Nói xong hình như Thẩm Tuyền mới nhớ tới vấn đề chiếc xe: “Cái xe ấy, không thì tôi tặng cho Văn thiếu ngài nhé.”
Đầu bên kia, Văn Trạch Lệ im lặng một giây, anh cười gằn: “Anh không thiếu gì chiếc xe này.”
“Ồ, vậy à.” Thẩm Tuyền để cuốn lịch xuống, bình thản nói: “Vậy hẹn lần sau vậy.”
Văn Trạch Lệ hơi ngẩn ra: “Được.”
*
Cúp điện thoại, Thẩm Tuyền đứng dậy cầm áo khoác rời khỏi văn phòng. Thời tiết ở thủ đô ngày một lạnh. Thẩm Tuyền trực tiếp lái xe từ gara dưới tầng hầm lên, chưa đi được bao xa thì nhận được cuộc gọi của Thường Tuyết.
“Thẩm tổng, Range Rover của cậu đang ở ngoài cửa, vừa nãy mình mới lấy chìa khóa ở quầy tiếp tân. Sao chiếc xe này lại ở ngoài cửa nhỉ.”
Thẩm Tuyền nhìn đèn giao thông ở phía trước, nói: “Vậy cậu lái nó đi trước đi.”
Thường Tuyết: “À, được.”
“Mình không biết lái loại xe này lắm, sàn xe cao quá.”
Thẩm Tuyền: “Không phải xe của cậu đưa đi bảo dưỡng rồi sao, thử xem.”
Thường Tuyết: “Được, thôi vậy.”
Một giây sau cô ấy lại nói: “Ghế lái có một cái đồng hồ. Vãi, trong BST Nữ Vương luôn á.”
Thẩm Tuyền: “Ừm, lát nữa để vào trong văn phòng mình.”
Thường Tuyết: “Chà… Là Văn thiếu tặng, trên tấm thiệp viết “Tuyền nhi, thích em”.”
Thường Tuyết nói xong, có hơi lúng túng rồi lại bật cười.
Thẩm Tuyền: “Để cả vào trong văn phòng mình đi.”
“Ok.”
Chiếc xe chạy vào con đường Danh Sĩ Hội Thành, mọi người trong nhà đang đợi Thẩm Tuyền về ăn cơm. Tối nay Thẩm Hách cũng về, cả nhà ngồi ăn ở phòng ăn, vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Chủ đề cuộc trò chuyện cũng chỉ là chuyện hôn lễ của Trần Y và buổi tiệc cuối năm, hôn lễ của Trần Y và Văn Trạch Tân được sắp xếp vào ngày 30 Tết.
Là ngày được tính theo ngày lành tháng tốt.
Nếu vận cưới của hai người trùng lúc này, nhà họ Văn cũng chẳng né tránh, Văn Tụng Tiên giống ông nội Văn, đều khá mê tín.
Mà các gia tộc lớn ở thủ đô thì có nhà nào mà không tin.
Nhà họ Thẩm cũng có hơi tin, hồi ly hôn cũng là chọn ngày chọn tháng cả.
Ăn cơm xong, cả nhà ngồi trong phòng khách trò chuyện, Thẩm Tuyền ôm gối ngồi xếp bằng trên sofa, mái tóc rủ xuống, cầm điều khiển nhàn nhã ấn tivi.
Gần đây mấy hạng mục Thẩm Hách phụ trách khá tốt, Thẩm Tiêu Toàn trò chuyện dăm ba câu với cậu, cậu có hơi xấu hổ, sau đấy có lẽ là vì hưng phấn quá mới cầm điện thoại chụp lại toàn cảnh trong nhà lúc bấy giờ, đăng lên vòng bạn bè.
Trong ảnh chụp, cằm Thẩm Tuyền chống lên trên gối, cô nhìn tivi, góc nghiêng trắng mịn.
Chưa được bao lâu, đã có người like bài viết này.
