Thẩm Tuyền nhìn anh rồi đưa hai bản đăng ký cho nhân viên cục dân chính, họ nhận lấy rồi đối chiếu chữ ký trên đó, sau đó lại liếc nhìn chú rể một cái. Sau đó, cô ấy lại lấy một bản mới đưa cho chú rể, nói: “Ký lại một bản đi.”
Văn Trạch Lệ bật cười nhìn cô nhân viên: “Không được rồi.”
Thẩm Tuyền chống tay lên cằm, đôi môi nở nụ cười, thế là cô lại ký lại một bản rồi đưa cho nhân viên, nhân viên nhận lấy, lại đối chiếu với tờ giấy đã bỏ đi trước đó
Quả thật chữ ký giống y như đúc chả khác gì.
Cô nhân viên liếc nhìn cô dâu xinh đẹp, sau đó bắt đầu nhập họ tên và chứng minh nhân dân vào hệ thống.
Sau khi nhập vào, thông tin hiện ra khiến cô nhân viên kinh ngạc.
Ờm.
Hai người này lúc trước từng kết hôn rồi lại nhanh chóng ly hôn, giờ lại tới kết hôn, đi đi về về như về nhà vậy, vẻ mặt của cô nhân viên có chút khó tin.
Cô ấy nhắc nhở: “Lần này kết hôn nếu ly hôn nữa là sẽ có một tháng giảng hoà đấy nhé.”
Kết quả cô ấy vừa nói xong, cặp vợ chồng này vẫn cứ nhìn nhau trò chuyện. Cô nhân viên chỉ đành nhắc nhở thêm lần nữa: “Lần này kết hôn nếu ly hôn nữa là sẽ có một tháng giảng hoà đấy nhé.”
Giọng của cô ấy thậm chí còn phải to hơn chút.
Cuối cùng cặp vợ chồng trước mặt này cũng quay đầu nhìn cô ấy.
Cô nhân viên thở phào một hơi lại nói: “Tôi nói thật đấy, sau này ly hôn khó lắm đấy…”
Thẩm Tuyền: “Không liên quan tới tôi.”
Văn Trạch Lệ: “Đúng vậy.”
Cô nhân viên: “…”
Không liên quan tới mấy người hả?
Trong ba năm, hai người kết hôn hai lần ly hôn một lần mà là không liên quan tới hai người á?
Cuối cùng, cô ấy cúi đầu gõ phím. Một lát sau, một cặp sổ kết hôn xuất hiện trên mặt bàn, Thẩm Tuyền nhìn cuốn sổ đó, không đưa tay ra ngay.
Văn Trạch Lệ cũng vậy.
Cô nhân viên ngẩng đầu thấy vậy, trong lòng nghĩ hối hận rồi chứ gì, đã bảo ly hôn sẽ khó khăn hơn rồi mà.
Lúc này, chỉ thấy đôi mắt hẹp dài của chú rể đỏ hoe, tiếp đó, anh đưa tay cầm hai quyển sổ lên, nắm tay cô dâu bước ra ngoài. Một giây sau, chú rể ôm bồng cô dâu lên, bước xuống bậc thềm.
Tia nắng buổi sớm rọi lên bóng dáng hai người, cô nhân viên mơ hồ nhìn thấy đôi chân nhỏ mang giày cao gót của cô dâu lơ lửng giữa không trung.
Cô nhân viên sững sờ cầm điện thoại lên, tuỳ ý lướt một cái đã lướt thấy hai video, một video về một người đàn ông cầm hoa hồng và một dàn siêu xe có gắn băng rôn ngoài sân bay, video còn lại là về một người đàn ông bước tới ôm lấy eo cô gái đi về phía xe ô tô ở ngoài sân bay lúc đêm khuya.
Gương mặt của hai người này rõ ràng chính là đôi vợ chồng mới cưới kia.
Hoá ra, hoá ra là bọn họ!!
