Sáu giờ tối, Văn Trạch Lệ tới đón Thẩm Tuyền. Buổi chiều Thẩm Tuyền phải đối phó với rất nhiều người, lên xe có chút mệt mỏi. Văn Trạch Lệ thắt dây an toàn, nhéo cằm cô: “Mệt lắm à?”
Thẩm Tuyền tỉnh táo lại, liếc nhìn anh rồi nói: “Vẫn ổn.”
Mọi người ai cũng có tính lười biếng, nghỉ ngơi vài tháng mới quay trở lại công việc, hơn nữa việc sinh nở khiến tổn hao sinh lực, lúc bận rộn mới cảm thấy khó thích ứng hơn trước đây nhiều.
“Ngủ một giấc đi, đến nơi anh sẽ ôm em xuống xe.” Văn Trạch Lệ khởi động xe, đưa cho Thẩm Tuyền ly cà phê nóng vừa mới mua. Thẩm Tuyền uống một ngụm, cổ họng cô liền cảm thấy sảng khoái.
Chiếc xe hòa vào dòng xe, Thẩm Tuyền dần dần bị cà phê làm cho tỉnh táo. Điện thoại di động của cô vang lên, là Thường Tuyết gọi đến, cô nhấc máy trò chuyện một lúc.
Văn Trạch Lệ xé một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng, sau đó đưa một viên cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền mở miệng ăn. Một lúc sau, Thẩm Tuyền cúp điện thoại, Văn Trạch Lệ nhìn cô, thấy tinh thần cô đã tốt hơn rất nhiều thì mới yên tâm.
Chẳng bao lâu sau, xe đã tiến vào Danh Sĩ Hội Thành, cộng thêm kẹt xe, lúc này đèn đường đã bật sáng.
Văn Trạch Lệ một tay cầm vô lăng, chậm rãi lái xe, ho khan vài tiếng, nói: “Bé Tuyền, bình thường dáng vẻ khi ghen của em sẽ thế nào vậy?”
Thẩm Tuyền bình tĩnh nhìn anh: “Sao nữa?”
Văn Trạch Lệ mượn ánh đèn đường nhìn cô, nhếch môi nói: “Ừ, sếp nữ giống như vợ anh đây chắc khi ghen sẽ rất bình tĩnh, nhưng nhất định sẽ có một số chi tiết bị phát hiện.”
Thẩm Tuyền dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn người đàn ông.
Anh đang nói suông đấy à.
Thẩm Tuyền bình tĩnh hỏi: “Ồ, anh cảm thấy có chi tiết gì thế?”
Văn Trạch Lệ cười nói: “Ví dụ như không hiểu sao lại ở nhà hàng xử lý công việc, trong khi rất hiếm khi ở nhà hàng xử lý công việc đó.”
Chỉ thẳng vào cuộc gặp gỡ tình cờ vào buổi trưa. Thẩm Tuyền vẫn im lặng, đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ tràn ngập ý cười. Trước khi rẽ vào cửa nhà họ Thẩm, anh nhẹ nhàng liếc nhìn cô.
Đôi mắt đẹp của cô không hề biểu lộ cảm xúc, nhưng nếu không phủ nhận thì có nghĩa là thừa nhận. Văn Trạch Lệ cảm thấy cả người sảng khoái, sau khi xe đỗ xe trong gara, anh liền tháo dây an toàn ra, cúi người sang hôn cô.
Thẩm Tuyền không né, hôn lại anh.
Qua một lúc lâu, Văn Trạch Lệ nghiêm túc xuống xe, đi tới ghế phụ bế cô xuống.
Hai người nắm tay nhau bước vào nhà họ Thẩm, cảm giác sung sướng khắp người của Văn Trạch Lệ đã hoàn toàn bị dập tắt khi thấy Mạc Điềm bế con trai tới tìm Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền cũng vừa buông tay anh ra, đón lấy con trai. Cô mở quần của con trai ra xem, hỏi Mạc Điềm: “Hôm nay thằng bé có đi đại tiện không ạ?”
Mạc Điềm: “Có, nhưng vẫn hơi cứng.”
Thẩm Tuyền gật đầu, ngồi xuống sô pha, chạm nhẹ vào mũi con trai. Con trai nắm lấy tay của cô đưa vào miệng, cô liền nhẹ giọng nói: “Không được.”
Con trai oe oe mấy tiếng rồi vùng vẫy trong vòng tay cô.
