Con ngươi của hắn đã dần trở nên mờ đục.
Hai tay hắn đặt trên vai cô, chuyện tiếp theo, nếu cô không phản đối, vậy thì hắn sẽ bắt đầu.
Lâm Khả Nhi mỉm cười xinh đẹp, “Chỉ cần là anh, ngay cả khi bị lây bệnh em cũng rất vui.”
“Thật là, em là đồ ngốc ư?”
Hắn đưa tay mở cúc áo của cô, từng cúc một, động tác hơi cẩu thả và chậm chạp.
Hắn có thể nói rằng hắn cũng là lần đầu tiên không?
Đáng tiếc, lời nói này hắn sẽ không nói ra, một tên đàn ông thường xuyên trà trộn nơi phong nguyệt như hắn, nói là lần đầu tiên gì đó, có quỷ mới tin.
Điều này liên quan đến tôn nghiêm của một người đàn ông, mặc kệ có hay không, hắn cũng sẽ không nói ra.
“Đúng vậy!” Ngược lại, Lâm Khả Nhi lúc này lại có vẻ vô cùng bình tĩnh và không ngại ngùng, “Nếu không phải đồ ngốc thì làm sao có thể thích anh nhiều năm như thế.”
Mấy năm nay người theo đuổi cô cũng đông đảo không ít, nhưng cô chưa bao giờ có suy nghĩ về loại phương diện này.
Ở trong lòng cô, ngoài Ngự Phong ra thì ai cô cũng không chấp nhận được.
Rất nhiều lúc muốn giả vờ như không quen biết, không nhìn thấy, nhưng hiện giờ cô thật sự không thể giả vờ được nữa.
Không biết sau khi Nam Nam trở về thì sẽ thấy khinh bỉ cô đến thế nào.
Thôi, bây giờ cô sẽ không suy nghĩ điều gì cả.
Quần áo được cởi bỏ, cả hai thẳng thắn gặp nhau.
Tầm mắt của hắn trở nên đen tối và mê ly, nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống giường, rồi dịu dàng nhắc nhở cô, “Em đã sẵn sàng chưa?”
Lâm Khả Nhi nhìn hắn, không nói gì cả, chỉ từ từ nhắm mắt lại.
Ngự Phong nhìn cô, rồi từ từ cúi người xuống mà áp bức, nhẹ nhàng hôn lên mỗi ngóc ngách trên cơ thể cô, chìm đắm theo cô, mồ hôi đan xen sự vui sướng, và vẫn luôn chiến đấu hăng hái đến tận hôm sau.
Sau khi Lâm Khả Nhi tỉnh lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng Ngự Phong đâu, chỉ có một tờ giấy trắng, bên trên là một dòng chữ đen cứng cáp và hữu lực chỉ thuộc về hắn.
Chỉ vài từ ngắn ngủi, đã khiến Lâm Khả Nhi bật khóc, khóc đến mức tối tăm.
Khả Nhi, tạm biệt, không bao giờ gặp lại.
Lâm Khả Nhi đã hiểu, hắn muốn nói với cô rằng, từ nay về sau sẽ nhất đao lưỡng đoạn, không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.
Cô đều biết cả, nếu không phải cô đau khổ yêu cầu, hắn cũng sẽ không muốn cô, cô khẽ chạm đến những nơi mà có dấu vết của hắn để lại.
Tình yêu như vậy, là sâu sắc nhưng lại bi thảm.
………………
Sau một tuần ở nước ngoài, Cố Nam Nam đã lựa chọn về nước.
Chẳng qua về nước sẽ chỉ có một mình cô, chị cô muốn ở lại nước ngoài cùng mẹ một khoảng thời gian, hơn nữa Mặc Lệ Tước còn mời hai y tá, cho nên mẹ và chị cô ở lại nước ngoài cũng sẽ không quá mệt mỏi, nên Cố Nam Nam cũng không ngăn cản.
Nhưng chỉ có một mình mà nói, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô đơn.
Hôm nay trở về, Cố Nam Nam không nói với bất kỳ ai, có điều gia hỏa Quý Bắc Thần đó lại biết, thật không hổ là một hacker mà!
Còn rất không biết xấu hổ gọi điện thoại cho cô, nói rằng muốn mang theo hoa hồng xinh đẹp đến sân bay đón cô, chỉ cần tưởng tượng đến hắn sẽ làm ra những hành động gì, Cố Nam Nam đã cảm thấy nhất định mình đã gặp phải một tổn hữu.
Ngồi máy bay một khoảng thời gian thật dài, cuối cùng cũng đến sân bay Hải Thành vào buổi sáng.
Cố Nam Nam đeo kính râm đi vào giữa đám đông, chỉ liếc mắt cũng đã nhìn thấy Quý Bắc Thần ở đằng xa.
Hắn thật sự khoa trương, ôm một bó hoa hồng lớn đỏ rực, vốn dĩ ngoại hình của hắn cũng đã nổi bật khi đứng giữa đám đông, muốn không nhìn thấy cũng rất khó.
