“Bây giờ mới biết được có phải hơi muộn rồi không?” Hắn mỉm cười, cười đến mê hoặc lòng người.
Từ ban đầu, hắn đã tính toán như thế sao?
Biết cô không muốn đi gặp gia đình hắn, cho nên đã sử dụng loại thủ đoạn bẩn thỉu này.
Người đàn ông này quả nhiên thật chán ghét, ban đầu tất cả mọi chuyện đều đã trải qua, nên có thể hòa hợp ở chung, nhưng hiển nhiên Cố Nam Nam đã quên mất bản chất ngạo kiều, tự luyến và phúc hắc của người đàn ông này.
“Mặc Lệ Tước, từ lúc bắt đầu giữa chúng ta đã rất rõ ràng, anh lại tự tiện chủ trương?”
Cô, sẽ không đi gặp.
Thật sự muốn gặp mặt, hôn lễ đó sẽ thật sự cử hành, đến lúc đó sau khi ly hôn trên đầu cô sẽ có một cái nhị hôn sủi cảo, cô còn có thể gả ra ngoài được sao?
Cô cực kỳ nghi ngờ.
“Chẳng qua là đi gặp mặt mà thôi, sẽ không khiến em làm sao cả.”
Hắn cho rằng nó rất nhẹ nhàng.
Nghĩ lại, đi gặp gia đình của hắn!
Không phải cô nghĩ mọi người đều quá tệ, chẳng qua đối với xã hội thượng lưu dơ bẩn và ô uế, cô đã nghe qua quá nhiều từ cái vui trong miệng.
Vì vậy cô mới từ chối!
Cố Nam Nam nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nói thầm, “Đi như vậy thật sự có ổn không?”
Nếu lỡ bất hòa rồi xảy ra xung đột với gia đình hắn thì sao?
Nếu như bị ba mẹ hắn buộc chia tay, thậm chí còn sẽ giới thiệu cho hắn ba bốn năm…… Như vậy chẳng phải những tháng ngày xui xẻo của cô sẽ không dứt?
“Đừng lo lắng, có tôi ở đây, nhất định sẽ không có vấn đề gì!”
“Vâng, nếu có thể tin lời anh nói, bây giờ tôi cũng sẽ không ở đây.”
Cô nhớ rõ lúc trước hắn rõ ràng đã đồng ý cho cô xuất ngoại, đến cuối cùng lại đổi ý.
“Đến rồi.”
Mặc Lệ Tước đậu xe ở gara, “Đi thôi!”
Người ra nghênh đón là quản gia.
Cố Nam Nam chậm rì rì đi theo sau lưng Mặc Lệ Tước, cực kỳ miễn cưỡng.
Mặc Lệ Tước khó chịu vì cô đi chậm, nắm lấy tay cô kéo đi.
Cô vốn định tránh thoát, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt ngạc nhiên của quản gia, đành phải từ bỏ vùng vẫy.
Mặc cho hắn nắm.
“Tiểu thư đâu?”
“Hôm nay tiểu thư và tiên sinh đã ra ngoài.”
“……”
Mặc Lệ Tước nhấp môi không nói, đứng dậy đi đến máy pha cà phê, “Cà phê?”
“Nước ấm.”
Lại đến nữa, cảnh tượng này dường như cũng đã từng trải qua.
Cố Nam Nam cầm lấy ly nước, ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh có em gái?”
Về chuyện hắn có em gái tại sao trước nay cô chưa từng nghe hắn nói qua?
Nhưng dù sao điều này cũng là bình thường, mối quan hệ giữa bọn họ cũng không quen thuộc đến mức có thể thẳng thắn với nhau.
"Ừ.”
Hắn nhấp một ngụm cà phê, giải thích đơn giản, “Con bé đã kết hôn.”
Cố Nam Nam dường như cảm nhận được một sự cô đơn từ trong đôi mắt đen nhánh như đêm của hắn, nhưng lại không quá chắc chắn.
