Nam Nam và Du Minh Tuấn nhất đao lưỡng đoạn, về sau đường ai nấy đi, sống ra sao cũng không liên quan."
Nói xong cô hỏi Du Minh Tuấn, "Tôi nói như vậy anh đã vừa lòng chưa?"
Cô phất tay, "Chúc hôn lễ biến lễ tang, tạm biệt!"
Nói xong cô duyên dáng quyến rũ kéo tay Lâm Khả Nhi, mỉm cười nghênh ngang từ cửa chính rời đi.
Chỉ có người ở cạnh bên cô Lâm Khả Nhi biết, lúc này cô đang khó chịu và thống khổ biết bao nhiêu, ngay cả lòng bàn tay cũng bị cô dùng sức nắm chặt đến rách ra, chảy cả máu.