Cố Nam Nam hạ thấp mũ và kính râm xuống, vờ như không quen biết, muốn thoát khỏi hắn từ trong đám đông.
Đáng tiếc, lúc này vừa ra cửa kiểm an, đã bị hắn phát hiện.
“Nam, bên này bên này.” Quý Bắc Thần mỉm cười như một đứa trẻ.
Thật sự như ánh mặt trời vậy, lúc trở về mà người đầu tiên nhìn thấy là hắn có lẽ cũng không tệ, nhìn thấy hắn thì tâm trạng cũng sẽ tốt lên theo.
Nếu là người đó……
Nghĩ đến Mặc Lệ Tước, Cố Nam Nam thả chậm bước chân lại, rồi khẽ cười nhạo mình ngu muội.
Cô không nói với bất kỳ ai chuyện cô trở về, sao hắn có thể đến đón cô được cơ chứ?
Vả lại, dường như giữa bọn họ cũng không thân thuộc đến trình độ phải đi đón đối phương!
Nhưng tại sao, cô lại muốn người đó đến chứ?
Cô khẽ tự giễu, rồi bước đến trước mặt Quý Bắc Thần.
Trông Quý Bắc Thần rất vui, hắn dâng bó hoa hồng đỏ lên bằng hai tay, thậm chí còn nịnh hót nói: “Hoa tươi xứng mỹ nhân.”
Cố Nam Nam khẽ khịt mũi, tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn vươn tay nhận lấy, “Cảm ơn, nhưng lần sau phiền cậu đổi hoa khác đi, hoa này không phù hợp với mình!”
Ôm một bó hoa lớn như vậy ở trong tay cũng có chút nặng, Cố Nam Nam càng thêm coi thường hắn, “Rốt cuộc cái này có mấy đóa vậy, sao nặng thế này!”
“Không nhiều lắm, 99 đóa!”
“……”
99……
Còn không nhiều lắm?
Thôi được rồi, dù sao cũng không phải tiền của cô, không cần phải đau lòng.
Vả lại tên thối này cũng là một kẻ giàu có triệt để, ngay cả khi có mua mấy trăm cái 99 đóa thì cũng như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
Tiền, hắn có rất nhiều.
Quý Bắc Thần khoác vai Cố Nam Nam, “Anh em, đã lâu không gặp, đêm nay đi đâu uống vài ly đây?”
Cố Nam Nam cảm thấy, cũng nên đi uống vài ly để thả lỏng một chút.
Trong một tuần này, dường như áp lực đến với cô rất nhiều.
“Được thôi! Cậu quyết định đi.”
“Được!”
Bỗng lúc này có một cô gái có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp va chạm với Cố Nam Nam, bó hoa trên tay cô bị rơi xuống đất.
Cô gái mỉm cười và xin lỗi, “Xin lỗi, là do tôi va vào cô, cái này giá bao nhiêu, tôi sẽ bồi thường cho cô trước một bó.”
Dáng người của cô gái cao và gầy, ngoại hình bốc lửa và đôi môi đỏ rực vô cùng xuất chúng, chỉ vừa nhìn qua đã biết xuất thân từ gia đình danh giá.
Mặc dù rất có thể là xuất phát từ lòng tốt, nhưng người này lại cho người ta một loại cảm giác dùng tiền đánh người, khiến cô hơi khó chịu.
“Cô gái à, tốt nhất cô hãy thành tâm nhận lỗi cho tôi. Tiền của cô hoàn toàn không đáng nhắc tới ở chỗ tôi.” Thần sắc của Quý Bắc Thần trở nên lạnh đi, vô cùng không hòa hợp với hình ảnh chàng trai ánh mặt trời như vừa rồi, như là hai người khác nhau vậy.
Đầu tiên cô gái hơi sửng sốt, ngay sau đó thu lại ví tiền, rồi khẽ mỉm cười với Cố Nam Nam, “Tôi xin lỗi, cô này, tôi xin lỗi vì đã va vào cô, tôi không phải cố ý.” Rồi nhặt hoa lên đưa cho Cố Nam Nam, “Bạn trai của cô thật sự rất có tâm!”
Cố Nam Nam mỉm cười nhận lấy hoa, “Cảm ơn!”
Cô không vạch trần thân phận của mình với Quý Bắc Thần, hơn nữa, cô gái trước mặt này cho cô cảm giác, cô ấy là một cô gái vô cùng thông minh.
Mặc dù là thiên kim đại tỷ, nhưng lại không được nuông chiều, tri thư đạt lý, văn nhã hào phóng.
Có thể thấy được cô ấy là một cô gái tốt.
Nhưng Quý Bắc Thần vẫn hừ lạnh nói, “Loại phụ nữ tự cho mình là thanh cao này, làm người ta thật chán ghét.”
Cô gái nghe thấy cũng chỉ mỉm cười không nói, vì vậy Cố Nam Nam lên tiếng, “Tính tình của bạn tôi tương đối ngay thẳng, mong rằng cô đây đừng so đo.”
“Không, không, dù sao chuyện này cũng là tôi sai! Hai người không trách tôi là tốt rồi.”
“Xin chào, tôi tên là Mạc Đồng.”