Là đôi nam nữ cầu hôn cho leo cây lên hotsearch đó!
*
Ra khỏi cục dân chính, Văn Trạch Lệ lái xe đưa Thẩm Tuyền đến studio, studio này cũng là nơi mà trước đó Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ kết hôn từng chụp.
Văn gia toàn sắp xếp ở studio tốt nhất cả thủ đô.
Văn Trạch Lệ lấy ra thẻ vàng, đi thẳng lên lầu tìm người thiết kế thuộc top hàng đầu tên Kiều. Kiều đeo một chiếc mũ rơm đang đứng đợi, nhìn thấy bọn họ thì không hề bất ngờ chút nào mỉm cười nói: “Văn thiếu, tổng giám đốc Thẩm, lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.” Thẩm Tuyền lạnh nhạt nói.
Văn Trạch Lệ bắt tay Kiều, sau đó ngồi xuống, Kiều nhìn vẻ mặt hai người họ rồi cười nói: “Xem ra lời đồn trong dân gian là thật nhỉ.”
Văn thiếu cướp hôn.
Văn thiếu cầu hôn.
Thẩm Tuyền dựa ra sau, đôi chân dài đan chéo vào nhau.
Văn Trạch Lệ ôm eo Thẩm Tuyền, cầm quyển sổ lên đưa cho cô nhìn.
Lúc trước hai người đặt ảnh cưới toàn là theo mẫu, tức là người khác chụp cái gì thì họ chụp cái đó. Lúc đó là nhà họ Văn đặt, hai người cũng dành thời gian rảnh tới đây ngắm nghía một cái, hai người ngồi trên sô pha, Kiều nói thế nào thì chọn thế ấy. Lúc ấy Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ như thể hoàn thành nhiệm vụ vậy, lần này Thẩm Tuyền có khá nhiều ý tưởng.
Văn Trạch Lệ cũng có nhiều ý tưởng, đã chụp thì chụp cả, ngoại trừ váy cưới truyền thống và sườn xám đỏ thì còn có thêm hán phục.
Kiểu ngồi ở đối diện nhìn vậy, trong lòng nghĩ thế này mới ra dáng ra vẻ vợ chồng mới cưới chứ.
Thẩm Tuyền nhìn hán phục mà Văn Trạch Lệ chọn: “Sao lại thêm cái này vào vậy?”
Văn Trạch Lệ chỉ cười chứ không nói gì, anh đưa hoá đơn cho Kiều rồi nói: “Tuần sau chúng tôi có thời gian rảnh, cô sắp xếp thời gian đi nhé.”
Kiều cầm lấy hoá đơn gật đầu: “Được.”
Sau khi bàn bạc xong, hai người đứng dậy định rời khỏi đó, Kiều đưa một quyển album tới, Thẩm Tuyền đưa tay nhận lấy, bìa album là cô và Văn Trạch Lệ, là ảnh cưới lúc trước.
Kiều mỉm cười nói: “Trả lại cho hai người đó.”
Trên mặt bìa, vẻ mặt Thẩm Tuyền lạnh lùng, dáng vẻ của Văn Trạch Lệ cũng là phối hợp cho qua, thậm chí tay của anh còn không ôm Thẩm Tuyền, chỉ vờ vịt đặt lên eo cô thôi.
Hai người đứng đối diện nhau, vốn dĩ là phải ôm nhau, kết quả ở giữa lại cách một khoảng bằng nắm đấm, quỷ cũng nhìn ra được Văn Trạch Lệ không chịu ôm Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền lặng lẽ liếc nhìn bàn tay đang ôm lấy eo mình hiện tại của Văn Trạch Lệ.
Bàn tay đó ôm lấy eo cô, dán chặt lên da thịt của cô không có một kẽ hở nào. Văn Trạch Lệ nuốt mạnh mấy ngụm nước bọt, lưng cứng ra, anh nhỏ giọng nói: “Vợ ơi, anh trẻ tuổi non dại, em…”
Tha thứ cho anh nhé.