Văn Trạch Lệ treo áo khoác lên, nhìn Thẩm Tuyền chăm chú bế con trai, vừa vào cửa liền buông tay anh ra, anh nghiến răng đi tới nhéo mặt con trai mình.
Anh liếc nhìn đồng hồ: “Hôm nay là thứ ba.”
Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn anh.
Văn Trạch Lệ mỉm cười, trông vô cùng bình tĩnh.
Thẩm Tuyền: “Lại bắt đầu nữa rồi đó.”
Văn Trạch Lệ cười nhưng trong mắt không hề có ý cười. Khi nhìn thấy con trai đang ở trong vòng tay cô, chiếm lấy tất cả sự chú ý của cô thì càng cảm thấy không vui.
Anh thì thầm: “À này, em nói phải cai sữa cho con mà?”
Anh đứng dậy hỏi Mạc Điềm: “Mẹ, cai sữa thì cần ăn gì?”
Mạc Điềm sửng sốt, theo bản năng nhìn Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, nói: “Cứ ăn thêm mấy ngày nữa đi.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Trước đó đã nói rõ ràng rằng khi nào đi làm thì sẽ cai, tính đến hôm nay thì đã đi làm được hai ngày rồi đó.
Nhưng anh cũng không nói ra, lúc này con trai lại đi đại tiện, Mạc Điềm đi tới giúp đỡ, Thẩm Tuyền đặt con trai lên ghế sofa rồi đi lấy tã lót. Sau đó bảo mẫu bưng thau nước đi tới, ba người phụ nữ bận rộn vây quanh một đứa trẻ. Văn Trạch Lệ ngồi trên tay vịn của ghế đưa mắt nhìn, tay đặt lên lưng ghế của Thẩm Tuyền.
Sau bữa tối, Thẩm Tuyền đọc tài liệu một lúc rồi đi gặp con trai, Văn Trạch Lệ đang ở phòng sách tựa lưng vào ghế xem biểu đồ chứng khoán. Sau đó Văn Trạch Lệ bận rộn xong thì về phòng tắm rửa, lúc anh mặc đồ ngủ đi ra xem đồng hồ thù đã mười một giờ, Thẩm Tuyền vẫn chưa trở về phòng, anh đi ra ngoài tìm Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền lúc này đang ở trong phòng Mạc Điềm, vẫn đang giỡn với con trai.
Văn Thân từ lúc sinh ra đến giờ đều đi ngủ lúc mười một giờ rưỡi. Đây là phòng của bố vợ và mẹ vợ, Văn Trạch Lệ không tiện vào. Anh liếc nhìn Thẩm Tuyền, thấy cô đang chơi với con trai vô cùng vui vẻ thì hơi khựng lại, không gọi nữa mà xoay người đi xuống lầu.
Bảo mẫu đi lên lầu liền nhìn thấy anh: “Văn thiếu.”
Văn Trạch Lệ “Ừ” một tiếng, xoay người đi vào phòng, sau đó dựa vào ghế sô pha nghịch điện thoại. Nửa tiếng sau Thẩm Tuyền đi vào, vừa nhìn đã nhìn thấy người đàn ông đang bấm điện thoại, một tay chống cằm, vô cùng lười biếng ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Nỡ về phòng à?”
Giọng điệu gì đây?
Thẩm Tuyền nhìn anh: “Ừm.”
Sau đó cô xoay người đi lấy đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm. Tắm rửa xong, Văn Trạch Lệ đã lên giường bấm điện thoại, Thẩm Tuyền đi ra ban công lau tóc.
Văn Trạch Lệ thấy vậy liền buông điện thoại xuống, bế cô từ ban công vào, đóng cửa kính lại nói: “Bên ngoài gió lớn, nếu em bị cảm lạnh thì sao?”
Thẩm Tuyền liếc anh: “Không phải anh đang tức giận à?”
Văn Trạch Lệ: “Ông đây có tức giận cũng không thể không quan tâm đến em.”
Anh vừa nói vừa bước tới cầm máy sấy tóc rồi bật công tắc lên, kéo cô vào lòng rồi sấy tóc cho cô. Sau đó giọng nói trầm thấp của người đàn ông tràn đầy tức giận: “Vốn 357 chỉ có ba ngày, lần này em còn muốn chia ra…”
Thẩm Tuyền nhéo thịt trên eo của anh, nói: “Đó là con trai của chúng ta.”
“Anh biết.”
Thẩm Tuyền: “Anh không thương thằng bé sao?”
