Ở thủ đô đang có trend tặng nhẫn, rất nhiều họ hàng bên phía Văn Trạch Lệ đều chọn tặng nhẫn cho Thẩm Tuyền, phía bên nhà mẹ đẻ Mạc Điềm cũng thích tặng nhẫn như một món quà kết hôn, tặng càng nhiều thì thân phận của Thẩm Tuyền càng có giá trị.
Thế nên quá trình đeo nhẫn này kéo dài rất lâu.
Ngón tay Thẩm Tuyền như muốn gãy ra, nào thì nhẫn ngọc, nhẫn vàng, nhẫn phỉ thuý, nhẫn vàng trắng, các kiểu nhẫn đủ hết.
Lần trước kết hôn, Thẩm Tuyền ngại phiền phức nên nhẫn người khác tặng cô cũng chẳng đeo. Lần này Văn Trạch Lệ ấn chặt tay cô, đeo từng cái lên một, anh nhỏ giọng nói: “Đeo hết lên đã rồi xuống sân khấu hẵng tháo.”
Thẩm Tuyền cũng biết đeo nhẫn lên có ngụ ý tốt, thế nên cô không hề nói lời nào, chỉ nhẫn nhịn.
Tay của Thẩm Tuyền rất đẹp, đeo những chiếc nhẫn kia lên thì càng đẹp hơn, càng sang hơn, lấp lánh phát sáng, rất hấp dẫn.
Đeo nhẫn xong, người dẫn chương trình thở phào một hơi, cuối cùng cũng đi theo tiến trình rồi, anh ta cầm mic nói: “Tiếp theo đây, chú rể có thể hôn cô dâu, hôn càng lâu thì tình cảm càng thắm nồng, bên nhau càng lâu dài.”
Văn Trạch Lệ đứng dậy cúi đầu nhìn cô, Thẩm Tuyền cảm thấy hơi nóng, bởi vì lúc này đang là mùa hè, mặc dù điều hòa trong phòng luôn bật hết công suất, nhưng do có nhiều người nên không khí điều hoà bị phân tán khiến cô hơi nóng. Bả vai cô khẽ run, cô định hất áo khoác xuống, Văn Trạch Lệ im lặng đè lên bả vai cô, ấn chặt chiếc áo kia.
Sau đó, anh cúi đầu hôn cô.
Thẩm Tuyền nheo mắt, cô khẽ giãy dụa, bàn tay của người đàn ông túm chặt lấy vai cô, một tay còn lại ôm lấy eo cô.
Bởi vì ban nãy khó chịu nên cổ áo anh hơi hé mở, lúc hôn xương quai hàm của anh căng cứng, cằm và góc nghiêng của cô dâu cũng rất đẹp, khung cảnh diễm lệ.
Ở bên cạnh, người dẫn chương trình bấm đồng hồ tính giờ, định đợi tới lúc bọn họ kết thúc sẽ trêu một câu.
Kết quả, đợi mãi mà vẫn chưa kết thúc.
Mẹ nó! Không cần thở hả trời?
Người dẫn chương trình: “…”
Khách ngồi dưới khán đài lập tức phì cười, Chu Dương nhìn người dẫn chương trình: “Cậu coi thường Văn thiếu quá rồi đấy.”
“Hahahahahaha…”
Một lúc lâu sau, khi người dẫn chương trình đứng bên cạnh đã tê tái cả mặt, Văn Trạch Lệ mới lùi ra một chút, anh kề lên trán Thẩm Tuyền mà nhìn cô, ánh mắt hai người đượm tình đượm ý.
Rõ ràng là lúc này, trong lòng hai người đều có nhau.
Người dẫn chương trình thấy vậy bèn cầm mic lên chuẩn bị tiếp tục chương trình tiếp theo, kết quả là hai vị này lại tiếp tục hôn nhau. Lần này là Thẩm Tuyền dán tới, người phụ nữ chủ động quả là bất ngờ.
Tay người dẫn chương trình run lên, suýt chút nữa đã ném cả mic đi.
Hai người thì ghê rồi.
Cô dâu cũng đỉnh rồi.
Anh ta đã dẫn hơn nghìn cái hôn lễ, nhưng đây là lần đầu thấy sau khi hôn xong, cô dâu còn đòi hôn nữa, rất hào sảng thể hiện tình cảm của mình.