Thẩm Hách xem, là Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ không chỉ like mà còn hỏi: “Tối nay chị gái cậu về nhà rồi à?”
Thẩm Hách trả lời Văn Trạch Lệ: “Đúng vậy.”
Văn Trạch Lệ trả lời Thẩm Hách: “Trong nhà có chuyện gì à?”
Thẩm Hách rep lại: “Đâu có chuyện gì đâu, anh không thấy ăn xong ai cũng rảnh rang à.”
Văn Trạch Lệ: “Thế à?”
Chốc lát sau, điện thoại của Thẩm Tuyền cũng reo lên, cô cầm lên nhìn, có một tin nhắn.
[Văn Trạch Lệ: Ra ngoài không?]
[Thẩm Tuyền: Không.]
[Văn Trạch Lệ: Anh thấy em rảnh mà, còn đang xem tivi đấy.]
[Thẩm Tuyền: Thì sao?]
Gửi xong tin nhắn này thì Trần Y lại gửi tin nhắn tới: [Tối nay rảnh không?]
[Thẩm Tuyền: Có chuyện gì vậy.]
[Trần Y: Sắp kết hôn rồi nên hơi căng thẳng, cậu đi đâu đó với mình được không?]
[Thẩm Tuyền: Được.]
Cô bỏ cái gối đang ôm trong lòng ra, xỏ dép lê, nói một tiếng với mọi người trong nhà. Mạc Điềm cằn nhằn hai câu: “Muộn rồi còn ra ngoài à.”
Thẩm Tuyền: “Con đi với Trần Y.”
Mạc Điềm: “Aiya, cũng phải, con bé kết hôn đúng là hơi lo thật.”
Gia tộc nhà họ Văn vốn quá lớn, mà nhà họ Trần lại quá nhỏ. Sau khi Trần Y gả qua phải sống thế nào đúng là khó nói. May mà Lâm Tiếu Nhi không phải là một bà mẹ chồng quá chua ngoa.
Nhưng cũng vẫn lo lắng.
Nghĩ đến chuyện nếu Thẩm Tuyền mà gả cho người khác cũng phải khép nép lo sợ, bọn họ cũng khó chịu.
Thẩm Tuyền thay một bộ váy và thêm áo khoác, chẳng thèm buộc tóc đã đi ra ngoài. Thẩm Tiêu Toàn vẫn phái vệ sĩ đi theo, Thẩm Tuyền tự mình lái xe đi ở đằng trước.
Trần Y chọn một quán pub khá yên tĩnh, quán này Thẩm Tuyền và Trần Y hay tới. Sau khi đỗ xe, Thẩm Tuyền đi vào, liếc mắt đã thấy Trần Y đang ngồi ở quầy bar.
Trần Y vẫy tay.
Thẩm Tuyền đi tới, cởi áo khoác ra đặt lên ghế bên cạnh rồi ngồi lên chiếc ghế chân cao, nói: “Tiệc độc thân mà có một mình thôi à?”
Trần Y: “Có cậu nữa đây.”
Thẩm Tuyền khẽ cười, gọi một ly rượu.
“Ai mà ngờ được mình có thể gả cho anh ấy chứ.” Trần Y nghịch nghịch ly rượu, cô ấy không uống được rượu lắm nên chỉ uống rượu nhẹ. Thẩm Tuyền uống hai ngụm, trên đầu lưỡi toàn là mùi rượu, cô nói: “Được như mong muốn còn gì.”
Trần Y: “Cũng là một lần mạo hiểm.”
Người đến quán bar dần dần nhiều hơn, bởi vì bọn cô ngồi gần cửa, bất kỳ ai hễ cứ đẩy cửa vào là sẽ thấy hai cô đầu tiên. Tối nay Thẩm Tuyền mặc một chiếc đầm hai dây bằng nhung, trên cổ đeo một sợi dây chuyền màu đen, trên cổ tay ngoài đồng hồ ra còn có thêm một chiếc lắc tay có ngôi sao và ánh trăng, tóc thì rủ xuống.
