Thiên tài bắt chước ư?
Bắt chước cũng trở thành điểm đáng khen ngợi của ai đó sao?
Trong lúc mấy người đàn ông đang kêu gào trong lòng thì một giọng nữ trong trẻo vang lên từ ghế bên cạnh, hơi lười biếng, giọng điệu êm đềm.
“Quá khen rồi.”
Văn Trạch Lệ vừa nghe thấy giọng nói đó, không đợi mấy người kia phản ứng lại đã đứng bật dậy, đẩy màn che sang một bên. Vừa nhìn thấy người phụ nữ mặc bộ vest, lắc ly rượu ngồi trên ghế sofa, não anh như nổ tung.
Mấy người Cố Trình cũng đứng dậy theo, nhìn thấy Thẩm Tuyền.
“Văn Trạch Lệ, anh đáng thương thật đất.” Cố Trình tặc lưỡi nói.
Văn Trạch Tân che mặt: “Má, đây là hiện trường chết chóc gì vậy.”
Tiêu Nhiên: “Đáng đời.”
Nhiếp Tư: “Tổng giám đốc Thẩm là thiên tài bắt chước, vậy sau này tài sản của Văn thiếu gia khá rắc rối đấy.”
Chỉ có anh ta vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Thường Tuyết hung hăng lườm anh ta một cái.
Văn Trạch Lệ đặt ly rượu xuống, vuốt lại cổ áo sơ mi, đi vòng qua tới trước mặt Thẩm Tuyền, nói khẽ: “Vợ yêu, sao em đến mà không báo trước vậy?”
Thẩm Tuyền: “Tấn công bất ngờ mà, khá là kích thích đấy.”
Cô mượn lời của Thường Tuyết, khiến Thường Tuyết nghe xong cảm thấy rất ngượng. Sếp Thẩm lại học được lới này của cô ấy mất rồi.
Văn Trạch Lệ ho khụ một tiếng, quan sát biểu cảm của cô, sau đó cúi người nắm lấy tay cô: “Tấn công bất ngờ cũng được, kế này hay.” Anh nhẹ nhàng siết chặt tay, tỏ ý thăm dò: “Qua bên kia chơi với anh nhé?”
Thẩm Tuyền nhìn anh.
“Em nghe nói Văn thiếu gia là học sinh giỏi mà.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Cuối cùng, Thẩm Tuyền và Thường Tuyết không qua bên đó chơi cùng họ, dù sao đây cũng là tiệc độc thân của anh, mặc dù ít người nhưng cũng là tiệc của riêng anh.
Thẩm Tuyền cũng không nên ở lại làm phiền.
Vì vậy, cô và Thường Tuyết rời đi trước.
Làm sao Văn Trạch Lệ yên tâm cho được, anh quay về chỗ ngồi rồi mà vẫn đứng ngồi không yên. Anh xoa xoa khoé môi vài giây sau, đạp mạnh Cố Trình một cái.
Cố Trình haha cười to: “Anh bảo anh học nhiều mà não thì chẳng có tí chữ nào.”
Mặt Văn Trạch Lệ đen thui: “Tôi học nhiều không phải để tán gái, nhất thời không nhớ ra thì cũng là chuyện thường tình mà thôi.”
Mọi người: “…”
Hình như cũng có vẻ hợp lý.
Nếu đổi lại là họ, chắc cũng không nghĩ ra lời khen ngay được. Cố Trình nhướn mày nhìn Văn Trạch Tân, Văn Trạch Tân sững người, anh ta cười nói: “Sao thế? Hỏi tôi à? Tôi không biết đâu.”
“Từ trước tới giờ toàn phụ nữ lao về phía tôi, tôi có cần khen bọn họ chắc.”
Nghe thấy lời này, Tiêu Nhiên cười lạnh.
Sau đó, bữa tiệc độc thân này đã kết thúc một cách qua loa.
Bởi vì người tham gia quá ít, Văn Trạch Lệ không thích phụ nữ khác tham gia, khiến cho bầu không khí càng trở nên ảm đạm hơn, ít người thì ít vui hẳn.
Thà về nhà sớm với vợ còn hơn.
Văn Trạch Lệ quẹt thẻ mở cửa, ánh đèn rực rỡ bên ngoài rọi vào trong nhà, anh liếc nhìn đồng hồ, mười rưỡi tối, anh tiện tay cầm áo khoác choàng của Thẩm Tuyền trên ghế sofa lên rũ rũ cho phẳng.