Cũng may màn uống rượu giao bôi sau đấy rất thuận lợi, cha mẹ hai bên lên sân khấu phát biểu cũng không có vấn đề gì. Thẩm Tuyền hất vai mấy lần nhưng đều bị Văn Trạch Lệ lặng lẽ đè lại.
Khách quý ở bên dưới đều không nhìn thấy được.
Chỉ thấy áo khoác của chú rể dán chặt lên vai cô dâu, bức hoạ duyên dáng lúc nãy không còn đâu nữa.
Có vài khách còn nhỏ giọng phàn nàn.
“Văn thiếu keo ghê.”
“Đúng đấy, tổng giám đốc Thẩm còn chưa nói gì mà anh ta thì cứ phàn nàn.”
“Đúng đấy, ban nãy tôi chỉ nhìn qua thôi, còn chưa nhìn hết đây nè, đèn ở đây sáng chói mắt ghê.”
“Đúng đấy đúng đấy, Văn thiếu keo vãi, hở tí là gato, cả một cái gato to ấy chứ, chẳng hào phóng tí gì.”
“Tôi còn định nhìn thêm mấy lần nữa cơ, tối nay sếp Thẩm mặc vậy không phải là để cho mọi người nhìn à?”
“Đàn ông sa vào tình yêu đáng sợ ghê.”
“Tôi ấy à, sau này sẽ không để phụ nữ trói chân đâu.”
Văn Trạch Lệ nheo mắt, nhìn qua đó: “Nói gì cơ? Lên đây nói này.”
Hai tên thiếu gia nhà giàu kia lập tức ngậm miệng lại, Văn Trạch Lệ hừ lạnh, nhìn Thẩm Tuyền: “Em nhìn em kìa, khiến anh có biết bao tình địch.”
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Anh có thấy vui không?”
Văn Trạch Lệ: “Anh muốn khoét mắt bọn họ, em nói xem anh có vui không?”
Thẩm Tuyền nhẹ nhàng cong khóe môi.
Nhưng nụ cười như vậy với lớp trang điểm của cô ngọt ngào như tuyết tan ngày đông, như chồi xuân nảy mầm, khách khứa ở bên dưới ai nấy đều tròn mắt ra nhìn.
Đẹp.
Tổng giám đốc Thẩm cười lên đẹp quá.
Bức ảnh chụp trước đây quả không phải lừa dối, bức ảnh đó là thật.
Thẩm Tuyền đeo nhiều nhẫn như vậy nên làm gì cũng không tiện, Văn Trạch Lệ sợ tay cô bị thương, thấy không còn bao nhiêu nghi lễ bèn kéo cô xuống sân khấu vào phòng thay đồ đổi váy ngắn tiếp khách. Trước đó anh gỡ từng một cái nhẫn xuống, ngón tay thon dài của cô có những vết đỏ, Văn Trạch Lệ cầm tay cô lên mà hôn mấy cái.
Cuối cùng chỉ để lại hai chiếc nhẫn anh mua, một cái là nhẫn kim cương lúc cầu hôn, cái còn lại là nhẫn kim cương kết hôn.
Lúc thay đồ tiếp khách, Văn Trạch Lệ nhanh hơn Thẩm Tuyền, nhưng lần này thay xong anh không đi ngay mà khoanh tay đứng cạnh bàn trang điểm, nhìn chằm chằm phòng thay đồ.
Trang phục mời rượu là sườn xám màu đỏ xẻ tà, giày cao gót được thay bằng loại gót cao nhất, ở trong đám đông, chiều cao chính là khí thế. Thẩm Tuyền đẩy cửa phòng thay đồ đi ra, nhìn thấy Văn Trạch Lệ, cô nhướng mày: “Sao anh vẫn chưa ra ngoài?”
Văn Trạch Lệ không trả lời, đôi mắt hẹp dài liếc ra sau: “Em quay người cho anh xem nào.”
Thợ trang điểm và trợ lý đứng cạnh sững người, khó nói mà nhìn Văn Trạch Lệ. Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông này rồi quay người cho anh xem.
Cô nói: “Anh có tí thường thức đi chứ, sườn xám hở được lưng chắc?”
Sườn xám ôm sát lấy cơ thể cô, không hở lưng. Văn Trạch Lệ thở phào một hơi, anh nghiến răng nghiến lợi: “Ai bảo em tiền án lẫy lừng? Còn trách anh à?”
