"Cậu nghĩ cái gì vậy!" Cô bị đánh hai cái lên đầu, "Ai làm cậu xảy ra cháy à?"
Cố Nam Nam ủy khuất xoa đầu mình, "Còn ai khác ngoài cậu không?"
Hắn nhìn chằm chằm Cố Nam Nam bằng ánh mắt sâu sắc làm cô khó có thể lý giải, "Nam, đừng nói sang chuyện khác."
Trong phút chốc mọi thứ xung quanh đều quy về tĩnh mịch, dường như chỉ có cô và hắn.
Cố Nam Nam biết, nếu cô không trả lời, như vậy vấn đề này Quý Bắc Thần sẽ luôn bị vướng mắc.
Dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, cô bây giờ trông vẫn vân đạm phong khinh, "Ừ, nhưng cũng không sao cả, bây giờ mình đã nhận ra, việc học cũng không phải lối ra duy nhất."
"Là anh ta sao?" Hắn hỏi.
Trong ánh mắt trong sáng xẹt qua một tràn lạnh lẽo không giống mùa xuân, cô rất xác định hắn bây giờ thật sự không phải như cô vẫn biết. Trong trí nhớ hắn vẫn luôn là ánh mặt trời rộng rãi, vui vẻ đầy sức sống, chưa từng nhìn thấy hắn biểu hiện nghiêm túc như thế.
Điều này khiến cô có chút không thể thích ứng, cũng có chút xa lạ.
"Ha ha ha!" Cô cười gượng, vươn tay khoác lên vai hắn, "Thần, cậu cho rằng chị là ai? Chị chính là một tay vô địch bất khả chiến bại Cố Nam Nam, loại chuyện này mình sẽ quan tâm sao? Yên tâm, thượng đế đóng cánh cửa sổ này lại nhất định sẽ vì mình mà mở ra một cánh cửa khác."
"Còn cửa sao?" Hắn khinh thường, "Bây giờ đến cửa sổ cũng không có."
Ngay sau đó hắn cong môi nở nụ cười, tự tin vỗ ngực mình, "Yên tâm đi, sau này mình nuôi cậu."
Cố Nam Nam cười ha ha, "Ồ, mặc dù biết đây chỉ là lời nói đùa, nhưng mình vẫn rất vui."
Nụ cười của hắn dần biến mất, nhiễm một tầng đau đớn sâu thẳm, vươn tay thật nhanh ôm lấy Cố Nam Nam, hơi thở ấm áp cọ xát bên tai cô, có chút ngứa, cô theo phản xạ định đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm càng thêm chặt, giọng nói ám ách truyền đến, "Mình không nói đùa! Mình nghiêm túc!"
Trong mắt hắn lóe lên một biểu hiện mà cô chưa từng nhìn thấy, ngay cả cô cũng hơi ngạc nhiên, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết phải trả lời làm sao.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi cô vang lên.
Một tràn xấu hổ đảo qua khuôn mặt trắng nõn của cô, "Cái đó, mình nghe điện thoại!"
Hắn buông cô ra, để cô tự do.
Cô vội vàng đi đến một góc, "Chị, bây giờ em đang ở bệnh viện, em có một người bạn hôm nay xuất viện. Buổi tối? Được rồi, em sẽ cố gắng trở về sớm."
Sau khi cắt đứt điện thoại, Cố Nam Nam nhìn Quý Bắc Thần, trong lòng còn chưa hoàn toàn bình tĩnh xuống.
Hắn đột nhiên như không có chuyện gì cười ha ha lên, "Ha ha, Nam vừa rồi mình nói cậu sẽ không xem là thật chứ! Cậu thật ngu ngốc, quả nhiên lại bị lừa a!"
Hóa ra hắn chỉ nói đùa, lòng cô căng chặt cũng thả lỏng lại, phồng má lên bước đến đấm vào ngực hắn hai cái, "Tên gia hỏa này, nói đùa nói đùa này, làm như là thật vậy, thật sự đã dọa mình a!"
Hắn khôi phục như thường, "Chẳng qua đùa một chút, cậu sẽ không nổi giận chứ! Nam, tại sao mình không phát hiện ra, hóa ra cậu không đủ khả năng như thế a!"
"Cậu biến ngay." Cô một chân đá hắn, "Ngay cả cậu không nói mình cũng biết là đùa, ok?"
"......"
"Không phải xuất viện sao, thủ tục đã làm cả chưa?" Cố Nam Nam hỏi.
"Cái này...... Còn chưa!"
Cố Nam Nam hung hăng trừng qua, "Vậy mà cậu còn có tâm trạng nói đùa sao? Chờ đó, mình đi làm!"
Sau khi Cố Nam Nam rời đi, trên khuôn mặt đẹp trai của hắn hiện lên mờ nhạt tổn thương, hai tay siết chặt, ngước mắt nhìn về phương xa, tự nói thầm, "...... Đùa...... Sao......"