• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bún Thịt Nướng

Sau khi mở khoá, màn hình chính điện thoại hiện ra, ngày nay điện thoại của đàn ông thường mang ý nghĩa riêng tư, cách sắp xếp màn hình chính cũng mang đậm phong cách cá nhân.

Màn hình chính điện thoại của Văn Trạch Lệ rất đơn giản, lấy màu đen làm chủ đạo, có chút cảm giác tự cao tự đại. Thẩm Tuyền vào thẳng email, trong email của anh dày đặc mail, trong đó mail tiếng Anh cực nhiều.

Liếc mắt nhanh qua là có thể thấy được một số hạng mục của Văn thị.

Thẩm Tuyền thoát khỏi email của anh, sau đó đăng nhập vào tài khoản của mình, một tin nhắn từ trong wechat nhảy ra.

C Dao: [Cứu em.]

Ngữ khí có chút làm nũng, Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn một cái rồi lại tiếp tục nhìn email của mình, Văn Trạch Lệ ngồi sau nhìn cô một lúc rồi mới đi tới, ôm lấy eo cô.

Giọng nói hơi trầm lạnh: “Không được liên lạc với người khác đâu đấy.”

Nói xong anh liếc mắt nhìn giao diện điện thoại một cái.

Ngón tay Thẩm Tuyền lướt xuống, dừng lại trên tin nhắn wechat kia. Văn Trạch Lệ thấy vậy thì ngẩn người: “Em gái anh.”

Giọng điệu của Thẩm Tuyền càng thêm lạnh nhạt: “Tôi đọc email xong thì anh hãy rep lại cô ấy.”

Văn Trạch Lệ: “Ừ.”

Ừ xong anh lại nhìn chằm chằm Thẩm Tuyền múa máy trên màn hình chính, từ trong nhóm wechat có biết bao tin nhắn xuất hiện, hết lần này tới lần khác, mấy lần Thẩm Tuyền phải trượt đống tin nhắn đó đi, tránh chắn phải màn hình.

Lúc này, lại có một tin nhắn xuất hiện.

Giám đốc phòng tài vụ Văn thị: [Văn thiếu, thống kê tài sản tôi gửi vào email anh rồi.]

Ảnh đại diện là một người phụ nữ xinh đẹp.

Thẩm Tuyền vẫn bỏ qua tin nhắn này như cũ, nhưng có lẽ do ngón tay cái của cô ấn lên tin nhắn đó mấy giây khiến cho ảnh đại diện càng ngày càng hiện rõ, Văn Trạch Lệ đột nhiên thấy sống lưng lạnh ngắt.

Anh há miệng rồi lại ngâm lại chẳng nói được gì.

Thẩm Tuyền, người phụ nữ này không đến nỗi đó chứ.

Thẩm Tuyền vẫn tiếp tục đọc email trong hộp thư, mở mấy cái ra đọc đều là hạng mục mà Văn Trạch Lệ quen thuộc. Môi mỏng của anh hôn lên cổ cô một cách tỉ mỉ, ánh mắt vẫn dừng lại trên điện thoại như cũ.

Mà cái vị tổng giám tài vụ Văn thị kia lại gửi liên tục hai tin nhắn qua nữa. Nụ hôn kia của Văn Trạch Lệ vì tin nhắn được gửi qua này mà hơi dừng lại một chút.

Giám đốc phòng tài vụ Văn thị: [Văn thiếu, nhận được chưa?]

Giám đốc phòng tài vụ Văn thị: [Xin hãy trả lời tôi.]

Thẩm Tuyền thoát khỏi rồi ném điện thoại vào lòng anh: “Trả lời người ta đi kìa.”

Văn Trạch Lệ nhận lấy, ngón tay run lên thiếu chút nữa làm rớt điện thoại, anh vẽ vời thêm chuyện mà nói: “Em gặp giám đốc này rồi mà.”

Thẩm Tuyền híp mắt, cười cười.

Cô mặc kệ anh, dựa lưng vào tay vịn của ghế sofa.

Văn Trạch Lệ không biết tại sao lại lo sợ bất an, anh dán sát tới, cúi người hôn lên môi cô: “Lát nữa anh trả lời, cũng không phải chuyện gấp gáp gì. Tối em muốn ăn gì?”

Thẩm Tuyền hơi dịch đầu qua, lạnh nhạt nói: “Gì cũng được.”