Em gái kết hôn, hắn nên vui mới phải, sao lại buồn như thế?
Những lời tiếp theo hãy để cô loại bỏ ý tưởng này.
Hắn, “Anh trai còn chưa kết hôn, em gái đã kết……”
Hắn như đang lầm bầm lầu bầu, nhưng Cố Nam Nam lại ngăn không được bật cười, “Phụt, ha ha! Mặc Lệ Tước, lời này của anh nghe sao chua như thế, vậy nên anh mới tìm đến tôi để thật giả lẫn lộn?”
“Như vậy cũng quá khó coi rồi!”
Cô cho rằng hắn sẽ tức giận, nhưng hắn không có.
Ít nhất nhàn nhạt, “Có lẽ vậy!”
“Hả?”
Sau đó Cố Nam Nam không tiếp tục hỏi nữa.
Cái gọi là gia đình, mãi cho đến cơm chiều bắt đầu cũng không nhìn thấy.
Trái tim Cố Nam Nam dường như cũng đã thả lỏng.
Xem như cô may mắn.
Trên đường trở về, Mặc Lệ Tước hỏi Cố Nam Nam, “Sao lại mâu thuẫn với gia đình tôi như thế?”
“Cái này…… Thật ra cũng không phải nhắm vào gia đình anh, chỉ là cuộc sống của người giàu có như các người dường như không phù hợp với tôi.”
“Đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của em.”
“Chẳng lẽ tôi còn cần suy nghĩ của người khác sao?”
“Đương nhiên, chúng ta là vợ chồng.”
Cố Nam Nam hung hăng trừng hắn một cái, “Vợ chồng giả.”
“Chúng ta có giấy chứng nhận kết hôn.”
“Giấy chứng nhận kết hôn rất nhanh cũng sẽ biến thành giấy chứng nhận ly hôn.”
Mặc Lệ Tước: “……”
Két ——
Xe dừng lại ở bên đường, hắn nhìn cô, “Muốn ly hôn với tôi đến thế sao?”
Dường như mỗi lần hai từ ly hôn này được đặt ngoài miệng, sẽ làm người khác sau khi nghe xong vô cùng khó chịu.
Hắn đen mặt, trong đôi mắt hắc diệu thạch[1] phản chiếu ra ánh sáng mờ nhạt như một viên thiên thạch rơi xuống giữa bầu trời đen tối, “Em nên biết rằng được kết hôn với tôi chính là mơ ước của phụ nữ toàn Hải Thành, bây giờ mọi thứ của tôi chỉ có một mình em hưởng thụ, chẳng lẽ với độc hậu vinh quang này vẫn không đủ để gây ấn tượng với em sao?”
[1] một loại đã quý màu đen, đôi mắt ở đây được ví với đá quý
Độc hậu vinh quang?
Hắn thật sự cho rằng trên mặt hắn dát vàng.
Không phải ai cũng thích, được chứ?
Mặc dù bây giờ cô cũng đang mơ ước tiền của hắn.
“Tôi biết điều kiện của anh tốt, ngoại hình đẹp, rất nhiều phụ nữ mơ ước tha thiết được kết hôn với anh, nhưng không phải ai cũng nghĩ như vậy.”
Ít nhất cô không như thế.
“Ý của em là em không như thế sao?”
“Tôi……” Cô rất muốn nói không phải, nhưng lời nói đến bên miệng, lại làm sao cũng không ra khỏi miệng được, hiện giờ cô và những cô gái mơ ước tất cả của hắn đó có gì khác nhau?
Không hề khác nhau.
Im lặng tiếp tục, Cố Nam Nam chuyển chủ đề, “Hôm nay không gặp được gia đình anh thật là tiếc nuối!”
“Không phải em rất vui mừng sao?”
“……”
Quả thực là không có cách nào để giao tiếp.
“Ha ha, ha ha, không có mà! Tôi là loại người này sao?”