Thẩm Tuyền liếc anh một cái, không thèm trả lời mà bước đến bàn trang điểm.
Văn Trạch Lệ đứng dựa vào bàn trang điểm, không chịu đi mà cứ nhìn cô.
Thợ trang điểm và trợ lý đi tới trang điểm cho cô, đầu ngón tay Văn Trạch Lệ gõ lên cánh tay, nhỏ giọng nói: “Hôm nay em đẹp lắm, đẹp đến mức hồn phách anh bay lạc tới chỗ em mất rồi.”
Thẩm Tuyền mở mắt ra, nhìn anh qua gương.
Vài giây sau, cô lại nhắm mắt lại, tai cô ửng hồng.
Cô thế này thật rất đặc biệt.
Sau khi trang điểm xong, Văn Trạch Lệ ôm eo cô đi ra ngoài. Khách khứa ở bên ngoài cũng đã bắt đầu dùng bữa, cũng bắt đầu uống rượu, Tiêu Nhiên và Cố Trình cầm rượu đi tới, Văn Trạch Tân và Nhiếp Tư cũng đi theo để uống đỡ cho mấy ly.
Đêm nay chắc chắn sẽ phải uống rất nhiều rượu.
Ly của Thẩm Tuyền đã bị đổi thành nước ngọt mấy lần, kết quả đi tới bàn của đám anh em Văn Trạch Lệ, Chu Dương là người đầu tiên phát hiện, anh ta vừa cười vừa chỉ vào cốc rượu của Thẩm Tuyền: “Đừng có mà cầm cái cốc này qua mắt bọn tôi.”
Hứa Điện đứng dậy, cặp mắt đào hoa tủm tỉm: “Tôi nhớ tửu lượng của tổng giám đốc Thẩm tốt lắm mà?”
Thẩm Tuyền vừa nhìn đã nhận ra đám anh em của Văn Trạch Lệ này không có ý tốt lành gì, cô đặt cốc coca xuống, cầm một cái ly khác lên rót sâm panh vào.”
Văn Trạch Lệ đạp Chu Dương một cái: “Để anh uống thay em.”
Đầu ngón tay Chu Dương ngúng nguẩy: “Không không không, không cần tới cậu.”
Văn Trạch Lệ chỉ ước gì có thể gọi bảo vệ tới kéo Chu Dương ra ngoài, Thẩm Tuyền bình tĩnh cầm cốc rượu lên, cụng ly với từng người một rồi một ngụm uống hết.
Tiếp đó, cô đặt cốc rượu xuống mặt bàn rồi nói: “Uống thế này không vui, thế này đi, xếp một hàng rượu ra, tôi uống với tổng giám Chu.”
Cả hội trường nháo nhác.
Tất cả những người còn lại cũng ào ào lao về đây.
Chu Dương sững sờ mấy giây, anh ta nhìn Thẩm Tuyền.
Đỉnh lắm, không hổ là đại tiểu thư nhà họ Thẩm.
Anh ta mỉm cười, nói: “Được.”
Văn Trạch Lệ sầm mặt, nhìn đám người rót cả một hàng rượu sâm panh rồi thêm cả vodka, anh nghiến răng. Ngay lúc Thẩm Tuyền định ngồi vào chỗ thì anh đi tới, kéo Thẩm Tuyền lên rồi ngồi lên ghế. Anh kéo Thẩm Tuyền vào lòng mình, anh gõ lên bàn, nói với Chu Dương: “Thêm ly đi, tôi uống giúp cô ấy.”
Chu Dương ngồi trên ghế, tay đút túi, nghe vậy thì cười hỏi: “Thế nào? Cho cậu thêm gấp đôi tôi nhé?”
Văn Trạch Lệ giật cổ áo, nói: “Ừ.”
“Được thôi.”
Đám người còn lại lập tức ồ lên. Chú rể thêm ly, Chu Dương còn được hời, thế là tất cả mọi người sấn lại. Văn Trạch Lệ uống trước, một ly hết rất nhanh, anh quẹt khoé miệng.
Thẩm Tuyền thấy vậy thì nhỏ giọng nói: “Anh từ từ thôi.”