Hôm nay không để đầu bếp của Văn thị nấu cơm, Văn Trạch Lệ bảo vệ sĩ mua đồ ăn ở ngoài về, cả dinh thự vô cùng yên tĩnh, cửa lớn đóng chặt có cảm giác như cách ly với thế giới bên ngoài vậy.

Văn Trạch Lệ ôm cô lên, nói: “Vậy ăn bò bít tết nhé?”

Thẩm Tuyền che miệng ngáp một cái: “Cũng được.”

Một ngày thế này chán chường quá, mà mới chỉ có nửa ngày trôiqua, cô ngước mắt lên thấy người đàn ông đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn, xen lẫn trong đó có cả tin nhắn âm thanh mà Văn Dao gửi tới.

Ngay cả hôn lễ của Văn Trạch Tân, Văn Dao cũng chỉ xem qua video. Từ năm ngoái, cô ấy đã đi học ở nước ngoài, lại phải bôn ba trên biển với giáo viên, trước mắt đang bị kẹt ở một thị trấn nhỏ, nên là cần tiền.

Văn Trạch Lệ ấn tin nhắn âm thanh, cười khẩy: “Còn biết gửi tin nhắn về à? Cả sáng đến tối chỉ đâm đầu chơi, em tìm anh ngoài vòi tiền ra thì không còn lời gì để nói à?”

Văn Dao: “Anh, anh, anhhhhhhhhhh, mau mau, bên em lại không có tín hiệu rồi.”

Văn Trạch Lệ: “Cút đi.”

Mấy giây sau, Văn Trạch Lệ chuyển năm mươi vạn qua cho Văn Dao. Sau khi chuyển xong, mặt anh đen sạm lại, anh ném điện thoại qua một bên, trông chẳng khác gì một bậc cha chú.

Thẩm Tuyền yên lặng nhìn mấy giây rồi lại nhìn sang nơi khác.

Văn Trạch Lệ lại quay đầu hôn lên môi cô, Thẩm Tuyền đẩy anh ra, phim điện ảnh trong tivi vang lên những âm thanh dồn dập, Văn Trạch Lệ ngừng lại, nghiêng đầu qua nhìn.

Thẩm Tuyền yên lặng đứng dậy khỏi lòng anh, giây tiếp theo cô lại bị kéo tay ngã ngồi lên đùi anh, cô có chút mất kiên nhẫn mà đá chân.

Văn Trạch Lệ bật cười, túm chặt lấy chân cô rồi nói: “Xem phim một lát nhé?”

Thẩm Tuyền lạnh nhạt nói: “Sao ban nãy anh không xem?”

“Lúc nãy không thú vị lắm.” Anh cười đểu, thuận theo tiết tấu trong phim mà bắt nạt Thẩm Tuyền, lúc hơi thở trở nên nặng nề hơn, anh thì thầm vào tai cô: “Người em thơm quá.”

Thẩm Tuyền nhỏ giọng trả lời: “Thì?”

“Thế tuần này chúng ta thảo luận mài giũa nhau cho ra trò nhé.” Môi mỏng của anh hôn lên đôi môi cô, đôi mắt hẹp dài chứa đầy ý cười. Tay Thẩm Tuyền quấn lấy cổ anh, nói: “Được.”

Văn Trạch Lệ nhướng mày.

Thời gian một tuần lận đó.

Chậc chậc.

Vậy cũng đủ rồi.

Anh lại ôm cô ngồi lên đùi.

Phim vẫn còn đang chiếu, lên lên xuống xuống, cổ và sau lưng Thẩm Tuyền ướt đẫm mồ hôi, cô dựa vào bả vai anh, ngón tay móc lấy chiếc điện thoại màu đen kia.

Mở định vị ra.

Một giây sau ngón tay của cô run lên, cô cắn lên vai anh, hừ nhẹ hai tiếng.

*

Buổi tối, vệ sĩ mang bò bít tết tới, lúc Văn Trạch Lệ đi ra mở cửa, bên ngoài nổi gió, gió lạnh thổi vào trong. Thẩm Tuyền mặc áo khoác, chống tay lên má, ung dung xem tạp chí.

Văn Trạch Lệ mang bò bít tết vào, tiện tay đóng cửa lại.

Món bò bít tết này được nấu rất ngon, như vừa nấu xong vậy. Sau khi để lên bàn, Văn Trạch Lệ cầm dao nĩa cắt cho Thẩm Tuyền. Cô để tạp chí xuống, rướn người về phía trước một chút.

