Lúc này Du Minh Tuấn đang lo lắng xem đêm nay sẽ đi đâu uống rượu, cái gia đình đó hắn một chút cũng không muốn trở về, nhận được điện thoại của Cố Nam Nam thập phần ngoài ý muốn của hắn, đặc biệt khi Cố Nam Nam muốn hẹn hắn ra ngoài, hắn không có bất cứ suy nghĩ gì lập tức đáp ứng.
“Nam Nam, em tìm anh?”
Rất nhanh Du Minh Tuấn cũng chạy đến, vẻ mặt hắn ôn nhuận như ngọc tươi cười, nhìn qua rất vui vẻ.
Xét cho cùng trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn bài xích hắn, bây giờ lại chủ động hẹn hắn gặp mặt, đương nhiên hắn rất cao hứng.
Cố Nam Nam không có bất cứ biểu cảm gì, nhàn nhạt tiếp đón, “Ngồi xuống đi.”
Du Minh Tuấn ngồi xuống, đặt áo khoác sang một bên, một bên vươn tay yêu cầu phục vụ một bên hỏi cô, “Ăn tối chút đi, bây giờ anh rất đói bụng.”
Nhưng hiện giờ cô không có tâm trạng ăn bữa tối với hắn, chỉ muốn thật nhanh giải quyết mọi chuyện rõ ràng.
Cô, “Du Minh Tuấn lần này tôi đến chỉ muốn nói với anh là, giữa chúng ta đã kết thúc, anh và cô ta sống ra sao cũng không liên quan đến tôi, sau khi anh trở về xin vui lòng nói cho vợ anh, đừng không có việc gì cũng như kẻ điên dây dưa tôi không bỏ, bây giờ còn dám gọi điện thoại uy hiếp gia đình tôi, nếu còn có lần sau, tôi nhất định không khách khí.”
Nụ cười tao nhã của Du Minh Tuấn cứng đờ ở trên mặt, “Em nói gì?”
Cố Nam Nam nhấp môi, mắt lạnh lùng, “Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Lúc này ở một bàn cách đó không xa, một người đàn ông đẹp trai đang nhìn cả hai không chuyển mắt bằng bộ mặt tà mị, khóe miệng cong lên vòng cung duyên dáng, ngón tay thon thả đưa điện thoại lên về phía hai người rồi ấn nút.
Sau đó gửi đến số điện thoại của Mặc Lệ Tước, chỉnh sửa MMS đã được gửi đi.
Không biết sau khi Tam ca nhìn thấy sẽ có phản ứng gì?
Hắn đã gấp đến mức không chờ nổi muốn nhìn thấy vẻ mặt của anh ta.
Ting ting ——
Mặc Lệ Tước từ phòng tắm đi ra, quanh hông quấn khăn tắm màu trắng, tóc ướt sũng, đen nhánh có chút hỗn độn nhưng dung mạo vẫn đẹp trai và tà mị như cũ, trong tay hắn cầm khăn lông lau đi nước trên tóc, âm thanh chấn động của điện thoại đã quấy nhiễu hắn.
Hắn bước đến, ánh mắt tối sầm, Ngự Phong gửi đến một MMS.
Ngự Phong luôn là một kẻ không đứng đắn, tin nhắn gửi đến nhất định không phải là tin tức gì tốt, vốn dĩ không muốn để ý đến, nhưng không biết làm sao, ma xui quỷ khiến hắn giơ tay về phía điện thoại, ấn mở tin nhắn MMS.
Hắn nắm chặt điện thoại, lửa giận trong mắt như muốn ngay lập tức lăng trì cô, nhưng tiếc là cô không có ở trước mặt.
Bộp.
Điện thoại bị ném thật mạnh xuống đất, lập tức bể thành hai nửa.
Nhưng chiếc điện thoại kia, lại tự dưng bị biến thành vật phát tiết cơn giận của chủ nhân như thế.
………………
Một tuần sau, sức khỏe của mẹ Cố Nam Nam tốt hơn rất nhiều, cũng được xuất viện về nhà tịnh dưỡng.
Chuyện đó theo lời giải thích của Cố Nam Nam, mọi người cũng đã tin cô.
Cô cũng đảm bảo với gia đình sẽ không bao giờ xảy ra loại chuyện như vậy nữa, nhưng dường như mối quan hệ giữa cô và ba có vẻ trở nên hơi cứng.
Sau đó, Mặc Lệ Tước cũng không tìm cô, Du Minh Tuấn cũng không quấy rầy cô, không khí coi như tương đối bình tĩnh.
Nhưng còn có một chuyện, đó chính là về vấn đề xuất ngoại của cô.
“Nam, trường học gọi điện thoại đến, nói muốn khai trừ học tịch của cậu.”
Vào sáng sớm Cố Nam Nam đã nhận được cuộc gọi đến của bạn cùng phòng, Cố Nam Nam vốn đang ngủ đến mơ mơ màng màng, sau khi nghe được lập tức nhảy dựng lên.
“Vũ, cậu nói với chủ nhiệm lớp, mình gặp một số khó khăn ở bên đây.”
“Vô dụng, chủ nhiệm lớp là hiệu trưởng trực tiếp quyết định, chủ nhiệm lớp còn bảo mình chuyển cho cậu một câu, hỏi cậu trở về rốt cuộc đã làm cái gì, làm thế nào lại chọc phải người khủng bố như thế!”