Mặc Lệ Tước lập tức cho cô một ánh mắt ‘có phải là loại người có kinh nghiệm riêng hay không’.
Bầu không khí lại lần nữa trở nên yên tĩnh.
Cố Nam Nam chống cằm, lẳng lặng suy nghĩ.
“Muốn đến công ty tôi làm việc không?”
Hắn đột nhiên lên tiếng.
“A?”
Cố Nam Nam hoảng sợ.
Người này đúng là không thể hiểu được, không thể nắm bắt.
“Làm trợ lý cá nhân của tôi, về phương diện tiền lương em cứ việc đề ra, bao nhiêu do em quyết định.”
Người này điên rồi sao?
Nếu cô quyết định là một trăm vạn, có phải hắn cũng đồng ý hay không?
“Tôi từ chối.” Cô đã có ý tưởng.
“Hưm?”
Khuôn mặt Cố Nam Nam vững vàng và bình tĩnh, tay hơi uốn lượn, “Tôi muốn quay trở lại Cố thị làm việc.”
Cố thị là tâm huyết của ba, cô không thể cứ trơ mắt nhìn Cố thị phá sản như vậy, hoặc là đổi chủ.
Cô phải bảo vệ Cố thị, mãi cho đến khi ba tỉnh lại.
Đưa một Cố thị hoàn chỉnh đến trên tay ba cô.
Chỉ có như vậy cô mới có thể giảm bớt sự áy náy trong lòng với ba mình.
“Tùy em.”
………………
Một tuần sau, cô như ý nguyện được đến công ty làm việc.
Mặc dù là con gái của ba, nhưng tuổi trẻ vô vi[2], lại còn là một cô gái, tất cả tập đoàn cổ đông cũng không coi trọng cô. Thậm chí cho rằng cô đã chọn đại lượng không dậy nổi, sẽ chỉ đưa công ty vào vực sâu của phá sản.
[2] làm mà như không làm.
Nhưng cô cứ không tin vào điều ác, chẳng những muốn cho công ty Đông Sơn trở lại, còn tuyên bố trong vòng ba tháng, sẽ làm công ty thu được lợi nhuận tăng ba mươi phần trăm.
Đầu tiên là công ty sắp phải phá sản, nghĩa là khi không sụp đổ, thì sẽ không có lợi nhuận cao như vậy.
Thật ra trong lòng cô cũng không chắc chắn, nhưng vì để chặn miệng những lão cổ đông đó, chỉ có thể làm như thế.
Đây là một vụ cá cược.
Thua, sẽ hai bàn tay trắng.
Thắng, sẽ một vốn bốn lời.
Mấy ngày nay cô bận rộn với công việc của công ty, thời gian đến trường gần như rất ít, nhưng cũng may đã là năm cuối, bây giờ là giai đoạn thực tập, đối với sinh viên cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Cô vừa bận rộn với công việc trên tay xong, chuẩn bị dựa vào trên sô pha nghỉ ngơi một lúc.
Cô đã hai ngày không trở về.
Thậm chí còn kéo số điện thoại của Mặc Lệ Tước vào danh sách đen, đương nhiên chỉ là tạm thời mà thôi.
Bởi vì công việc của công ty thật sự là quá nhiều.
Cô còn chưa nhắm mắt lại, cửa văn phòng đã bị thư ký gõ vang lên.
“Vào đi.” Cô xoa xoa ấn đường, kéo tinh thần trở lại.
Thư ký tiến vào và đặt tài liệu đang cầm trên tay lên bàn, “Đây là điều kiện được đưa ra bởi tổng giám đốc của Minh Đạt, xin cô vui lòng xem qua.”
Minh Đạt?
Ánh mắt Cố Nam Nam tối đi, “Tôi biết rồi, ra ngoài trước đi!”
Tổng giám đốc Minh Đạt?
Ha ha?
Cố Nam Nam cầm lấy tài liệu, khi nhìn thấy những qui tắc và quy định được đưa ra ở bên trong, trong mắt cô không thể ngăn được sự tức giận.