Mỗi người còn được rót một ly rượu vang.

Ăn cơm trong biệt thự có nhiều năm tuổi này cũng sành điệu đấy.

Văn Trạch Lệ ngồi trên ghế sofa đơn, đôi chân dài tách ra, xiên một miếng cho cô.

Thẩm Tuyền hơi sững lại rồi nghiêng người cắn một miếng.

Cô cầm ly rượu vang lên, cụng ly với anh rồi nhấp một ngụm.

Trên cái cổ trắng nõn của cô có một vết đỏ.

Ánh mắt của Văn Trạch Lệ chú ý tới chỗ đó thì sâu xa thêm vài phần.

Lúc này Thẩm Tuyền chẳng khác gì một con chim hoàng yến được anh chăm nuôi.

Nhưng anh thích.

Hai người yên lặng ăn xong bữa cơm tối, lúc này ngoài cửa lại có tiếng động vang lên, sau đó là tiếng chuông điện thoại của Văn Trạch Lệ, anh nghiêng đầu nhìn rồi cầm lên nghe máy.

Thẩm Tuyền như không nghe thấy động tĩnh bên ngoài vậy, cũng không phản ứng gì về việc anh nghe điện thoại.

Người gọi đến là người phụ trách vệ sĩ.

Vệ sĩ ở đầu dây bên kia nói: “Người nhà họ Thẩm tìm đến cửa rồi.”

Văn Trạch Lệ nhíu mày: “Ngăn lại.”

Nói xong anh liếc nhìn Thẩm Tuyền một cái, sợ cô nghe được bèn vòng qua chỗ khác, đút tay vào túi, đứng dựa vào quầy. Anh nhìn ra bên ngoài, giọng điệu lạnh lùng: “Không cần nể mặt, cứ giải quyết hết.”

Vệ sĩ ở đầu dây bên kia: “Được.”

Văn Trạch Lệ cúp máy, cầm điện thoại trong tay nghịch, ánh mắt chăm chú ra ngoài cửa sổ. Vệ sĩ lần này Thẩm Tiêu Toàn dẫn tới là đám hay đi theo Thẩm Tuyền, lúc này đang dã chiến một trận ở ngoài rồi.

Văn Trạch Lệ nhướng mày, tiện tay để điện thoại lên trên bàn rồi quay người chuẩn bị đưa Thẩm Tuyền lên lầu.

Kết quả.

Anh vừa quay người lại đã thấy Thẩm Tuyền mặc áo khoác xong xuôi, gót chân kiễng lên đang xỏ giày cao gót. mặt Văn Trạch Lệ lập tức biến sắc: “Thẩm Tuyền——”

Thẩm Tuyền đã đi giày xong.

Cô chỉnh chỉnh cổ tay áo, thản nhiên bật cười: “Văn thiếu, lần sau gặp lại nhé.”

Nói xong cô kéo cửa ra.

Gió lớn lùa vào.

Văn Trạch Lệ bước tới nắm lấy cổ tay cô, cực kỳ tức giận: “Em đã đồng ý với anh ở một tuần rồi mà.”

Mái tóc của Thẩm Tuyền bị gió thổi tung, cô nhìn người đàn ông này, vài giây sau cô kiễng chân ôm lấy cổ anh rồi hôn lên môi anh.

Cả người Văn Trạch Lệ cứng đờ, bàn tay đang túm lấy cổ tay cô hơi buông lỏng. Lưỡi của Thẩm Tuyền khắc hoạ lại đôi môi người đàn ông, còn cắn mấy cái rồi nói: “Lần sau gặp lại nhé.”

“Ngoan.”

Nói xong cô lùi về sau hai bước, giẫm giày cao gót xuống bậc thềm.

Đám vệ sĩ lập tức vây tới.

Xe đã đậu sẵn ở đó, Thẩm Lẫm mở cửa xe cho cô, Thẩm Tuyền cúi người bước lên xe.

Cửa xe đóng lại.

Đám vệ sĩ còn đang đánh đấm lập tức dừng tay, đồng loạt nhìn về phía Văn Trạch Lệ đang đứng trên bậc thềm, Văn Trạch Lệ bừng tỉnh, chỉ cảm thấy môi tê tê.

Anh nhìn thấy chiếc xe màu đen nghênh ngang rời đi bèn chửi bậy một tiếng.