Lúc đó chụp ảnh cưới anh đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn Văn Trạch Lệ rồi nói: “Văn thiếu, phong thuỷ luân hồi.”
Văn Trạch Lệ: “Thì là ai biết trước được tương lai chứ.”
Thẩm Tuyền im lặng nhìn anh, khóe môi cong lên, mấy giây sau cô tiện tay bỏ quyển album kia xuống, nói với Kiều: “Tìm cơ hội tiêu huỷ nó đi.”
Kiều nghe vậy thì bật cười, nhận lấy quyển album. Quyển này thực ra là quyển làm qua loa nhất, lúc ấy nhà họ Thẩm tới đây lấy album, chọn chọn lựa lựa, lựa mất mấy cuốn khá đẹp đi.
Nhà họ Văn cũng vậy nên chỉ còn thừa lại quyển album này.
“Chúng tôi đi đây.” Văn Trạch Lệ sợ còn ở lại nữa có khi anh còn làm cho Thẩm Tuyền đủ các kiểu không vui nữa, hôm nay hai người ăn ý chọn đăng ký kết hôn vào cùng ngày đăng ký kết hôn năm ấy, lại chọn cùng một studio để chụp ảnh cưới mới chính là để bù đắp lại những nỗi niềm không vui trong quá khứ kia, lại lần nữa mang tới làn gió mới cho màn tái hôn lần này.
Kết quả, người này chẳng có chút tinh ý gì cả.
Anh ôm Thẩm Tuyền bước xuống bậc thềm, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Văn Trạch Lệ: [Cẩn thận không tôi đánh giá cô 1 sao đấy.]
Kiều: “…”
*
Buổi tối cả hai nhà lại tụ tập lại vì đôi vợ chồng mới đăng ký kết hôn này, Lâm Tiếu Nhi uống rượu vang, hạnh phúc ôm lấy vai Mạc Điềm: “Chị Điềm ơi, tôi vui quá đi, a a a a a a tôi muốn hát một bài.”
Mạc Điềm uống một ngụm rượu vang to, hỏi: “Bà muốn hát bài gì, tôi hát với bà.”
Lâm Tiếu Nhi: “A a a a a sông lớn chảy về hướng đông…”
Mạc Điềm: “Thôi thôi, bà tự hát đi.”
Thẩm Tiêu Toàn với Văn Tụng Tiên cầm cốc rượu nhìn nhau rồi che mặt, mất mặt ghê. Văn Trạch Tân hiếm khi ngồi nói chuyện cùng Thẩm Hách và Thẩm Lẫm.
Văn Trạch Tân liếc nhìn điện thoại.
Thẩm Lẫm hỏi: “Đang đợi tin nhắn à?”
Văn Trạch Tân: “Đâu có.”
Anh ấy bỏ điện thoại xuống.
Thẩm Hách lại hỏi thẳng: “Sao Trần Y chưa tới nhỉ?”
Thẩm Lẫm giật mình nhìn em trai mình, em được đấy, thẳng thắn thế.
Văn Trạch Tân lùi ra sau, cầm cốc rượu nói: “Cô ấy bận rồi.”
Thẩm Hách: “Công việc của cô ấy không phải rảnh rỗi lắm à? Sao lại bận? Có phải anh với cô ấy cãi nhau rồi không?”
Văn Trạch Tân: “…”
Thẩm Hách: “Tính cách của Trần Y khá hiền lành thế mà anh còn chọc cho cô ấy giận được, anh đỉnh thật.”
Văn Trạch Tân: “…”
Thẩm Hách ngồi cạnh nhịn cười tới đau cả bụng, anh ấy liếc mắt nhìn đôi vợ chồng hợp pháp đang trò chuyện ở bên kia. Thẩm Tuyền cũng nhìn anh mình, cô hỏi Thẩm Lẫm: “Có phải Thẩm Hách uống nhiều rồi không?”