Sau đó anh đi vào phòng ngủ, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn bàn, ánh đèn cam toả thành một vòng sáng trên kệ đầu giường. Anh đi tới, ngồi xuống giường, Thẩm Tuyền nằm nghiêng, tay đeo nhẫn kim cương thòng xuống mép giường, da trắng nõn.
Anh nhìn mãi rồi đưa tay vuốt lọn tóc trên má cô, ánh mắt hẹp dài thoáng chút dịu dàng, còn nửa tháng nữa là tới đám cưới của hai người.
Lâu quá.
Nhớ tới đám cưới là nhớ lại buổi hôn lễ lần đầu tiên, Văn Trạch Lệ vô thức siết chặt ngón tay Thẩm Tuyền, tim anh đập nhanh hơn, anh biết đây không phải nhịp đập vui mừng.
Mà là lo lắng và hốt hoảng.
Lúc này, ngón tay Thẩm Tuyền khẽ động đậy rồi cô nhíu mày tỉnh dậy.
Văn Trạch Lệ theo phản xạ quỳ sụp xuống bên giường.
Thẩm Tuyền vẫn còn buồn ngủ, cô chống người dậy, vặn sáng đèn đầu giường, hai chân cô trượt xuống giường. Cô nhìn anh rồi dùng chân đạp lên đầu gối, lên bụng anh, lạnh lùng hỏi: “Làm gì đấy? Xin lỗi vì đã khen bừa bãi hồi tối nay à?”
Sau khi đèn bật sáng lên, rất nhiều tia sáng chiếu vào người Văn Trạch Lệ, mặt mày anh lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài nhìn cô chăm chú, anh bật cười lắc đầu.
Lắc xong nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Tuyền.
Anh lập tức gật đầu: “Đúng vậy.”
Thẩm Tuyền cười khẩy.
Cô cúi đầu liếc mắt nhìn đầu gối anh: “Cái món Quỳ gối là chuyện nhỏ kia của anh đâu rồi?”
Văn Trạch Lệ: “… Anh nào dám dùng chứ?”
Thẩm Tuyền: “Nghe nói anh mua lại công ty đó à?”
Văn Trạch Lệ: “Vợ anh quả là nắm bắt thông tin nhạy bén thật, anh vô cùng ngưỡng mộ.”
“Bà xã vạn tuế, bà xã học rộng hiểu nhiều, thông minh sáng suốt, trên đời không ai hiểu chuyện bằng bà xã cả.” Anh bắt đầu khen, bắt đầu tâng bốc.
“Anh rất tự hào về bà xã, trong tương lai anh tuyệt đối sẽ không đắc tội bà xã đại nhân, nếu không cô ấy mà thể hiện khả năng bắt chước của cô ấy là anh không chỉ bị ly hôn mà còn trắng tay luôn, anh phải ôm chặt đùi vợ anh. Ở với vợ có thịt ăn, có tiền tiêu, kiếp trước anh chắc chắn phải cứu cả dải ngân hà mới gặp được bé Tuyền của anh.”
“Anh…”
Thẩm Tuyền: “Im miệng.”
Văn Trạch Lệ lập tức im bặt, anh nhìn cô, vài giây sau anh cười thầm: “Mẹ nó, anh lại nói ra được mấy lời này à?”
Thẩm Tuyền: “Làm khùng làm điên.”
Giọng cô thoáng tiếng cười, cô đá anh vài cái: “Đứng dậy, đi tắm đi.”
Văn Trạch Lệ mỉm cười, nói: “Để anh quỳ thêm chút nữa đã.”
“Thế quỳ đi.” Thẩm Tuyền không thèm quan tâm, cô nằm xuống tiếp tục ngủ. Tối nay cô uống khá nhiều sâm banh, mặc dù không say nhưng chắc chắn ảnh hưởng đến thần kinh, khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Văn Trạch Lệ đắp chăn cho cô, Thẩm Tuyền nhìn anh, Văn Trạch Lệ cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Một lát sau, Thẩm Tuyền đã ngủ say, hơi thở đều đều.
Văn Trạch Lệ thì vẫn quỳ thẳng người, mắt nhìn khuôn mặt cô chăm chú, trong lòng thoảng qua vô số ý nghĩ, cũng như rất nhiều dự định về đám cưới.