Vệ sĩ dẫn đầu thản nhiên nói: “Văn thiếu, lúc nãy là anh tự mình thả Thẩm tiểu thư đi chứ không phải chúng tôi.”

Văn Trạch Lệ hung hăng kéo cổ áo, liếc mắt nhìn cậu vệ sĩ đó nói: “Cậu…”

… Cậu…

Má nó.

Anh vừa mới làm cái gì vậy!

Ngốc ơi là ngốc!

Chắc chắn là Thẩm Tuyền đã tiết lộ địa chỉ.

Xem email cái gì chứ, rõ ràng là liên lạc với người khác, anh bèn quay người vớ lấy cái điện thoại, bấm mở ra đã thấy.

… Định vị —— 

Chia sẻ.

Quả nhiên.

Má nó.

Người phụ nữ chết tiệt này.

*

Chiếc xe màu đen chạy như bay trên đường, Thẩm Lẫm liếc Thẩm Tuyền một cái qua gương, nói: “Mẹ rất lo lắng đang khóc ở nhà đấy.”

Thẩm Tuyền: “Ừm.”

“Cổ em chắc cần che lại đấy?”

Thẩm Lẫm có hơi ngại nhưng vẫn phải nói. Vẻ mặt Thẩm Tuyền không chút thay đổi, nhưng đôi tai ẩn sau làn tóc đã ửng đỏ, cô lôi kem che khuyết điểm ra bôi lên.

Váy cô đang mặc là váy hở vai, vì trong biệt thự không lạnh nên toàn mặc như thế, cũng may đã mặc thêm một cái áo khoác ra ngoài. Cô tiện tay cài luôn cúc áo khoác lại.

Chiếc xe nhanh chóng chạy tới nhà họ Thẩm.

Thẩm Tuyền giẫm lên giày cao gót bước vào trong nhà, Mạc Điềm đang mặt mày ủ rũ ngồi trên ghế sofa. Hai mẹ con vừa nhìn nhau, Mạc Điềm đứng phắt dậy, lập tức chạy tới ôm chầm lấy Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền chìa tay ra ôm bà: “Mẹ, con không sao.”

Mạc Điềm nghe vậy thì chức năng ngôn ngữ đã hoạt động trở lại, lập tức mắng một trận: “Tên chết dẫm khốn nạn Văn Trạch Lệ, mẹ chưa thấy người nào ngang ngược như cậu ta luôn đấy, thế giới này còn vương pháp cơ à?”

Thẩm Tuyền vỗ vỗ lưng bà: “Không sao.”

“Không sao? Con mặc ít như vậy, cậu ta đã làm gì con rồi…” Mạc Điềm sờ thấy người cô chỉ mặc một chiếc áo khoác và váy, còn là đồ mới, bà quan sát Thẩm Tuyển.

Thẩm Tuyền không nhúc nhích, mặc cho bà nhìn.

Mạc Điềm có ngốc cũng biết một ngày một đêm này chắc chắc đã xảy ra chuyện gì rồi.

Bà có chút lúng túng.

Sau này Thẩm Tuyền làm sao đây.

Thẩm Tuyền buông Mạc Điềm ra, bình tĩnh nói: “Mẹ, con không bao giờ làm chuyện mà bản thân không chắc chắn.”

Mạc Điềm hoàn hồn lại: “Rồi sao?”

Thẩm Tuyền ngồi xuống, cũng kéo bà ngồi xuống luôn: “Rồi thì thành thế này.”

Mạc Điềm nhìn con gái, một lúc sau mới hiểu ra gì đó, nhưng cũng không hiểu rõ lắm, bà hoàn toàn không biết tại sao lại thành ra như bây giờ.

Thẩm Tiêu Toàn ngồi cạnh đau đầu hút thuốc, ông nói: “Thẩm Tuyền có tính toán của con bé.”

Mạc Điềm: “Vậy cũng không thể để Văn Trạch Lệ được hời.”

Mọi người trong nhà: “…”

Thế thì phải làm sao giờ chị Mạc?

Thẩm Tiêu Toàn và Thẩm Lẫm biết rõ ván cờ này của Thẩm Tuyền, chỉ có mỗi Thẩm Hách và Mạc Điềm là không biết. Cả nhà chỉ có hai người bọn họ không biết gì, thậm chí còn cảm thấy đau khổ vì về sau có lẽ Thẩm Tuyền sẽ còn phải dây dưa với Văn Trạch Lệ, bọn họ coi đây là một việc rất to lớn, nhưng Thẩm Lẫm và Thẩm Tiêu Toàn thì đã nhìn thoáng hơn.