Văn Trạch Lệ cười lạnh, anh uống hết ly này đến ly khác, yết hầu chuyển động, cả ly rượu vào thẳng dạ dày, bên phía Chu Dương uống ít nhưng cũng ly nối tiếp ly.
Sắc mặt hai người ung dung nhìn nhau, cảm giác như vua nhìn vua vậy.
Sau mười bốn chén, Văn Trạch Lệ gõ lên mặt bàn, nói với Tiêu Nhiên: “Tiếp đi.”
Tiêu Nhiên lại rót thêm mười bốn ly.
Chu Dương híp mắt, mặt tối sầm lại, uống thêm bảy chén nữa.
Văn Trạch Lệ cầm cốc rượu lên, lắc nhẹ, đôi mắt hẹp dài như một con sói nhìn Chu Dương chằm chằm: “Còn uống nữa không?”
Chu Dương cười lạnh một tiếng: “Hầy, Văn thiếu liều như thế, tôi để cậu thất vọng sao được.”
Văn Trạch Lệ: “Nói thì dễ, cậu bắt ai uống chẳng được lại đi bắt vợ tôi uống, còn bắt trước mặt của tôi nữa, hôm nay cậu định đi ra khỏi sơn trang này theo đường ngang à?”
Chu Dương bật cười: “Ôi, không đi ra được thì tôi ngủ ở đây vậy.”
“Tôi sẽ sắp xếp cho cậu chỗ để nằm.”
Hai người nói chuyện xong lại bắt đầu uống rượu. Thẩm Tuyền bị Văn Trạch Lệ ôm vào lòng, nghe thấy tiếng rượu chảy trong cổ họng anh, cô nhìn chằm chằm người đàn ông này.
Khách khứa xung quanh cũng chẳng đợi được mời rượu nữa, ai nấy sấn tới hóng hớt. Chú nhỏ nhà họ Văn và Nhiếp Luỹ đứng cách đó không xa, nhìn sang chỗ này, hai người họ vừa lắc đầu vừa mỉm cười.
Chú nhỏ Văn nói với chỉ huy Nhiếp: “Cậu cũng lớn hơn bọn nó mấy tuổi, bớt bốc đồng rồi đúng không?”
Chì huy Nhiếp cười: “Bớt rồi.”
“Đợi cậu có thời gian rồi chúng ta cùng nhau uống vài ly nhé.” Chú nhỏ vỗ vai Nhiếp Luỹ.
Nhiếp Luỹ: “Được.”
Sau đó, chú nhỏ Văn nói với Thẩm Tiêu Toàn một tiếng rồi dẫn Nhiếp Luỹ và vài người khác rời đi trước.
Bên kia, sau ba tuần rượu, động tác cầm chén của hai người đàn ông chậm lại, Văn Trạch Lệ cầm lấy chén rượu, híp mắt nhìn Chu Dương: “Còn uống được nữa không? Còn định bảo vợ tôi uống nữa không?”
Chu Dương cười nhạo một tiếng: “Uống nữa.”
Tên chó chết này thù dai ghê.
Aaaaaaa anh em cái nỗi gì nữa.
Cuối cùng, khi hai người định uống tiếp thì Thẩm Tuyền giật lấy chén rượu ném thẳng vào thùng rác. Hai người đàn ông lập tức ngậm miệng, hai người nhìn nhau lại nhìn ly rượu trong thùng rác như thể tìm thấy lối thoát.
Thẩm Tuyền lạnh lùng nói: “Trẻ trâu.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Chu Dương: “…”
Đám người còn lại cười to, Hứa Điện đá Chu Dương một cái: “Trẻ trâu nè trẻ trâu.”
Văn Trạch Tân cũng cười nói: “Bị mắng rồi nè.”
Cố Trình xuất hiện: “Hai tên ngốc.”
Giang Úc cười lớn: “Đúng là chó chê mèo lắm lông.”
Thẩm Tuyền đứng dậy tóm lấy Văn Trạch Lệ: “Đứng lên.”
Văn Trạch Lệ đứng dậy, cúi đầu “ợ” một hơi rượu, anh ho khụ một cái, ngoan ngoãn để Thẩm Tuyền lôi ra khỏi đám đông. Sau khi nhìn thấy anh đã đi khỏi, Chu Dương thở phào một hơi, giật giật cổ áo: “Mẹ nó, suýt thì hi sinh ở đây luôn rồi.”