Đám cưới lần này tuyệt đối không thể tầm thường qua loa được.
Phải náo nhiệt gấp trăm lần so với lần đầu.
Đêm khuya, Thẩm Tuyền đạp chăn một cái, Văn Trạch Lệ cười khẽ, vươn tay đắp lại chăn cho cô, còn nhẹ nhàng vỗ bắp chân cô mấy cái. Trong giấc mơ, Thẩm Tuyền lại đạp thêm một cái rồi ngủ tiếp.
Một giờ sáng, Văn Trạch Lệ đứng dậy, cơn đau ở đầu gối không ảnh hưởng gì tới anh, anh đi vào phòng làm việc, mở tập kế hoạch tổ chức đám cưới do Lâm Tiếu Nhi gửi ra. Anh ngồi trên ghế, mồm ngậm điếu thuốc, lật từng trang một.
***
Sáng hôm sau, Thẩm Tuyền tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của người đàn ông, cô úp mặt vào ngực anh, có chút lười biếng. Hành động của cô đã đánh thức Văn Trạch Lệ, anh với tay lấy điện thoại nhìn.
“Chín giờ rồi.”
Thẩm Tuyền: “Ừ, mười giờ em có cuộc họp.”
“Thế sao em không dậy đi?” Nghe vậy, Văn Trạch Lệ kéo cô ngồi dậy, Thẩm Tuyền nhăn mặt: “Em vẫn còn buồn ngủ.”
“Vậy anh đi họp thay em nhé?” Văn Trạch Lệ nhướng mày hỏi.
Thẩm Tuyền tỉnh táo hẳn, cô đẩy anh ra: “Không cần.”
“Anh có biết bắt chước đâu.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Không thể cho qua chuyện này được à.
Bên ngoài dì giúp việc đã làm xong bữa sáng, thấy hai người ra, dì ấy vội vàng bưng lên bàn. Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ vừa ăn sáng vừa đọc báo, dì giúp việc cười nhìn hai người, nói: “Có phải ở đây có phong tục nửa tháng trước khi cưới không được gặp nhau không?”
Thẩm Tuyền gấp báo lại, nhìn Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ nói: “Đúng vậy, nhưng hai nhà chúng con cảm thấy không cần phải để ý cái đó.”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Vâng, không cần quá coi trọng đâu ạ.”
Kết quả đến ba giờ chiều cùng, cả Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ đều nhận được tin nhắn từ phía nhà họ Văn, nói chú út đã tính lại ngày giờ lành cho hai người.
Mặc dù cũng là cùng một ngày, nhưng không phải cùng một thời gian.
Sắp xếp theo giờ lành này thì nửa tháng tới cô dâu chú rể không được gặp nhau, phải đợi tới ngày cưới.
Thẩm Tuyền nhìn tin nhắn này thì do dự một lúc, chuẩn bị bấm vào Wechat tìm Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ gửi tin nhắn tới trước: […Đã nhận được tin chưa?]
Thẩm Tuyền: [Rồi.]
Văn Trạch Lệ: [Nửa tháng này anh chịu sao nổi đây.]
Thẩm Tuyền: [Gắng chịu đi.]
Thẩm Tuyền: [Nhưng sao chú ấy lại đột nhiên muốn tính lại ngày giờ?]
Văn Trạch Lệ không dám trả lời, chính anh đã nhờ chú cho người tính toán lại, nhưng anh làm vậy là vì chuyện khác, ai ngờ tính ra giờ lành lại kèm theo cả chuyện này chứ.
Chết tiệt.
Thẩm Tuyền: [Hả?]
Văn Trạch Lệ: [À, có lẽ đột nhiên lương tâm chú ấy mách bảo chăng?]
Thẩm Tuyền: [Anh nghĩ em sẽ tin chắc?]
Văn Trạch Lệ: […]
Vợ thông minh quá cũng không vui.
Hôm đó tan làm, Thẩm Tuyền được tài xế nhà họ Thẩm đón về, Mạc Điềm và Thẩm Tiếu Toàn khuyên con gái: “Cố gắng kìm nén nửa tháng là được, thời gian sẽ qua nhanh thôi.”
Thẩm Tuyền ung dung nói: “Con biết rồi, con nhịn được.”
Mạc Điềm liền nói: “Chiều nay Lâm Tiếu Nhi gọi điện cho mẹ nói con trai bà ấy chắc chắn nhịn không nổi, hahaha, mẹ bảo với bà ấy là con gái mẹ thì nhịn được thoải mái.”
