Một tiếng a này nghe vô cùng thảm thiết. Một là vì kinh ngạc trước cảnh tượng này, ăn cả một đống cơm chó, hai là vì đây là lần đầu tiên hai nhà nhìn thấy Thẩm Tuyền thế này. Tuy là cô cũng không tỏ vẻ yểu điệu, nhưng dáng vẻ ấy cảm giác như đang làm nũng vậy, ngay lập tức cả người Thẩm Tuyền đều toát lên vẻ yểu điệu thục nữ.
Chưa từng có ai nhìn thấy cô thế này.
Thẩm Hách tỉnh cả rượu, nước trà trong miệng bị cậu ừng ực nuốt hết xuống.
Cậu không thể tin nổi mà nhìn Thẩm Tuyền.
Thẩm Tiêu Toàn và Thẩm Lẫm đã đoán được con gái mình, em gái mình sẽ có lúc như vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đã hiểu thấu. Văn Tụng Tiên thấy vậy rất sợ Văn Trạch Lệ không ôm chắc: “Con cẩn thận tí đi được không.”
Bậc thang cuối cùng rồi.
Văn Trạch Lệ liếc nhìn bố mình một cái rồi chậc một tiếng, anh bước tới phòng khách, đặt Thẩm Tuyền xuống trước hàng chục con mắt của hai nhà. Sau khi ngồi xuống, Thẩm Tuyền vuốt tóc, đôi chân dài vắt chéo, cô cầm quýt lên bóc ăn, biểu cảm ung dung.
Văn Trạch Lệ ngồi cạnh cô, người tựa ra sau.
Thẩm Lẫm hỏi: “Hai người cũng hát à?”
Văn Trạch Lệ chỉ Thẩm Tuyền: “Cô ấy hát.”
Mạc Điềm nghe vậy bèn bỏ micro xuống đi tới ngồi cạnh Thẩm Tuyền, nói: “Bé Tuyền con cũng hát à? Thế con hát bài [Người tình tri âm] với mẹ đi.” [*]
[*Người tình tri âm – Trác Y Đình (Bản gốc)]
Thẩm Tuyền nhìn mẹ: “Mẹ hát chưa chán ạ?”
Hồi nhỏ Thẩm Tuyền thường xuyên bị đầu độc bài hát này, bao nhiêu năm qua đi rồi mà vẫn tiếp tục à?
“Hát thì sao mà chán được?” Mạc Điềm cầm ipad lên, mở mục chọn bài hát ra, nhanh chóng chọn bài hát này. Thẩm Tuyền thấy vậy đành tiếp tục bóc quýt ăn.
Tức là cô chấp nhận hát cùng rồi.
Văn Trạch Lệ nhìn bài hát này mà im lặng mấy giây.
Bài hát gì vậy? Anh chưa từng nghe.
Anh cầm điện thoại lên, nhập tên bài hát vào khung tìm kiếm.
Sau khi nhìn thấy toàn bộ thông tin bài hát, anh lại im lặng.
Bài hát có niên đại rất lâu, anh dựa gần về phía Thẩm Tuyền, đôi chân dài vắt chéo, nhỏ giọng hỏi: “Bà xã, em biết hát bài này à?”
“Em đỉnh quá à.” Tiện thể nịnh nọt một phen.
Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn anh rồi đứa một miếng quýt vào mồm anh. Văn Trạch Lệ ngậm lấy, nhai nhai, xương quai hàm rõ nét, anh nói: “Đợi lát nữa anh sẽ cổ vũ cho em.”
Thẩm Tuyền: “Được.”
Rất nhanh đã tới bài hát này, là bài song ca nam nữ, mỗi người một câu, đương nhiên Mạc Điềm sẽ chọn giọng nữ, Thẩm Tuyền chọn giọng nam, sau đoạn dạo nhạc là lời của Thẩm Tuyền.
“Để tình yêu của anh đi cùng em…” Giọng cô trong trẻo, là giọng bình thường khi nói chuyện.
Cô vừa cất giọng, mọi người liền im lặng.
Giọng hát của Thẩm Tuyền hay thật.