Vì thế bầu không khí trong nhà có hơi kỳ lạ.

Thẩm Tuyền ngồi được một lát liền lên lầu nghỉ ngơi. Mạc Điềm đi lên lầu cùng Thẩm Tuyền, lúc đưa Thẩm Tuyền vào phòng tắm để tắm rửa, Mạc Điềm dường như đã thông suốt, bà nói: “Bé Tuyền, mẹ mặc kệ con nghĩ gì, nhưng con không được để Văn Trạch Lệ sống nhởn nhơ như thế.”

Thẩm Tuyền đang rửa mặt, nghe thấy lời này thì dừng lại.

Cô hỏi: “Mẹ, mẹ cảm thấy như thế nào mới được gọi là không sống nhởn nhơ?

Mạc Điềm: “Không thể để cho cậu ta đắc ý như vậy được.”

Thẩm Tuyền cười mỉm, vặn vòi nước rồi vùi mặt xuống rửa. Tiếng nước chảy ào ào, giọng nói của Thẩm Tuyền mơ hồ vang lên: “Đương nhiên là không đâu mẹ.”

Mạc Điềm không nghe thấy.

Cuối cùng bà nhìn Thẩm Tuyền, đóng cửa lại rồi mới rời đi.

Bất kể thế nào, Thẩm Tuyền cũng đã quay về, bà cũng an tâm rồi.

*

Ngày hôm sau, Thẩm Tuyền quay về Thẩm thị, công việc chồng chất rất nhiều, hơn nữa hôm nay bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của Văn thị vẫn đang rớt, mặc dù không có sụt giá nhưng vẫn luôn rớt.

Thẩm thị và Nhiếp thị thì lại tăng, nối đuôi nhau tăng lên.

Thẩm Tuyền liếc nhìn biểu đồ xu hướng, sau đó cũng chẳng quan tâm thêm nữa. Bên ngoài lại bắt đầu đồn ra đồn vào, ví dụ như tối qua nhà họ Thẩm dẫn theo vệ sĩ tìm tới tận dinh thự nhà họ Văn, đưa Thẩm Tuyền ra khỏi dinh thự, xem ra mối quan hệ của hai nhà Văn Thẩm đi vào ngõ cụt thật rồi.

Hôm nay Thẩm Tuyền đi làm cũng bị khá nhiều người chú ý.

Thường Tuyết cầm bảng lịch trình đi vào, nói: “Có mua vé máy bay buổi chiều không?”

Thẩm Tuyền lật xem bảng lịch trình: “Mua.”

“Được.”

Khoảng 3 giờ chiều, Thẩm Tuyền và Thường Tuyết ngồi máy bay bay đến Hải Thành. Lần đi này đi hẳn một tuần, ngày hôm sau Văn Trạch Lệ mới biết Thẩm Tuyền đi công tác ở Hải Thành.

Anh xoa xoa khoé môi, nhỏ giọng nói: “Theo dõi cô ấy.”

Lâm Tập: “Vâng.”

Một tuần này, Văn Trạch Lệ đã kéo cổ phiếu của Văn thị trở lại, nhưng video anh cướp dâu vẫn đang lan truyền trên các trang web lớn, tỉ lệ giới nhà giàu bấm vào đã đạt tới một tỷ.

Lần này Văn Trạch Lệ thật sự đã chặt đứt đường lui của Thẩm Tuyền, cũng chặt luôn đường của bản thân mình.

Một tuần sau.

Văn Trạch Lệ chỉnh lại tay áo sơmi, hỏi Lâm Tập: “Cô ấy quay về chưa?”

Lâm Tập hơi sững lại, muốn nói lại thôi. Văn Trạch Lệ bỏ tay xuống, nhét tay vào trong túi quần rồi liếc anh ta một cái: “Có chuyện gì?”

Lâm Tập khụ một tiếng: “Chiều hôm qua Thẩm tổng xuống máy bay thì người đi theo dõi của chúng ta đã lạc mất dấu rồi.”

“Cô ấy đi đâu?”

“Không biết.”

Văn Trạch Lệ đen mặt: “Cô ấy qua đêm ở chỗ khác sao?”

Lâm Tập gật đầu.

Mặt Văn Trạch Lệ càng đen hơn, anh sờ sờ khoé môi.