Thẩm Lẫm khụ một tiếng: “Ừ.”
Tiếp đó, mọi người thấy Thẩm Hách đứng dậy, Thẩm Hách chỉ thẳng vào Văn Trạch Lệ. Trong mồm Văn Trạch Lệ đang có rượu, thấy vậy thì hỏi: “Em vợ sao thế?”
“Ngay từ đầu tôi đã ngứa mắt anh rồi.” Thẩm Hách ợ một cái: “Hồi còn đi học chị tôi suốt ngày đến sân bóng xem anh chơi bóng mà chẳng hôm nào anh đếm xỉa tới chị ấy cả, chỉ biết chăm chăm cái cô Lam Thấm kia thôi, Lam Thấm xấu xí như thế mà cũng đáng cho anh nhìn à.”
Cậu ta vừa nói lời này xong, toàn bộ mọi người đều im lặng.
Mặt Thẩm Tuyền biến sắc.
Sắc mặt của Văn Trạch Lệ cũng biến đổi như cầu vồng bảy màu.
Anh nhìn về phía Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền híp mắt nhìn Thẩm Hách.
Tay Văn Trạch Lệ run lên, anh nắm lấy tay Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền hất tay anh ra, đứng dậy nói với người giúp việc: “Bắt nó nôn ra rồi bịt mồm nó lại cho nó ngủ đi.”
Mấy người giúp việc vội vàng xông tới khống chế Thẩm Hách đi về phía nhà vệ sinh.
Thẩm Hách dũng mãnh hét to: “Em nói không đúng chắc, cái cô Lam Thấm kia không xấu chắc? Hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, chị tôi nhảy bài Đôi giày đỏ, ở sau cánh gà anh còn hỏi người nhảy bài Đôi giày đỏ là ai, kết quả biết được người đó là chị tôi trông anh có vẻ lập tức mất đi hứng thú cơ mà, giờ thì cong đuôi lên theo đuổi chị tôi còn muốn kết hôn với chị ấy, tôi phỉ nhổ anh.”
“Oẹ.” Tay Thẩm Lẫm chọc vào cổ họng Thẩm Hách.
Thẩm Hách không nói được gì nữa, bắt đầu nôn liên tục.
Hai nhà họ Văn Thẩm lúc này lúng túng tới nỗi không ngồi yên được nữa, Lâm Tiếu Nhi lặng lẽ rời khỏi Mạc Điềm, Mạc Điềm lặng lẽ di chuyển tới cạnh Thẩm Tiêu Toàn.
Thẩm Tiêu Toàn lặng lẽ tách khỏi Văn Tụng Tiên, quay trở về chiến trường nhà mình.
Thẩm Tuyền liếc nhìn Văn Trạch Lệ một cái.
Ngay trước khi cô định đứng dậy rời đi, Văn Trạch Lệ nắm lấy cánh tay cô, ngón tay anh run rẩy, chăm chăm nhìn cô.
Thẩm Tuyền cảm thấy ánh mắt của anh quá nóng rực, cô im lặng mấy giây: “Những gì nó nói là giả.”
Đây không phải là thứ dễ mà có thể nói.
Văn Trạch Lệ dẫn Thẩm Tuyền lên trên lầu. Đi vào phòng Thẩm Tuyền, anh đè Thẩm Tuyền lên tường, ánh mắt liếc nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn để cạnh mấy quyển sách và tạp chí trên bàn.
Anh lập tức thở hắt một hơi: “Người nhảy bài Đôi giày đỏ là em?”
Thẩm Tuyền: “Ừ.”
“Người đến sân bóng ngắm anh cũng là em?”
Thẩm Tuyền: “Em ngắm rất nhiều người.”
Văn Trạch Lệ: “Không, em ngắm anh.”
Thẩm Tuyền: “Đừng tự dát vàng lên mặt mình.”
Văn Trạch Lệ: “Em yêu thầm anh.”
Gân trên trán Thẩm Tuyền giật giật, cô nhìn người đàn ông vừa vô lại vừa đang tự mình thôi miên mình này rồi nâng mặt anh lên, lạnh lùng nói: “Anh nghe cho rõ, không phải yêu thầm mà là để ý.”
“Rõ ràng em yêu thầm anh.”
Thẩm Tuyền: “…”
Thẩm Tuyền chui ra từ trong lòng Văn Trạch Lệ, cô đi tới trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài. Trái tim của Văn Trạch Lệ đang nóng rực, anh nhìn theo bóng dáng cô, sao người phụ nữ này lại giỏi giấu diếm thế cơ chứ. Anh cởi vài cúc áo sơ mi rồi đi tới trước ôm lấy cô từ đằng sau, nhỏ giọng nói: “Nếu có thể quay lại quá khứ thì tốt biết mấy.”
Quay về lúc còn đi học, chắc chắn anh sẽ trao lại cho cô một tình yêu tương tự.
Thẩm Tuyền không nói gì.
Cô nói rồi, cô chỉ để ý thôi nhưng hình như tất cả mọi người đều không tin, bao gồm cả bố cô, ban đầu khi biết từ trước tới nay cô chỉ để ý tới một người đàn ông duy nhất là Văn Trạch Lệ, ông lập tức cho rằng cô có tình cảm với anh, đến cả Trần Y cũng nghĩ vậy. Thẩm Tuyền thả lỏng người, dựa vào lòng Văn Trạch Lệ.
Cô lười giải thích rồi.
Cô nói: “Bây giờ rất tốt mà.”
Văn Trạch Lệ hôn lên cổ cô: “Đúng, bây giờ rất tốt.”
“Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi.”
Thẩm Tuyền nhìn ánh trăng ở xa xa, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Lần đầu tiên lấy được giấy đăng ký kết hôn, Thẩm Tuyền đã vứt luôn cho Mạc Điềm cầm, cô còn chẳng thèm nhìn chữ và ảnh bên trong. Văn Trạch Lệ cũng đưa cho Lâm Tiếu Nhi, không hề xem lại tờ giấy đăng ký kết hôn ấy lần nào nữa. Mà hôm nay bọn họ lại cầm giấy đăng ký kết hôn của mình, sờ đi sờ lại, xem đi xem lại rất lâu.
Ban nãy trước khi ăn cơm, cả hai nhà đều đã xem qua.
Ai nấy đều nói cho dù chỉ là một bức ảnh kích cỡ nhỏ nhưng chụp rất đẹp, cũng rất xứng đôi.
Mạc Điềm còn bật khóc.
Lần đăng ký kết hôn này khác hoàn toàn lần đầu tiên, cảm giác khác, trải nghiệm cũng khác. Thẩm Tuyền quay người, dựa vào cửa rồi kéo lấy cổ áo anh.
Một tay Văn Trạch Lệ chống lên cửa thuỷ tinh, anh mỉm cười nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, Thẩm Tuyền như một nữ hoàng, Văn Trạch Lệ tiến sát tới, đôi môi mỏng dán lên môi cô, nhẹ nhàng ma sát chứ không tấn công ngay.
Thẩm Tuyền nhắm mắt, đầu lưỡi mềm mại chạm vào nhau.
Ánh trăng rọi qua ban công chiếu lên người họ, khiến cho bóng dáng hai người càng trở nên ấm áp. Đúng lúc hai người đang hôn nhau điên cuồng, lúc một tay Văn Trạch Lệ đang cởi cúc áo sơ mi, một giọng ca to vang lên.
“Sông lớn chảy về hướng đông, sao trên trời trông về Bắc Đẩu…” Văn Trạch Lệ sững lại, Thẩm Tuyền cũng vậy. Cô mở mắt, hai người nhìn nhau mấy giây, Văn Trạch Lệ lại xông tới lấp kín môi cô, cúc áo sơ mi lại mở thêm hai cái.
“Quanh quần qua biết bao ô tủ kính…”
Tiếp đó, những bản tình ca vang lên, hai người đang hôn nhau sững lại, Văn Trạch Lệ cũng chỉ dừng lại vài giây rồi lại lập tức hôn tiếp, cúc áo sơ mi lại mở ra thêm hai cái.
“Ly biệt nào có đúng sai, muốn rời đi cũng chẳng giải thích nhiều, hai từ vĩnh viễn hiện tại giờ quá ngu ngốc…” [*]
[* Hảo hán ca, nhạc phim Thủy Hử năm 1997]
Bài nhạc tình tiếng Quảng Đông lại vang lên, vang to tới vậy là vì bọn họ đang cầm mic hát karaoke trong phòng khách nhỏ, Văn Trạch Lệ không nhịn nổi nữa.
Anh buông Thẩm Tuyền ra, đưa tay quệt đi vết nước bọt ở khoé môi, quay người đi ra cửa.
Thẩm Tuyền nhỏ giọng: “Đứng lại.”
Văn Trạch Lệ đứng lại rồi, anh đứng tại chỗ liếm môi, sắc mặt âm u. Thẩm Tuyền nằm bò lên ghế sô pha, nói: “Mẹ em với mẹ anh lâu lắm rồi mới vui vậy.”
“Cho qua đi vậy.”
Văn Trạch Lệ nghe được sự mềm mại trong giọng nói của cô, sắc mặt anh tốt hơn chút, anh quay người lại nhìn cô. Thẩm Tuyền đang nằm, đôi chân nhỏ đang khẽ đung đưa.
Chút âm u cuối cùng trong mắt Văn Trạch Lệ đã biến mất hoàn toàn, anh bước tới, cầm lấy tấm thảm trên lưng ghế đắp lên lưng cô. Thẩm Tuyền lắng nghe giọng họ hát hò, đôi chân nhỏ đung đưa theo tiết tấu.
Văn Trạch Lệ thấy vậy, khóe môi anh cong lên, anh đặt từng nụ hôn lên vai cô rồi hỏi: “Có muốn xuống hát cùng không?”
Thẩm Tuyền nhìn anh: “Hát gì?”
Văn Trạch Lệ dựa vào người cô: “Em hát gì anh cũng chiều theo em.”
Thẩm Tuyền: “Được thôi.”
Nói rồi cô đứng dậy, vừa hay cô không xuống sofa ngay mà đứng lên ghế. Tối nay về nhà cô đã thay bộ đồ ngủ quần dài áo dài, đồ ngủ rất mềm mại.
Đứng thế này trông rất đáng yêu.
Văn Trạch Lệ đưa tay về phía cô: “Nhảy vào lòng anh đi, anh bế em xuống.”
Thẩm Tuyền do dự vài giây, sau đó cô nhảy vào lòng anh thật.
Văn Trạch Lệ ôm cô, Thẩm Tuyền vòng qua cổ anh, nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”
Văn Trạch Lệ bật cười, hôn lên cổ cô rồi xoay người đi ra cửa. Thẩm Tuyền nằm trên vai anh, sống lưng và cổ cực kỳ xinh đẹp.
Văn Trạch Lệ đi xuống lầu, đi từng bước từng bước cho tới mấy bước cuối cùng.
Mạc Điềm và Lâm Tiếu Nhi đang giành mic, hai người đang hát nhạc dạo bài hát <Khi>: “A a a a a” [*]
[*Bài hát 当 (Khi) – Động Lực Hỏa Xa (OST Hoàn Châu Cách Cách 1998)]
Sau đó hai người ngẩng đầu, nhìn thấy Văn Trạch Lệ bế Thẩm Tuyền xuống thế này thì lập tức vỡ giọng.
“Á~”