Thẩm Tuyền: “…”
Khóe miệng Thẩm Tiếu Toàn giật giật.
Tối hôm đó, Thẩm Tuyền tắm xong, ngồi trên sofa nghe điện thoại của Văn Trạch Lệ, giọng nói trầm thấp của anh toàn thốt ra mấy câu nhớ em nhớ em. Thẩm Tuyền an ủi: “Cố gắng chịu đựng đi, nửa tháng qua nhanh thôi.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Một lúc sau, anh bảo Thẩm Tuyền: “Em ngủ sớm đi, đừng thức khuya, đừng như hôm nay, đến giờ rồi mới có mặt ở phòng họp.”
Thẩm Tuyền vừa nghe thế, đột nhiên nỗi nhớ bỗng dâng trào.
Cô ừ một tiếng, nói: “Em biết rồi.”
Hai người trò chuyện thêm một lúc mới cúp máy, Thẩm Tuyền nằm trên giường một lúc, lăn qua lăn lại mãi mới ngủ được.
Hôm sau, Thẩm Tuyền vừa day day thái dương vừa bước xuống nhà. Vừa ngồi vào bàn ăn và uống một ly nước ấm, cô mới phát hiện cả nhà đều đang nhìn mình.
Thẩm Tuyền ngước mắt, đặt cốc nước xuống, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt Mạc Điềm cảm động, bà nói: “Từ hôm nay, khách sạn trực thuộc Tập đoàn nhà họ Văn bắt đầu mở buffet miễn phí, mở hết cho đến ngày cưới của con và nó.”
Tất cả mọi người đều dùng căn cước công dân để vào khách sạn ăn uống.”
“Ngoài ra, Văn Trạch Lệ còn quyên góp 100 ngôi trường tiểu học dưới danh nghĩa của con.”
Thẩm Tuyền sững sờ.
Lúc này cô giúp việc đưa máy tính bảng cho Thẩm Tuyền, cô nhận lấy, vừa nhìn là thấy tin tức mới viết về một vùng núi nọ nhận được quyên góp của [Thẩm Tuyền]. Sau khi nhận được khoản tiền này, khi các cánh truyền thông tới phỏng vấn, hiệu trưởng của ngôi trường miền núi kia đã nói: “Người quyên góp nói anh ấy sắp cưới, muốn tích phúc cho vợ mình, tiền đến ngay trong ngày, cảm ơn các bạn, chúc hai bạn hạnh phúc.”
Thẩm Tiêu Toàn nói: “Tin tức đã lan truyền khắp cả nước rồi.”
Thẩm Tuyền nắm chặt máy tính bảng, một lúc sau mới vâng một tiếng.
Đoạn phỏng vấn trong máy tính bảng vẫn chưa kết thúc.
“Người quyên góp nói anh ấy từng làm chuyện có lỗi với vợ, anh ấy rất hối hận, hy vọng suốt quãng đời còn lại có thể bảo vệ và chăm sóc cô ấy.”
“Cảm ơn chị gái Thẩm Tuyền.” Đó là lời của một bé gái.
“Chị Thẩm Tuyền, cảm ơn chị.”
“Cảm ơn chị vì số tiền quyên góp.”
“Cảm ơn chị, chúng em thành tâm hy vọng chị sẽ hạnh phúc.”
“Chị chắc chắn sẽ là cô dâu đẹp nhất.”
Nụ cười trong trẻo của các em nhỏ hiện lên trên màn hình.
Người nhà họ Thẩm im lặng.
Thẩm Tuyền cầm điện thoại, gọi cho Văn Trạch Lệ, bên kia nhanh chóng nhấc máy.
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Vợ yêu.”
Thẩm Tuyền lại nhìn màn hình máy tính bảng một lần nữa, hỏi: “Có phải là anh nhờ chú tính lại ngày giờ đúng không?”
Văn Trạch Lệ hơi sững người: “Đúng.”
Thẩm Tuyền: “Tính hay đấy.”
Văn Trạch Lệ: “Hay cái gì mà hay, nửa tháng không gặp nhau mà hay?”
Người nhà họ Thẩm đồng thanh: “Chẳng phải do con tự chuốc lấy à?”
Văn Trạch Lệ: “…”
Vợ yêu à, em lại bật loa ngoài à?