Ánh mắt Văn Trạch Lệ nhìn Thẩm Tuyền từ đùa giỡn trở nên trầm lắng, rồi dần dần sâu thẳm, Thẩm Lẫm cười một tiếng nói: “Bé Tuyền mà không làm sếp nhà họ Thẩm thì thừa sức đi làm ca sĩ.”
Văn Trạch Lệ thật sự không ngờ được Thẩm Tuyền lại có nhiều tài lẻ như vậy.
Anh nhìn Thẩm Tuyền, nói: “May là cô ấy không là ca sĩ.”
“Và cô ấy cũng không được làm ca sĩ.”
Lần trước chỉ là một trò chơi biến hình thôi đã tạo ra làn sóng nhỏ trong giới nhà giàu, giờ mà còn chạy vào giới giải trí nữa thì không thể nào lường trước được, cộng thêm giọng hát này của cô thì thật sự quá khủng khiếp.
Lúc cô cầm súng lạnh lùng cool ngầu, lúc cô làm việc tràn trề khí thế, lúc cần show dáng thì duyên dáng lả lướt, lúc hát thì lại có giọng hát trời sinh.
Xét về một mức độ nào đó thì cô rất hoàn mỹ.
Thẩm Lẫm nghe thấy lời này thì hừ lạnh: “Cậu kiểm soát được con bé chắc?”
Sắc mặt Văn Trạch Lệ cứng lại.
Mẹ nó.
Nói thật làm cái gì vậy.
Thẩm Tuyền hát xong thì bỏ mic xuống dựa người ra sau, dựa thẳng vào lòng Văn Trạch Lệ. Cô ngước mắt nhìn anh, Văn Trạch Lệ ôm cô rồi rướn người tới trước cầm một quả cherry bỏ vào miệng cô.
Thẩm Tuyền ngậm lấy, hỏi: “Anh không hát à?”
Văn Trạch Lệ cầm đĩa cherry lên, đút cho cô từng quả một, đáp: “Anh không hát.”
Thẩm Tuyền nhướng mày, không hỏi thêm.
Nhà họ Thẩm lúc này rất náo nhiệt, Mạc Điềm và Lâm Tiếu Nhi quả là vua hát, hai ông bố thì ngồi uống rượu ở kia. Thẩm Hách bị cấm không cho uống rượu nên chỉ đành uống trà, Thẩm Lẫm mỉm cười, ngón tay gõ gõ lên đùi, đánh theo điệu nhạc, Văn Trạch Tân bay nãy đi ra ngoài. Thẩm Tuyền ngửi thấy mùi nước hoa trên người Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tuyền cầm điều khiển lên, đổi đèn trong phòng khách, cả phòng khách ngay lập tức thay đổi kiểu cách, chỉ còn sót lại mấy chiếc đèn với ánh sáng đặc biệt.
Không khí và cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Mạc Điềm và Lâm Tiêu Nhi rú to hơn.
Thẩm Tuyền yên lặng ngả vào trong lòng Văn Trạch Lệ, đôi chân dài của cô vắt chéo, ngắm nhìn hai bà mẹ của mình nô đùa, ánh sáng từ màn hình tivi rọi vào mắt Thẩm Tuyền khiến cô trông dịu dàng hơn rất nhiều.
Văn Trạch Lệ ngắm nhìn cô rồi cầm điện thoại lên, lặng lẽ chụp một bức góc nghiêng của cô rồi đặt thành hình nền điện thoại.
Thẩm Tuyền nhận ra động tác của anh, cô cúi đầu liếc qua nhìn thấy hình nền điện thoại của anh thì im lặng vài giây, cô chưa từng nhìn thấy mình thế này.
Rõ ràng người trong ảnh là cô, nhưng vẻ mặt lại thêm chút dịu dàng.
Văn Trạch Lệ nhỏ giọng hỏi: “Anh chụp đẹp nhỉ?”
Thẩm Tuyền không nhìn nữa, cô nhìn tivi, giọng điệu bình thản nói: “Cũng tạm.”
Văn Trạch Lệ chợt nhớ ra gì đó, thế là anh mở khung trò chuyện weixin ra, nói: “Em cũng đặt ảnh của anh đi, để anh chọn tấm nào đẹp đẹp.”
Sau đó, điện thoại của Thẩm Tuyền để trên mặt bàn đổ chuông ting ting, hết bức ảnh này đến bức ảnh khác nhảy ra, Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn một cái, nghẹn lời.
Văn Trạch Lệ nhỏ giọng nói: “Đổi đi.”
Hình nền điện thoại của Thẩm Tuyền là logo của tập đoàn Thẩm Thị, nền trắng, logo chỉ chiếm một phần nhỏ, thế nên nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng là cô chỉ để hình nền là ảnh màu trắng mà thôi.
Thẩm Tuyền: “Em không thích mấy trò hoa hoè hoa sói.”
Văn Trạch Lệ: “Ảnh của anh sao lại là hoa hoè hoa sói được?”
Thẩm Tuyền: “Có màu là hoa hoè hoa sói hết.”
Văn Trạch Lệ: “Trong đống này có bức mặc áo sơ mi trắng không hoa hoè hoa sói tí nào.”
Thẩm Tuyền: “Thôi khỏi.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Mẹ nó.
Anh cầm cốc rượu lên, một hơi uống sạch sâm panh trong cốc.
Thôi, không kỳ kèo với cô nữa.
Lúc này Lâm Tiếu Nhi chọn một bài nhạc rất trữ tình, không khí trong phòng khách ngay lập tức thay đổi, bầu không khí cực kỳ dịu dàng.
Thẩm Tuyền chống tay lên cằm, đôi chân nhỏ đung đưa theo tiết tấu. Cô lén nhìn người đàn ông bên cạnh, lúc này Văn Trạch Lệ đang nói chuyện với Thẩm Lẫm, tay anh cầm cốc rượu, gân cốt nổi rõ.
Lúc anh nghiêng người tới để lộ chiếc cổ thon dài với cổ áo sơ mi khiến trông anh có chút gợi cảm.
Thẩm Tuyền nhìn một lúc, sau đó những ngón tay trắng nõn của cô cầm điện thoại lên, thao tác trên màn hình điện thoại, một lát sau hình nền điện thoại đã thay đổi.
Hình như khang khác mà cũng không khác là mấy.
Cô gửi tin nhắn weixin cho Văn Trạch Lệ.
Một tay Văn Trạch Lệ cầm điện thoại, nghe thấy tiếng chuông liền cúi đầu mở ra xem.
Thẩm Tuyền: [Ảnh]
Thẩm Tuyền: [Em đổi rồi.]
Tim Văn Trạch Lệ run lên, anh mở ảnh ra. Thẩm Tuyền chụp ảnh màn hình điện thoại của cô, nhưng lọt vào mắt vẫn là nền trắng mà, còn có cả logo của Thẩm Thị, Văn Trạch Lệ nhíu mày, đâu có đổi đâu?
Ngay lúc anh cảm thấy cần phải tóm Thẩm Tuyền lại để truy vấn thì mắt anh chợt chiếc nhìn qua phần giữa ở bên lề hình nền, hình ảnh một nửa vai và một nửa phần cổ cũng như xương quai xanh của một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, không nhìn thấy mặt nhưng rõ ràng đây chính là anh.
Cô đã ghép hình anh ở dưới logo.
Văn Trạch Lệ không thể thở nổi.
Anh bỏ cốc rượu xuống, quay người đè Thẩm Tuyền lên sofa, nhìn cô chằm chằm. Thẩm Tuyền ung dung nhìn anh: “Hửm?”
Văn Trạch Lệ giận tím người, hỏi: “Hình nền của em là sao vậy chứ?”
Thẩm Tuyền: “Không đẹp à?”
Văn Trạch Lệ: “… Cũng được.”
Thẩm Tuyền: “Nửa người của anh cũng đẹp lắm.”
Cô vừa khen, lưỡi của Văn Trạch Lệ đã líu lại: “Thế… Thế à? Để anh nhìn thêm xem sao.”
Thẩm Tuyền cầm điện thoại lên đưa cho anh xem. Văn Trạch Lệ nghiêng đầu nhìn, cũng khá ra gì, mập mập mờ mờ. Thẩm Tuyền hôn lên khóe môi anh, thơm phải mùi sâm panh.
“Đẹp trai.”
Văn Trạch Lệ lập tức quay ngoắt đầu lại.
Bốn người đàn ông bên cạnh, Thẩm Tiêu Toàn, Văn Tụng Tiên, Thẩm Lẫm, Thẩm Hách trơ mắt nhìn dáng vẻ chẳng có chút tiền đồ này của anh, Văn Tụng Tiên quay đầu đi che mặt trước.
Thẩm Hách chớp chớp mắt.
Cái ông anh rể này càng ngày càng chẳng có chút dáng dấp kiêu căng như trước kia nữa rồi.
Lúc này, âm nhạc trong phòng khách thay đổi.
Là tiếng nhạc DJ rất cháy.
Mạc Điềm cầm micro, hét to: “Nào nào nào, tới đây nhảy đi.”
Lâm Tiếu Nhi hất tóc, cũng hét to: “Văn Tụng Tiên ra đây…”
Văn Tụng Tiên bị gọi tên đầu tiên, ông lúng túng vô cùng, ông xua tay: “Không, không, không.”
“Ra đây, không phải lúc trước ông thích nhảy với tôi lắm à.”
Văn Tụng Tiên: “Tôi già rồi già rồi.”
Sắc mặt của Lâm Tiếu Nhi biến sắc, bà đứng đó nhìn ông chằm chằm. Văn Tụng Tiên đơ ra mất hai giây, sau đó bất lực đứng dậy đi tới. Thẩm Tiêu Toàn thấy vậy liền lập tức đứng dậy chuẩn bị lén lút trốn đi, giây tiếp theo giọng nói của Mạc Điềm liền vang lên: “Thẩm Tiêu Toàn.”
Thẩm Tiêu Toàn: “…”
Thẩm Lẫm và Thẩm Hách cười to. Ánh mắt của Mạc Điềm lướt qua, hai anh em lập tức ngậm miệng. Mạc Điềm trông có vẻ say rồi, bà chỉ hai người họ: “Hai anh em nhảy cũng được, đứng dậy, vui lên nào.”
Thẩm Hách lắc đầu.
Thẩm Lẫm cũng lắc đầu.
“Đứng dậy.” Bà hung dữ.
Hai anh em theo phản xạ đứng bật dậy, nghe lệnh chạy đến cửa sổ sát đất, Mạc Điềm lập tức quay sang hai người đang ngồi trên sofa. Nhìn thấy Thẩm Tuyền, Mạc Điềm dịu dàng hơn nhiều: “Bé Tuyền, con nhảy không?”
Thẩm Tuyền nhìn Văn Trạch Lệ.
Khoé môi Văn Trạch Lệ cong lên, mấy giây xong, ngón tay của anh giật giật cổ áo sơ mi, sau đó anh đứng dậy, nắm lấy tay cô đi tới. Vừa mới bước tới, ánh đèn liền bụp một tiếng tắt rúm, tiếng âm nhạc chói tai.
Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ đứng đối diện nhau, tiếp đó, cô hất tóc, bắt đầu đung đưa. Văn Trạch Lệ liếm khoé môi, tiến tới trước một bước, hai tay đặt lên eo cô, anh rũ mắt ngắm nhìn cô.
Đuôi mắt Thẩm Tuyền cong cong, cô nhảy rất tự do, cũng chẳng nhìn Văn Trạch Lệ mấy nhưng lại đầy hấp dẫn. Cô lập tức quay người, Văn Trạch Lệ dán lấy từ đằng sau, bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên người cô, Thẩm Tuyền ngẩng đầu hôn lấy anh.
Văn Trạch Lệ nhận lấy nụ hôn.
Tay cô thuận theo sờ lấy mặt anh, hai người nhân lúc mọi người đang tập trung nhảy múa vừa hôn vừa lủi vào trong thang máy. Cửa thang máy vừa đóng lại, những tiếng âm nhạc kia đã im bặt.
Trong thang máy chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người và tiếng quấn quýt.
Thang máy chạy xuống tầng hai.
Vừa đi vào phòng, quần áo đã rơi xuống đất.
Gáy của Thẩm Tuyền chạm lên tường, hai cơ thể dán chặt lấy nhau, mặt mày ửng hồng.
Ở dưới tầng, tiếng nhạc DJ trở nên chậm dần.
Hai đôi vợ chồng đã có tuổi rất mệt, Mạc Điềm cầm micro tìm kiếm một hồi.
“Ấy, Thẩm Tuyền với Văn Trạch Lệ đâu?””
*
Lần này địa điểm chụp ảnh cưới đã thay đổi, thực ra Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền không còn nhớ chỗ lúc trước chụp nữa, lần này quyết định sẽ chụp dọc theo bờ biển bên thành phố.
Chụp ảnh rất mệt.
Đến ngày thứ ba, mắt của Thẩm Tuyền đã có quầng thâm, đến tối quay về khách sạn, lúc họp online cô đột nhiên lại có chút buồn ngủ.
Cô lật tài liệu, nói: “Làm cho xong cái này trước, sau đó…”
Thường Tuyết cùng trợ lý và tổng giám đốc phụ trách hạng mục ở đầu video bên kia đều có thể nhìn ra được sự mệt mỏi của cô, đang định nói gì thì một tấm chăn đã phủ lên vai Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền ngáp một cái rồi tiếp tục nói: “Gửi bản kế hoạch cho tôi rồi lên bản thảo trước…”
Máy vi tính bị kéo đi mất, Thẩm Tuyền sững người, cô ngước mắt, Văn Trạch Lệ đã ngồi xuống nhét một cốc sữa vào tay cô, Thẩm Tuyền cứ thế cầm lấy.
Văn Trạch Lệ nhìn ba người ở đầu bên kia video.
Ba người nhìn thấy tổng giám đốc Văn thì cũng sững sờ, Văn Trạch Lệ cầm lấy tập tài liệu, mở ra rồi nói: “Tôi họp thay cô ấy.”
Ba người ở bên kia lập tức giật mình.
Hả? Thế cũng được á?
Tiếp đó bọn họ mới nhận ra là được thật. Văn Trạch Lệ hiểu hạng mục nằm trong tay Thẩm Tuyền này rõ như lòng bàn tay, cách nhìn của anh rất độc lạ, một phát đã ra nhiều quyết sách khiến cho đám người Thường Tuyết phải nể phục.
Thẩm Tuyền vốn có chút bất mãn, sau đó cô lười nhác tựa lên vai anh, vừa uống sữa vừa suy nghĩ.
Họp xong, Thẩm Tuyền mới chui vào trong ống kính, nói với ba người họ: “Cứ làm theo ý của Văn thiếu đi.”
Ba người ở đối diện lập tức gật đầu.
Thẩm Tuyền ấn nút X, Văn Trạch Lệ đẩy máy tính ra, quay đầu nhìn cô, có chút xót xa: “Hay là mai chúng ta nghỉ ngơi một ngày?”
“Không, chụp xong đi.”
Thẩm Tuyền lại ngả vào lòng anh.
Văn Trạch Lệ vội ôm lấy cô, anh cũng không rảnh rang gì. Lúc này điện thoại cũng đổ chuông, anh nhận cuộc gọi, đầu bên kia là Lâm Tập, cũng là sắp xếp họp.
Văn Trạch Lệ mở máy tính ra, cuộc họp video nổi lên.
Văn Trạch Lệ cầm tập tài liệu trên bàn lên xem, vừa lắng nghe Lâm Tập ở đầu bên kia nói. Anh nghe quá nhập tâm, Thẩm Tuyền lén lút rời khỏi lòng anh, có vẽ là vừa uống một cốc sữa nên người cô hơi nóng, Thẩm Tuyền đi chân đất, chạy qua chạy lại ở kia, Văn Trạch Lệ liếc mắt một cái rồi đột nhiên nói: “Đi dép vào.”
Lâm Tập đang định cất tiếng thì đột nhiên bị cắt ngang, cậu ta ngơ ra: “Dạ? Dép gì?”
Tiếp đó cậu ta nhận ra Văn Trạch Lệ không hề nhìn cậu ta, Lâm Tập xấu hổ ngậm miệng lại, tiếp đó cậu ta lại thấy Văn Trạch Lệ nhíu mày, ánh mắt của người đàn ông đang nhìn nơi nào đó.
Giọng anh trầm thấp: “Thẩm Tuyền, không nghe thấy anh nói gì à?”
Lâm Tập: “…”
“Đi dép vào.”
Tiếp đó, người đàn ông nổi cơn tam bành rồi, anh bỏ máy tính xuống. Máy tính đặt xuống sofa, thông qua camera, Lâm Tập nhìn thấy Văn Trạch Lệ đi tới cạnh bà chủ, tức tối giận dữ ôm cô lên.
Bàn chân nhỏ của bà chủ đung đưa giữa không trung một lúc.
Văn Trạch Lệ vỗ lên chân cô: “Ở đây không có thảm, em cứ đi đi lại lại như thế là lát cảm đấy…”
Thẩm Tuyền: “Em chỉ đi có tí mà.”
Giọng cô không hài lòng.
Văn Trạch Lệ: “Một tí cũng không được.”
Thẩm Tuyền: “Anh đừng có mà kiếm soát em.”
Nói rồi, anh quay người đi về phòng, sau khi đi vào thì mãi chưa đi ra.
Ở đầu dây bên kia Lâm Tập quê xụ, lặng lẽ ngắm nhìn phòng khách của khách sạn này.
Văn thiếu, có họp nữa không ạ.
Đừng có được người đẹp mà lại quên mất giang sơn chứ.
Hơn một tiếng sau, Lâm Tập bất lực ngắt cuộc gọi video này. ĐCM nó, muốn đuổi việc ông chủ ghê.
*
Hơn nửa tháng sau khi chụp ảnh cưới, trong suốt nửa tháng này hai nhà Văn Thẩm cũng bắt đầu vào việc chuẩn bị hôn lễ, đã bỏ lỡ mất hai giờ lành nên chỉ còn một thời điểm cuối cùng.
Giờ lành này vừa hay lại vào đúng hè.
Thường Tuyết nhìn lịch: “Mùa hè tổ chức hôn lễ hay mùa đông tổ chức hôn lễ ổn hơn nhỉ?”
Thẩm Tuyền ký tên lên tài liệu, nói: “Đều không ổn.”
“Cũng đúng, một mùa thì quá lạnh, một mùa thì quá nóng, nếu lúc trước hai cậu tổ chức, lúc đó vừa không lạnh cũng chẳng nóng, vừa ổn.” Thường Tuyết đặt lịch xuống.
Thường Tuyết chống tay lên cằm, nói: “Đúng rồi, sếp Thẩm, có cần tổ chức cho cậu một bữa tiệc độc thân không?”
Thẩm Tuyền: “Không cần.”
Thường Tuyết: “Nhưng tối nay Văn thiếu sẽ đi tham gia bữa tiệc độc thân của anh ấy, cậu không tổ chức một bữa thì không phải lỗ lắm à?”
Thẩm Tuyền ngẩng đầu nhìn Thường Tuyết, mấy giây sau, cô nói: “Đến tối chúng ta đi hóng cho vui.”
Thường Tuyết: “Oke luôn.”
6 giờ rưỡi chiều, Thẩm Tuyền cùng Thường Tuyết ăn tối xong, hai người xuất phát đi tới quán rượu mà Cố Trình đã bao cả cho Văn Trạch Lệ. Lần này Thẩm Tuyền không phải thật sự đi để hóng hớt, cô chỉ muốn đi thăm hỏi Văn Trạch Tân thay cho Trần Y thôi.
Hai người đã tới quán rượu.
Thẩm Tuyền đưa thẻ gold ra sau đó đi vào, Thường Tuyết đi theo sau cô. Thường Tuyết cảm thấy không nói trước cho Nhiếp Tư mà đánh lén thế này rất kích thích. Hai người cùng đi về phía ghế ở sâu nhất.
Đứng từ xa đã có thể thấy Văn Trạch Lệ đang ngồi tựa vào ghế, mồm ngậm điếu thuốc, cổ áo rộng mở, bộ dáng cà lơ phất phơ ngồi cười.