Ánh mắt của rất nhiều người đàn ông đều đổ lên người cô.
Lúc này có một người đàn ông đứng dậy đi tới, cụng ly vào mép ly của Thẩm Tuyền.
“Xin chào.”
Thẩm Tuyền nghiêng người nhìn người đàn ông đó, cô nhướng mày: “Chào anh.”
Người đàn ông ăn mặc bảnh bao, chỉ tiếc là lại dùng chiếc cà vạt kém chất lượng.
Anh ta chìa tay về phía cô: “Tôi anh Tần Nhất, em tên gì?”
Tần Nhất.
Thẩm Tuyền nhận ra, là nhánh bên nhà họ Tần. Cô lạnh nhạt nói: “Tôi tên Thẩm Tuyền.”
Vừa dứt lời, cửa quán pub lại được mở ra, ánh sáng bên ngoài rọi vào. Thẩm Tuyền liếc nhìn, Văn Trạch Lệ đứng đó ngậm điếu thuốc, tay anh nhét trong túi quần.
Ánh mắt cuồng vọng nhưng lại mang theo chút tức giận.
Thẩm Tuyền nhướng mày.
Văn Trạch Lệ đi vào, anh bỏ điếu thuốc trên miệng xuống, nhìn về phía Tần Nhất: “Hửm? Muốn yêu đương với cô ấy à?”
Tần Nhất vừa nhìn đã nhận ra Văn Trạch Lệ.
“Văn Trạch Lệ.” Giờ anh ta mới nhận ra Thẩm Tuyền. Anh ta nhìn về phía Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền bình thản dựa vào bàn, sắc mặt của Tần Nhất thay đổi.
Anh ta nói: “Cáo từ.”
Sau đó cuốn xéo luôn.
Thẩm Tuyền chống cằm nhìn về phía Tần Nhất đang đi.
Văn Trạch Lệ thấy cô như thế, ánh mắt càng tức giận hơn. Anh dập điếu thuốc vào cái gạt tàn bên cạnh, bước hai bước về phía trước đến gần Thẩm Tuyền, chặn cô ở giữa mình và quầy bar.
Thẩm Tuyền ngước mắt lên nhìn anh.
Văn Trạch Lệ nghiến răng nói: “Rất bận cơ à?”
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Cũng bận bình thường.”
Ánh mắt Văn Trạch Lệ lướt xuống, lướt nhanh qua bả vai trắng như tuyết của cô: “Đầu tiên là từ chối đi ăn với anh, lại từ chối lời mời của anh, sau đó chạy đến đây bị người đàn ông khác gạ gẫm.”
Mỗi một câu nói đều là nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Tuyền ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, cô dựa vào quầy bar, nghiêng đầu nhìn anh, thờ ơ nói: “Vậy thì sao?”
Vậy thì sao?
Vậy thì sao?
Văn Trạch Lệ cắn chặt răng, không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, anh hỏi: “Bọn anh đang chơi bài trên tầng ba, em lên chơi không?”
Thẩm Tuyền: “Không đi.”
Văn Trạch Lệ buông tay, cầm áo khoác của cô lên choàng lên vai cô, sau đó nói: “Anh ở đây với em.”
Thẩm Tuyền: “Không cần.”
“Thẩm Tuyền.” Anh đột nhiên rít lên: “Em cho anh cơ hội thế này à?”
Thẩm Tuyền không trả lời, đầu ngón tay cô chạm lên bờ vai anh.
Văn Trạch Lệ nghiến răng nghiến lợi tức giận nhìn cô.
Thẩm Tuyền nâng cằm anh lên: “Anh bận chuyện của anh đi.”
Đuổi anh.
Văn Trạch Lệ nheo mắt.
Vài giây sau, anh buông tay xoay người đi ra ngoài cửa.
Thẩm Tuyền đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, cô chống cằm gọi: “Anh lại đây.”
Văn Trạch Lệ cúi đầu châm điếu thuốc, nghe thấy nhưng không để tâm.