“Anh thương sao không, đây là con trai anh mà, nhưng anh cũng yêu em. Từ lúc em bước vào có thèm nhìn anh đâu?”
Thẩm Tuyền: “…”
Lúc này nếu Thẩm Tuyền là kiểu người đanh đá thì nhất định sẽ đánh người đàn ông này một trận.
Sao có thể nhỏ nhen như vậy chứ?
Sau khi sấy tóc xong Thẩm Tuyền cũng không thèm để ý tới anh, cô đi về phía giường. Văn Trạch Lệ ôm cô từ phía sau và bắt đầu tấn công, chẳng được bao lâu Thẩm Tuyền đã đầu hàng. Anh hôn lên cổ cô, thì thầm: “Em hư lắm.”
Thẩm Tuyền hít sâu một hơi, tay nắm ga giường: “Anh cũng hư.”
Sau đó, trong phòng vang lên tiếng hít thở gấp gáp, kéo dài rất lâu.
*
Chuyện này vẫn không có kết quả, Văn Trạch Lệ ghen vì chuyện này. Cuối cùng sau khi Thẩm Tuyền uống trà kiều mạch, tiến hành quá trình cai sữa khoảng ba ngày thì sắc mặt Văn Trạch Lệ mới khá hơn, mà Mạc Điềm cũng nhìn ra thái độ của Văn Trạch Lệ. Hôm nọ, Thẩm Tuyền trở về nhà họ Thẩm trước Văn Trạch Lệ, Mạc Điềm liền dẫn Thẩm Tuyền đến phòng khách nhỏ ngồi xuống, nói: “Văn Trạch Lệ mặc dù có thương con trai nhưng nó cứ ganh đua với thằng bé hoài.”
“Người đàn ông này thật nhỏ nhen.”
Thẩm Tuyền: “Mẹ nghĩ thế nào?”
Lúc trước Mạc Điềm đưa trà cho Thẩm Tuyền, tay Thẩm Tuyền không cẩn thận bị bỏng, từ vẻ mặt lạnh lùng của Văn Trạch Lệ lúc đó thì có thể thấy rằng trong mắt Văn Trạch Lệ chỉ có Thẩm Tuyền.
Hơn nữa anh lại có tật xấu, dường như chỉ cần có người làm tổn thương Thẩm Tuyền thì bất kể người đó là ai, cho dù là bố mẹ của Thẩm Tuyền, anh có thể sẽ gây gổ, lạnh lùng hoặc cảm thấy không vui. Với thái độ như vậy, thực ra từ góc độ của một người phụ nữ, người đàn ông này thực sự rất tốt, nhưng hiện tại anh đã là một người bố rồi.
Anh có tật xấu là chả thèm nhận người thân, thậm chí đến cả con trai mình anh cũng đối xử ganh đua như vậy.
Thật ra Mạc Điềm cũng không có gì ngạc nhiên khi anh như vậy, nhưng tình huống này phải thay đổi thôi, bây giờ thì thấy chỉ là chuyện nhỏ nhưng sau này cháu ngoại lớn rồi thì sẽ là chuyện lớn.
Bà nói: “Nếu có thể để hai bố con nó ở cùng nhau một thời gian thì con thấy sẽ đỡ hơn không?”
Thẩm Tuyền khựng lại: “Chuyện này có thể thử xem sao.”
Từ khi bé Thân được sinh ra luôn được người khác vây quanh, Thẩm Tuyền là lực lượng chính, Lâm Tiếu Nhi, Văn Tụng Tiên và Thẩm Tiêu Toàn theo sau, còn có bảo mẫu, v.v.. Văn Trạch Lệ thân là bố mà lại cách xa con nhất, cho đến nay hai người họ có lẽ chưa bao giờ ở riêng với nhau trong cùng một không gian.
Mạc Điềm gật đầu: “Quyết định vậy đi, công việc tiếp theo của con…”
Thẩm Tuyền suy nghĩ một chút: “Hai ngày nữa con sẽ đi Lê Thành, ba ngày nữa sẽ về.”
Có một số việc cần phải hoàn thành trước khi Thừa Thắng niêm yết.
Mạc Điềm: “Được, chuyện còn lại mẹ sẽ sắp xếp.”
Thẩm Tuyền: “Mẹ vất vả rồi.”
“Không sao.”
Hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười.
Một lúc sau Văn Trạch Lệ trở lại, cả nhà đi vào nhà hàng ăn cơm. Cứ như thế hai ngày sau, Thẩm Tuyền thu dọn hành lý, Văn Trạch Lệ đưa cô đến sân bay.
Anh trực tiếp tiễn cô đến cổng kiểm soát an ninh, Thẩm Tuyền tháo kính râm ra, nhìn anh rồi bước tới ôm anh.
Văn Trạch Lệ nhướng mày, mỉm cười cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: “Sao thế? Không nỡ à?”
Thẩm Tuyền ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng của anh: “Chỉ một chút thôi.”
Điều này khiến Văn Trạch Lệ vô cùng vui vẻ.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, sau đó Thẩm Tuyền bước ra khỏi vòng tay anh, đeo kính râm vào, quay về phía cổng kiểm soát an ninh. Văn Trạch Lệ hai tay đút túi quần, mặc sơ mi đen quần tây, đôi mắt hẹp dài luôn nhìn cô, nhìn cô đi qua cửa kiểm tra an ninh, lấy đồ rồi quay lại nhìn anh.
Cặp vợ chồng nhìn nhau, trong mắt ẩn chứa sự không nỡ.
Thẩm Tuyền không phải chỉ có chút xíu không nỡ, hai người mấy tháng nay chưa hề cách xa nhau quá lâu, Thẩm Tuyền cảm thấy mình rất ỷ lại vào anh.
Thường Tuyết xách túi đứng bên cạnh đợi cô, đột nhiên Thường Tuyết hỏi: “Sếp Thẩm đã bắt đầu thấy nhớ Văn thiếu rồi sao?”
Thẩm Tuyền sửng sốt, nhìn Thường Tuyết mấy giây mới bình tĩnh hỏi: “Rõ ràng như vậy hả?”
Thường Tuyết gật đầu: “Ừ.”
“Cậu thực sự đã thay đổi rất nhiều.” Thường Tuyết không khỏi thở dài. Cô ấy vô thức quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Văn Trạch Lệ trong đám người, vẫn đứng đó vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn về bên này. Thường Tuyết bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hâm mộ, tình cảm của hai người này bây giờ thực sự rất tốt.
Thường Tuyết cầm điện thoại lên xem.
Không có một tin nhắn nào.
Cô ấy giận dữ cất điện thoại đi…
*
Sau khi cúp điện thoại của Lâm Tập, Văn Trạch Lệ xoay người rời khỏi sân bay, đang định quay về công ty ăn cơm thì lại nhận được một cuộc điện thoại khác.
Người gọi đến là Mạc Điềm.
Mạc Điềm nói trong điện thoại: “Bố con và mẹ có thể phải đi đến nhà cậu mợ của con một chuyến. Mấy ngày này con đừng về nhà họ Văn nữa, ở nhà họ Thẩm trông bé Thân đi.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, tay cầm vô lăng, lười biếng hỏi: “Bố mẹ con đâu ạ?”
“Ồ, con không biết chú nhỏ đã mời bọn họ đi du lịch rồi à?”
Văn Trạch Lệ: “…Ồ, con nhớ rồi.”
“Được rồi, bọn mẹ phải khởi hành thôi. Quản gia sẽ trông chừng đứa bé.”
Văn Trạch Lệ: “Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Văn Trạch Lệ khởi động xe lái ra ngoài. Bây giờ anh không thể đến công ty nên lái xe thẳng về nhà họ Thẩm, sau khi vào nhà liền nhìn thấy quản gia đang ôm con trai, bảo mẫu bên cạnh đang cầm trống bỏi lắc qua lắc lại chơi với con trai.
Văn Trạch Lệ cúi người rót cốc nước uống một ngụm, cầm cốc nước đi đến chỗ quản gia nhìn con trai. Văn Thân cử động tay chân nhỏ bé của mình muốn nắm cái trống bỏi.
Văn Trạch Lệ đứng nhìn một hồi, đột nhiên hỏi quản gia: “Tại sao bố mẹ tôi không định đưa Văn Thân đi cùng vậy?”
Quản gia nghe vậy thì cười nói: “Chuyện đó tôi cũng không rõ, có lẽ thấy để ở nhà thì tiện hơn.”
Nói xong, ông ấy đứng dậy, trực tiếp đưa Văn Thân cho Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ vẫn còn có chút không quen, theo bản năng đưa tay ra đón lấy, trước đây đều không đến lượt anh bế.
Anh cũng lười bế, lúc này anh nhìn xung quanh thì thấy bảo mẫu cũng ở đó, nhưng với tư cách là một người bố, nếu anh không bế thì có vẻ không hợp lý.