Cố Trình và Tiêu Nhiên, Văn Trạch Tân, Nhiếp Tư, Thẩm Lẫm, Thẩm Hách đều có mặt ở đó, toàn là trai đẹp, cực kỳ tốt cho mắt. Thường Tuyết lẩm bẩm: “Nhiếp Tư ở với bọn họ cái là trông cao cấp hơn hẳn.”
Thẩm Tuyền nhìn Thường Tuyết rồi bật cười.
Ánh mắt cô nhìn về phía Văn Trạch Tân.
Chỉ liếc mắt nhìn một giây thôi, đã bị người đàn ông ngồi ở giữa hấp dẫn.
Thẩm Tuyền híp mắt, nhìn Văn Trạch Lệ.
Lúc này, Thường Tuyết lại nói: “Cậu nghĩ xem lát nữa bọn họ có gọi gái không?”
Thẩm Tuyền: “Mình cũng tò mò.”
Nói rồi cô gọi phục vụ bảo bọn họ cho hai ly sâm panh. Thường Tuyết nói với phục vụ: “Nhớ là đừng nói cho bọn họ là bọn tôi tới đấy nhé.”
Nhân viên phục vị đương nhiên sẽ giữ kín như bưng.
Thẩm Tuyền dẫn Thường Tuyết tới hàng ghế sau bức bình phong, cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Trần Y.
Thẩm Tuyền: [Cậu có muốn tới đây không?]
Trần Y: [Thôi.]
Thẩm Tuyền: [Vậy thôi.]
Ngồi đây có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của mấy người đàn ông ngồi ở hàng ghế bên cạnh, nếu như đây là tiệc độc thân của Văn Trạch Tân thì có lẽ sẽ phải mời rất nhiều người, có lẽ có cả không ít phái nữ.
Nhưng đây là tiệc của Văn Trạch Lệ, thế nên không có bất kỳ cô gái nào.
Nghĩ tới đây, Thường Tuyết có chút suýt xoa: “Văn thiếu ở điểm này đúng là tốt thật.”
Tiệc độc thân toàn nam, không gọi một vài tiểu thư nhà giàu hoặc các cô gái khác đến làm nóng không khí, có thể thấy bình thường anh quả đúng là không gần nữ sắc.
Thẩm Tuyền không nói gì, người đàn ông cô tìm cô đương nhiên có lòng tin.
Cô lắc nhẹ cốc rượu, nghe Văn Trạch Lệ ngồi ở bên kia nhỏ giọng cười nói, mắt cô nhuốm thêm màu dịu dàng. Thẩm Tuyền cũng nhàn nhã dựa lưng lên ghế, uống từng hớp rượu sâm panh, hai người không hề thấy bọn họ mở rộng cửa đón phụ nữ đi vào, ngược lại lại đợi tới lúc bọn họ chơi trò xoay bình hỏi đáp.
Vòng đầu tiên xoay đến Văn Trạch Lệ.
Người xoay là Cố Trình, anh ta nhìn Văn Trạch Lệ rồi hỏi: “Ngoại trừ đặc điểm truyền thống như xinh đẹp, phóng khoáng, khí chất, quyến rũ, thì anh thử dùng từ khác khen vợ anh thử xem.”
Vừa hỏi xong, Thường Tuyết liền hóng hớt nhìn Thẩm Tuyền, hưng phấn nói bằng khẩu hình: “Cậu đoán anh ta sẽ nói gì?”
Văn đại thiếu dù gì cũng là học sinh xuất sắc, trả lời câu hỏi như vậy quá dễ dàng, có thể anh sẽ ngâm thơ, gì mà yểu điệu thục nữ quân tử một đôi…
Thẩm Tuyền nhấp một ngụm rượu, không trả lời. Cô cũng đang đợi.
Những người khác cũng đang đợi, cả đám đàn ông nhìn Văn Trạch Lệ.
Một lúc lâu sau, Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Cô ấy biết bắt chước nét chữ?”
Cả đám đàn ông: “…”
Thẩm Tuyền: “…”
Thường Tuyết: “…”
Văn thiếu, không dám giấu gì anh, anh chết chắc rồi.