Anh được lắm Du Minh Tuấn, thừa dịp lúc ba cô hôn mê muốn thâu tóm Cố thị, hắn tính toán cũng thật cẩn thận.
Muốn Cố thị?
Có cô ở đây, hắn đừng hòng!
………………
Tập đoàn Du thị.
Du Minh Tuấn ngồi ở văn phòng, còn có Mặc Tuyết đứng bên cạnh.
“Tuyết nhi, sức khỏe cô không được tốt, đừng đến công ty nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”
Trong khoảng thời gian này, Mặc Tuyết gần như là một tấc cũng không rời khỏi hắn.
Rất phiền.
Mặc Tuyết trông rất vui vẻ, “Minh Tuấn, em sẽ không làm phiền đến công việc của anh, em chỉ muốn ở cạnh anh mà thôi! Hơn nữa, ở nhà chỉ có vú Liên và em, không có anh trò chuyện cùng em, rất nhàm chán. Trong khoảng thời gian này cũng không biết anh của em đang làm gì, đến một tin tức nhỏ cũng không có.”
Mặc Tuyết rất phấn khích, “Nhưng, dường như anh ấy còn có một người bạn gái nữa, còn muốn lập tức kết hôn. A! Em còn chưa được gặp bạn gái của anh ấy, lúc lên xe đưa về nhà bởi vì công việc nên cũng không kịp trở về gặp mặt một chút, thật không biết khi nào có thể được gặp! Thật mong chờ quá!”
Mặc Tuyết cười vui vẻ.
Anh trai có đối tượng kết hôn, cô thật sự rất vui mừng, nhưng tại sao vui mừng rất nhiều lại còn cảm thấy buồn?
Leng keng ——
Chăn(*) trên bàn rơi xuống đất, phát ra một âm thanh chói tai
(*) chăn ở đây mình không biết là cái gì mà lại có thể phát ra tiếng leng keng?????
“Cô vừa nói gì?”
“Hả? Anh trai em có bạn gái! Sao……”
“Không thể!” Du Minh Tuấn bỗng nhiên vỗ bàn đứng bật dậy, sắc mặt rất khó coi.
Không thể, nhất định không phải là cô ấy.
Mặc Tuyết không hiểu.
“Minh Tuấn, anh xảy ra chuyện gì vậy? Anh ấy có bạn gái, chúng ta không phải nên vui mừng cho anh ấy sao?”
“Tôi đi vệ sinh.”
Vì động tác rời đi có biên độ quá lớn, nên ghế cũng bị đẩy ngã.
Ngay cả cửa phòng vệ sinh cũng phát ra âm thanh " rầm ".
Rất dùng sức.
“Minh Tuấn, Minh Tuấn, anh đang làm gì trong đó vậy?”
Du Minh Tuấn dựa lên cửa phòng vệ sinh, mù mịt hút thuốc.
Nếu lời Mặc Tuyết nói chính là sự thật, vậy là hắn không còn cơ hội để đưa cô đi sao?
“Minh Tuấn, tổng giám đốc Cố thị đến, muốn gặp mặt anh.”
Cố thị?
Trong ánh mắt ảm đạm của Du Minh Tuấn có một chút ánh sáng.
Nếu dùng Cố thị để nói với cô, cô có thể sẽ đồng ý hay không?
Ôm suy nghĩ như vậy.
Du Minh Tuấn rời khỏi văn phòng và đến phòng họp của công ty.
Cố Nam Nam đã sớm đợi ở đó.
Mặc Tuyết đảm nhiệm thư ký của Du Minh Tuấn ôm tài liệu đi theo sau lưng hắn bước vào.
“Xin chào, Cố……” tổng.
Tay vươn ra của Du Minh Tuấn lập tức cứng đờ giữa không trung, “Nam Nam, sao lại là em?”
Edit: Củ Lạc