Thẩm Tuyền: “Thế thôi vậy.”
Soạt một tiếng, Văn Trạch Lệ quay người. Anh ngậm điếu thuốc đã châm, làn sương khói mờ lởn vởn quay mắt. Thẩm Tuyền dựa vào quầy bar: “Qua đây.”
Văn Trạch Lệ không đi qua ngay.
Xung quanh có rất nhiều người nhìn, quán pub này cũng là do con cháu nhà giàu mở, toàn người quen cả.
Cả một đám nhìn chằm chằm vào đại thiếu gia nhà họ Văn và đại tiểu thư nhà họ Thẩm.
Thẩm Tuyền nhìn anh, ánh mắt dần lạnh đi.
Cô nghịch nghịch cái ly rồi đột nhiên định ném về phía anh.
Đột nhiên Văn Trạch Lệ bước tới hai bước, một phát tóm lấy cổ tay cô.
Bịch—
Ấn cô lên bàn.
Anh cúi người, khói thuốc trong miệng vẫn còn lờ mờ.
Thẩm Tuyền đá vào chân anh một cái: “Cút.”
Văn Trạch Lệ bỏ điếu thuốc ra, anh nhìn cô: “Không cút đấy.”
“Em bảo anh tới đây làm gì?”
Thẩm Tuyền nhìn thấy sự tức giận nhưng không hề bị bộc phát ra trong ánh mắt của người đàn ông, cô thản nhiên nhìn anh, một lúc sau cô quàng tay lên cổ anh. Lần đầu tiên Văn Trạch Lệ bị cô quàng tay lên cổ, anh đơ mất vài giây, cục tức chớp mắt tan ra không ít. Anh cúi đầu chạm lên trán cô: “Em gọi anh lại đây để làm gì?”
Thẩm Tuyền vờn vành tai anh, sau đó thản nhiên ngẩng đầu lên.
Văn Trạch Lệ nhướng mày, một lúc sau, khoé môi anh hơi nhếch lên, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
“Vãi lồnggggg—”
“A a a a a a a a a a a a, má ơi—”
“Cái quái gì đây.”
“Trời ạ, livestream tại chỗ luôn nè, mau mau mau mau, cho các bạn nhìn nè—”
Trần Y cũng bất ngờ nhìn hai người đang ôm hôn say đắm bên cạnh. Lưng của Thẩm Tuyền dựa vào quầy bar, ngẩng đầu, trong mắt vừa lạnh lùng vừa tràn đầy d*c vọng. Văn Trạch Lệ cực kỳ thích dáng môi cô, sự nóng bỏng của cô càng khiến anh điên cuồng hơn.
Hôn xong Văn Trạch Lệ chạm trán mình vào trán cô, Thẩm Tuyền li3m khóe môi. Hai người nhìn nhau, một lúc lâu sau anh bật cười: “Muốn lên lầu chơi bài không?”
Thẩm Tuyền: “Được.”
Sự đồng ý của cô khiến Văn Trạch Lệ hơi hưng phấn.
Anh ôm eo cô, bế cô xuống ghế.
Thẩm Tuyền nhìn Trần Y.
Trần Y “khụ” một tiếng, tóm lấy áo khoác của mình rồi nói: “Mình cũng đi vậy.”
Thẩm Tuyền cầm lấy áo khoác mặc vào.
Ba người cùng nhau đi lên trên, bên trên đang vô cùng náo nhiệt, đều là người quen ngồi đó. Văn Trạch Tân cũng ở đó, anh ta ngồi trên thành ghế. Nhìn thấy vợ sắp cưới xuất hiện, Văn Trạch Tân “chậc” một tiếng rồi vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: “Qua đây.”
Trần Y nhìn anh ta một cái rồi đi tới.
Mấy người còn lại vừa thấy Thẩm Tuyền thì vô cùng bất ngờ: “Chị Tuyền lại tới nữa à.”