“Cố Nam Nam.”
Cả hai chào hỏi nhau, xem như làm quen.
Hai người đi ra sân bay, ở cửa sân bay lại gặp Mặc Lệ Tước.
Sắc mặt của Quý Bắc Thần chìm xuống, còn Cố Nam Nam hơi ngạc nhiên, làm sao hắn biết hôm nay cô trở về?
Đang lúc cô đang suy ngẫm, Mạc Đồng đã mỉm cười đi về phía Mặc Lệ Tước.
“Này, Lệ Tước!”
Lúc này, Cố Nam Nam càng thêm cau mày suy nghĩ.
Dường như trong lòng đã hiện lên điều gì đó, có chút khó chịu, không thoải mái.
Có điều vẻ mặt cô vẫn không đổi sắc, bình tĩnh như biển sâu, làm người khác nhìn không thấu.
Mặc Lệ Tước cũng cầm trong tay một bó hoa hồng đỏ, lúc nhìn thấy Mạc Đồng cũng hơi sững sờ, nhưng khi nhìn đến Cố Nam Nam và Quý Bắc Thần phía sau Mạc Đồng, ánh mắt âm u ban đầu đã lập tức lộ ra sát khí, hận không thể ngay lập tức giết chết Quý Bắc Thần.
Nếu không phải hắn đã kiểm tra danh sách nhân viên chuyến bay, thì hắn còn không biết hôm nay Cố Nam Nam trở về.
Cả một tuần nay, hắn gửi tin nhắn, cô không trả lời. Gọi điện thoại cô cũng không nghe, cuối cùng là đến số điện thoại cũng thay đổi, điều này làm hắn vô cùng tức giận và khó chịu.
Một tuần không gặp, không biết cô ở nước ngoài sống có tốt không.
Nên khi biết được hôm nay cô về nước, trong lòng Mặc Lệ Tước miễn bàn có bao nhiêu vui mừng, nhưng sao đi theo bên cạnh cô lại là Quý Bắc Thần?
Không gọi điện thoại cho hắn, nhưng lại gọi cho Quý Bắc Thần đúng không?
Trong lòng cô, Quý Bắc Thần vẫn quan trọng hơn hắn.
Sau khi Mạc Đồng đến gần Mặc Lệ Tước, rất tự nhiên hôn chụt một cái lên má hắn, rồi nhìn hoa trong tay hắn, mỉm cười nói: “Lệ Tước, hoa này là tặng cho em sao? Thật sự rất đẹp, cảm ơn anh.”
Sau đó cầm lấy bó hoa mà Mặc Lệ Tước đang cầm trên tay.
Rồi cúi đầu xuống ngửi, mỉm cười thật hạnh phúc, “Thơm quá!”
Mặc Lệ Tước đáp lại: “Em thích là được.”
“Tất nhiên là thích rồi, em thật sự thích rất nhiều! Xem ra sau khi trở về, em phải chăm sóc thật tốt mới được, nếu không nó sẽ khô héo mất.”
Có thể thấy được Mạc Đồng rất thích, nhưng không biết là thích hoa, hay là thích người.
Cố Nam Nam ôm bó hoa cũng không có bất cứ chào đón gì với Mặc Lệ Tước, cô kéo Quý Bắc Thần đi sang bên cạnh, “Thần, chúng ta đi thôi.”
“Em muốn đi đâu?”
Mặc Lệ Tước kéo cánh tay Cố Nam Nam trở lại, giọng điệu vô cùng không vui.
Vốn dĩ là đến đón cô, nhưng bên cạnh cô lại có đàn ông khác đi cùng, nhìn thấy một người chồng chính quy như hắn đây còn muốn vờ như không thấy? Điều này làm hắn vô cùng tức giận.
Hắn lập tức ôm Cố Nam Nam vào trong lòng, cánh môi cũng sắp chạm vào cô.
“Bà xã đại nhân, em muốn chạy trốn sao?”
“Anh nói gì?”
Chạy trốn?
Xin đừng nói lời khó nghe như thế chứ, không phải cô muốn chạy trốn, chỉ là không muốn gặp hắn mà thôi.
Cố Nam Nam khẽ vùng vẫy, đáng tiếc sức lực của Mặc Lệ Tước rất lớn, hắn ôm cô thật sự chặt, Cố Nam Nam thấp giọng ra lệnh, “Buông tay ra cho tôi.”
“Nếu tôi không buông thì sao?”
Nhìn qua thì cả hai đang giương cung bạt kiếm, nhưng nhìn kỹ lại thì tình cảm rất tốt.
Mạc Đồng không thể hiểu được mối quan hệ giữa bọn họ là gì, hơn nữa trông dáng vẻ cũng rất thân mật.
“Mặc Lệ Tước, cũng đã một tuần rồi, mà bệnh động kinh của anh vẫn chưa được chữa khỏi sao?”
“Cố Nam Nam!”
“Hmm? Anh kêu tôi à? Xin lỗi nhưng bây giờ tôi rất bận, không có thời gian để lãng phí cùng anh.”
Editor: Củ Lạc