Bế con trai trong tay, Văn Trạch Lệ xoay người ngồi trên sô pha, bắt chéo đôi chân dài, đung đưa thằng bé qua lại.
Văn Thân đưa tay muốn kéo đồ nhưng không kéo được, chỉ kéo được áo sơ mi của anh, thằng bé như muốn kéo cúc áo anh ra. Văn Trạch Lệ bình tĩnh lắc đầu nói: “Đừng kéo nữa.”
Giọng điệu của anh trầm thấp và không hề nhẹ nhàng.
Văn Thân không khóc, tiếp tục kéo, lại dùng đôi chân nhỏ đá lung tung.
Bảo mẫu bước tới bèn khựng lại, nhỏ giọng nói: “Văn thiếu, vẫn chưa đến giờ ăn cơm, tôi đang dọn vệ sinh.”
Văn Trạch Lệ quay đầu lại, nhìn thấy ba bảo mẫu đang dọn vệ sinh.
Văn Trạch Lệ: “Mọi người dọn vệ sinh bất chấp thời gian à?”
Bảo mẫu cười xin lỗi nói: “Không phải, chị Điềm trước khi đi có bảo bọn tôi phải nhanh chóng thu dọn, nên bọn tôi không dám lơ là.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Thôi vậy.
Để anh bế vậy.
May mà chẳng bao lâu sau đã đến giờ ăn trưa, bảo mẫu cũng bế đứa bé đi. Văn Trạch Lệ ăn cơm một mình, ăn vô cùng dễ dàng. Sau khi ăn xong, anh ngẩng đầu liền nhìn thấy bảo mẫu lại bế đứa bé đi ra.
Trên tay cầm một bình sữa đang đút cho con trai bú.
Văn Trạch Lệ lau khóe miệng, đứng dậy nói: “Tôi tới công ty đây, buổi tối sẽ quay lại, dì đừng nấu nhiều quá.”
Bảo mẫu thở dài, nhìn đồng hồ rồi nói: “Văn thiếu, cậu đút đứa bé uống sữa đi. Đứa bé cũng chỉ có cậu là người thân, cậu nên gần gũi với nó hơn.”
Tay Văn Trạch Lệ đang cầm áo khoác dừng lại, vài giây sau, anh nhìn con trai đang nhắm mắt bú sữa, sau đó nhìn chằm chằm vào bình sữa, thầm nghĩ may mà đã cai sữa mẹ rồi.
Nghĩ đến đây, anh lại khoan dung hơn, bước tới bế đứa trẻ khỏi vòng tay của bảo mẫu. Anh dùng ngón tay ấn vào bình sữa, ngồi trên tay vịn trên ghế sô pha nhìn đứa trẻ bú sữa.
Miệng thằng bé nhỏ xíu nhưng mút rất mạnh, thậm chí còn không mở mắt ra, rõ ràng là đang tận hưởng. Văn Trạch Lê nhìn chằm chằm, nghĩ thầm, giống mình chỗ nào đâu?
Xấu ghê.
Cũng không giống bé Tuyền. Bệnh viện có bế nhầm rồi không vậy?
Có nên đến bệnh viện hỏi lại không?
Lúc này, đứa bé đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt giống hệt anh đang nhìn chằm chằm vào anh.
Văn Trạch Lệ nhướng mày, thấy thằng bé đã uống xong sữa nên cầm bình sữa đi. Văn Thân chẹp miệng, trên môi có vệt sữa hình tròn màu mơ.
Văn Trạch Lê nâng chiếc khăn quấn dưới cằm lên, tùy tiện lau cho thằng bé.
Bảo mẫu bên cạnh chứng kiến toàn bộ cảnh này, trong lòng thầm nghĩ, ít nhất Văn thiếu cũng không phải vô dụng, còn biết khăn quấn dưới cổ có thể lau được. Thấy thằng bé đã ăn no, Văn Trạch Lệ đứng dậy, lại giao con trai cho bảo mẫu: “Được rồi, tôi đến công ty đây.”
Nói xong, anh quay người, cầm áo khoác rồi rời đi.
Thuận tiện lấy điện thoại ra gõ chữ rồi gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Tuyền.
Văn Trạch Lệ: [Anh có một suy đoán táo bạo, chẳng lẽ bệnh viện đã bế nhầm, con của chúng ta thực sự là con gái ư?]
*
Tác giả có lời muốn nói:
BTBT: Tôi sợ cậu đang muốn bị chửi đấy.