Ván bài đã bắt đầu, Cố Trình và Tiêu Nhiên và cả Nhiếp Tư đã ngồi vào bàn, chỉ còn một chân, Văn Trạch Lệ nhìn Thẩm Tuyền: “Em chơi không?”
Thẩm Tuyền chỉnh lại đồng hồ đeo tay, đi tới ngồi xuống.
Văn Trạch Lệ đứng phía sau cô, đút tay vào túi quần nhìn cô chơi.
*
Mà cùng lúc đó.
Video hôn môi trong quán pub đã lọt ra ngoài, có người còn đặt tên cho đoạn video này là [Cún con họ Văn của Thẩm Tuyền], bởi vì đoạn tuyệt vời nhất không phải là đoạn hôn môi đó, mà là cảnh Thẩm Tuyền hết câu này đến câu kia kêu “Lại đây”. Văn Trạch Lệ thì lại không dám rời khỏi, cuối cùng lại phải đi tới.
Cực kỳ tuyệt vời.
Thường Tuyết ở nhà đắp mặt nạ lướt Weibo, đột nhiên nhìn thấy video này xuất hiện trên nick weibo của một cậu nhà giàu nào đó mà trước đây cô ấy theo dõi, bèn mở ra.
Sau khi xem xong, cô ấy hoàn toàn không có cảm giác gì.
Nói thật thì Văn Trạch Lệ nghe lời Thẩm Tuyền lắm.
Tin nhắn trên QQ vẫn đang trồi lên.
Đột nhiên Thường Tuyết mở nhóm chat cấp 3 lúc trước mình block ra.
Sau khi nhấn vào, có rất nhiều tin nhắn, mới nhất còn đang trò chuyện, bọn họ đang bàn xem cuối năm đi họp lớp ở đâu.
Còn có người tag cả Lam Thấm.
[Thấm này, sao cậu không nói gì vậy. Giờ cậu ít xuất hiện thật đấy.]
[Bây giờ cậu và Văn thiếu sao rồi?]
[Lam Thấm, gần đây cậu chẳng nhắn gì cả, có phải trong nhà rất bận không, hay là Văn thiếu quay lại với cậu, bận yêu không có thời gian rồi?]
[Không phải Văn thiếu ly hôn rồi à? Cậu và anh ta chắc chắn có cơ hội đó.]
[Đúng rồi, mình nhớ ra rồi, hình như nghe nói là ly hôn rồi, hahahahaha mới nửa năm mà anh ta đã không chịu nổi Thẩm Tuyền rồi.]
Đám bạn cấp 3 này chẳng có mấy ai là bước chân được vào giới nhà giàu cả. Thường Tuyết suy đi nghĩ lại, tìm 2 video rồi gửi vào nhóm.
[Lam Thấm, mình nói cậu nè, Văn thiếu chắc chắn là ly hôn vì cậu đấy.]
[Cậu vẫn nên cố gắng chút.]
[Ha ha ha, biết bọn họ ly hôn, bọn mình đều vui thay Lam Thấm đấy. Sao lại có người thích Thẩm Tuyền chứ, cô ta lúc nào cũng lạnh như băng ấy, có khi Văn Trạch Lệ nhìn ả còn thấy buồn nôn ấy.]
[Đúng đúng đúng, nghe nói lúc ly hôn, Văn Trạch Lệ còn chẳng do dự, ký tên cái rẹt luôn á.]
[Lần trước đi chơi các cậu thấy không, dáng vẻ của cô ta vẫn chẳng thay đổi, lạnh như băng thì thôi đi, lúc nào cũng tỏ vẻ cao hơn người, có khi Văn thiếu mới kết hôn đã thấy hối hận rồi ấy chữ.]
[Thường Tuyết, cậu gửi video gì vậy…]
Hơn mười giây sau.
Trong nhóm im phăng phắc.
Bọn họ đã nhìn thấy, không nói tới việc nhìn thấy Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ hôn môi, bọn họ còn thấy Văn Trạch Lệ bị Thẩm Tuyền kêu lại đây, thậm chí còn thấy Văn Trạch Lệ nửa quỳ trước mặt Thẩm Tuyền.
Thường Tuyết: [Nói gì đi, sao không nói gì hết vậy? Có thấy video không ta?]
Thường Tuyết: [Chị Lam Thấm, chị xem video chưa vậy? Văn thiếu của đám các chị ở chỗ Thẩm tổng chúng tôi ấy mà chỉ là một chú cún con thôi.]
Thường Tuyết: [Mọi người mau nói gì đi chứ, một mình tôi độc thoại thì không hay lắm đâu.]
Cả đám người còn lại đều im thin thít.
Thường Tuyết: [Hừ.]
Thường Tuyết: [Tôi nghe nói nụ hôn đầu của Lam Thấm vẫn còn nhỉ, hồi đó Văn thiếu có hôn chị không? Chị có biết Văn thiếu khi nhìn thấy Thẩm tổng của chúng tôi sẽ thế nào không, liên tục dồn tường ấy, anh ấy chỉ hận không thể nuốt trọn cô ấy.]
Lớp trưởng: [Thường Tuyết, cậu đừng nói nữa.]
[Lam Thấm đã rời khỏi cuộc trò chuyện.]
Thường Tuyết: [Ấy, sao chị ta rời nhóm vậy?]
Trong nhóm lại tiếp tục lặng ngắt như tờ.
Thường Tuyết “ha” một tiếng, kéo mặt nạ đang đắp trên mặt xuống.
“Moá, cuối cùng cũng xả được cơn tức.”
*
Thẩm Tuyền đánh bài sẽ nhớ bài, không thua gì mấy người đàn ông khác. Tiêu Nhiên ra con tám đồng*, Thẩm Tuyền chạm, cô cầm con sáu tác chuẩn bị ném ra thì Văn Trạch Lệ chìa tay đè lên mu tay cô, khẽ nói: “Đừng ra, đổi con khác đi.”
(*Tên quân bài trong Mạt chược.)
Thẩm Tuyền lướt nhanh một vòng, thả con chín đồng ra.
Tiếp tục tìm, tám đồng kép.
Văn Trạch Lệ khẽ cười một tiếng.
Thẩm Tuyền rút bài một lần nữa, lại thêm hoa.
“Vãi.” Văn Trạch Tân nói: “Chị, chị đỉnh vl.”
Tiêu Nhiên ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Văn Trạch Lệ: “Cậu đứng xa vợ trước của cậu ra đi.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày cười lạnh, không rời đi.
Cố Trình lắc đầu: “Không được, đánh với mấy người không có đường thắng.”
Trên mặt bàn, các quân bài chồng chất lên nhau, mọi người lại bắt đầu rút bài. Thẩm Tuyền bốc trúng một cái thẻ trắng, bàn tay Văn Trạch Lệ kẹp điếu thuốc chống trên bàn, cúi người nói: “Thẻ bài này đánh một con thập tam huyền.”
Giọng anh sát ngay bên tai, rất gần.
Thẩm Tuyền không cất tiếng, vẻ mặt cô rất thờ ơ, yên lặng xếp bài.
Mười phút sau.
Thập tam huyền của Thẩm Tuyền xuất hiện trên bàn.
Văn Trạch Tân: “… Mẹ nó đánh thật à.”
“Haizz, không được, hai người thế này là quá đáng lắm nha, hai người đánh chúng tôi mà.”
Tiêu Nhiên đẩy đống bài trên bàn xuống, mờ ám nhìn bọn họ: “Hai người thế này là định quay lại với nhau à?”
Văn Trạch Lệ theo bản năng nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền bưng ly cà phê lên, uống một ngụm, thản nhiên nói: “Đâu có đâu.”
Mọi người người: “…”
Văn Trạch Lệ siết chặt điếu thuốc.
*Tác giả có điều muốn nói:
Bán Tiệt Bạch Thái rung chân: Văn thiếu, có phải cậu đang rất mong chờ không?