Con mẹ nó không phải nói lần sau gặp lại sao?

Lần sau đâu?

Lần sau đâu?

Rốt cuộc người phụ nữ này đang có ý gì với anh vậy.

Văn Trạch Lệ chỉ cảm thấy ngực tức tới không thở nổi, phiền não thật sự, anh nghiêng đầu rồi lạnh lùng hỏi: “Vậy giờ cô ấy ở đâu?”

“Đi… đi tới tòa tạp chí rồi ạ.”

Văn Trạch Lệ kéo cà-vạt mới thắt xuống ném lên lưng ghế sofa rồi kéo cửa ra ngoài. Lâm Tập thấy thế liền vội vàng đuổi theo, nói: “Văn tổng, lát nữa còn có một cuộc họp.”

“Dời lại.”

Văn Trạch Lệ nói xong, cầm chìa khoá xe rồi lên xe.

Lâm Tập chần chừ.

Đi theo hay là không đi theo đây?

Chưa đợi anh ta quyết định thì chiếc xe màu đen đã chạy như bay trên đường, chỉ còn sót lại khói xe.

Lâm Tập: “… Khụ.”

Xe chạy rất nhanh, phong cảnh ngoài cửa sổ bay xoẹt qua, Văn Trạch Lệ xoa xoa cằm chạy thẳng đến toà tạp chí của Thẩm Tuyền, lúc này ở ngoài cửa tòa tạp chí tấp nập người.

Mấy thiếu niên tuấn tú đang hi hi ha ha bước lên bậc thềm.

Văn Trạch Lệ ngồi trong xe, châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nhìn.

Mấy giây sau anh đẩy cửa xe ra, vài tia nắng rọi lên ngón tay đang cầm lấy điếu thuốc của anh, anh bước lên bậc thềm. Mấy thiếu niên tuấn tú kia vẫn còn ở đó, Thẩm Tuyền đang gọi điện thoại, bộ vest trên người tôn lên dáng người nhỏ bé duyên dáng của cô. Có mấy chàng trai đang nhỏ giọng cười đùa, đứng sát gần cô, Văn Trạch Lệ chỉ thấy cổ họng mình tanh ngòm.

Anh đi qua, một tay chống lên bàn nhìn chằm chằm vào Thẩm Tuyền.

Anh vừa đến, cả văn phòng đang náo nhiệt lập tức yên lặng.

Người đàn ông này tựa như một con sói.

Thẩm Tuyền để điện thoại xuống, nhìn thấy anh, cô hơi sững người nhưng sắc mặt vẫn vậy: “Hôm nay Văn thiếu cũng có phỏng vấn sao?”

Lê Lê đứng bên cạnh liền nói: “Gần đây có mời Văn thiếu, vụ giành giải quán quân máy bay không người lái lần trước.”

Thẩm Tuyền thuận tay đưa điện thoại cho Lê Lê bên cạnh rồi cầm lấy tài liệu trong tay Lê Lê, cô nhướng mày nhìn Văn Trạch Lệ: “Văn thiếu, mời.”

Cô bình thản như thể không có quan hệ gì anh, mẹ nó đau lòng thật.

Văn Trạch Lệ cười gằn một tiếng: “Không vội, không bằng để anh hỏi trước, tối hôm qua em ngủ ở đâu?”

Mọi người xung quanh kinh ngạc, cả đám bắt đầu thì thẩm.

Ai ai cũng căng tai ra để hóng hớt.

Thẩm Tuyền nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Không liên quan đến anh.”

Văn Trạch Lệ: “Thế à?”

Nói xong, anh tiện tay đưa điếu thuốc lên miệng, dáng vẻ lưu manh. Sau đó anh chìa tay kéo một cậu thiếu niên tuấn tú nho nhã tới, ấn đầu cậu ấy lên bàn, sự tàn nhẫn bất thình lình này khiến cho cả văn phòng trở nên hỗn loạn. Ánh mắt Văn Trạch Lệ lạnh lùng, anh đang định cất tiếng thì cậu thiếu niên đó khóc huhu gào lên: “Anh rể, em, Thẩm Hách đây, chị ấy là chị ruột của em, anh quên… quên em rồi hả?”

Văn Trạch Lệ cúi đầu nhìn: “Hả?”

Thấy rõ khuôn mặt đó, Văn Trạch Lệ: “…”

Ghen lộn người rồi à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK