Anh đã nói hai lần liên tiếp rằng cô không có trái tim. Cô có trái tim hay không, bản thân cô không rõ sao? Thẩm Tuyền nắm cánh tay anh, nói: “Anh có thay quần áo không?”
Văn Trạch Lệ lạnh lùng nhìn cô: “Không thay.”
Thẩm Tuyền: “Anh muốn thế nào đây?”
Văn Trạch Lệ buông cô ra, kéo cổ áo sơmi xuống, híp mắt nhìn cô: “Trên người em có mùi của Nhiếp Thừa, đến giờ vẫn chưa tan.”
Thẩm Tuyền nghe vậy thì nắm lấy cửa, dùng sức đóng lại.
Anh nhanh chóng đưa tay ra chặn cửa lại, ấn xuống rồi đẩy ra.
Ầm——
Cánh cửa va vào vách tường.
Văn Trạch Lệ nhét tay vào túi quần, cúi người nhìn cô: “Nhiếp Thừa đó biết rõ em sẽ gặp rắc rối nhưng anh ta lại quay gót bỏ đi sau khi đưa em tới đầu mũi dao. Một người như vậy đáng để em gọi một tiếng đàn anh à?”
Thẩm Tuyền: “Anh ấy có đáng hay không trong lòng em rõ, nhưng anh lại tức giận vô cớ.”
“Vô cớ sao?”
Thẩm Tuyền nhìn gương mặt lạnh lùng cứng rắn kia của anh, thản nhiên nói: “Đoạn video đó không là gì với em, anh không cần thiết phải tức giận vì nó.”
“Còn về chuyện anh nói em có trả lời tin nhắn hay không, đã qua lâu như vậy rồi, chuyện anh cũng hiểu rõ, em còn trả lời cái gì nữa? Giữa anh và em còn cần phải khách sáo vậy sao?”
Văn Trạch Lệ lập tức cười khẩy: “Giữa anh và em không cần phải khách sáo như vậy, vậy tại sao em không đến ở căn hộ của anh? Mà cứ muốn ở đây?”
Thẩm Tuyền: “Em cần một nơi có thể xử lý công việc.”
“Nói trắng ra là em không coi trọng anh là được rồi.” Văn Trạch Lệ cắt ngang lời cô.
Thẩm Tuyền ngậm miệng.
Vài giây sau, cô nói: “Mời anh.”
Văn Trạch Lệ: “Được thôi.”
Nắm lấy cánh cửa, Thẩm Tuyền đóng cửa lại lần nữa. Bây giờ Văn Trạch Lệ không chặn lại nữa, anh nhét tay vào trong túi quần, nhìn cánh cửa đóng lại.
Anh vẫn luôn nhìn Thẩm Tuyền, nhưng Thẩm Tuyền không nhìn anh, cô xoay người về phòng luôn.
Bên ngoài mưa rất to, ở trong phòng khách có thể nghe vô cùng rõ ràng. Tóc Thẩm Tuyền rất ướt, cô đứng trong phòng khách một lúc lâu rồi mới cầm máy sấy tóc lên sấy mái tóc ướt đẫm.
Điện thoại trên bàn không ngừng đổ chuông.
Thẩm Tuyền thu hồi tất cả biểu cảm trên mặt lại, cúi người cầm điện thoại lên nghe máy.
Là cuộc gọi từ cổ đông.
“Thẩm Tuyền à, mấy hôm trước chú có gửi một bản sơ yếu lý lịch vào trong hộp thư của con, con đã xem chưa? Người này dùng được không, trả lời lại cho chú nhé.”
Ánh mắt Thẩm Tuyền lạnh lùng nhưng giọng nói của cô lại ôn hoà: “Chú, chế độ tuyển dụng của Thẩm thị đều là dựa trên quy định, nếu chú cảm thấy anh ta không tệ thì mời anh ta đến tìm HR phỏng vấn đi.”
“À? Cho nên con không sắp xếp được phải không?” Giọng điệu ông ta lập tức thay đổi: “Con ngẫm lại xem lúc đầu là ai đề nghị bố con cho con tiếp quản vị trí của ông ấy.”
Giọng Thẩm Tuyền càng lạnh lùng hơn: “Cảm ơn sự giúp đỡ của chú, nhưng quy định không thể thay đổi.”
“Thẩm Tuyền, cánh cô càng ngày càng cứng rồi, bảo sao bao nhiêu năm qua chẳng thằng đàn ông nào dám để ý cô.” Nói xong, đầu dây bên kia liền cúp điện thoại.
Thẩm Tuyền cầm điện thoại, trầm mặc vài giây.
Một lúc sau, cô để điện thoại trên bàn trà.
Trên màn hình máy tính có thêm vài tin nhắn, cô ngồi xuống mở ra, cúi đầu tiếp tục xử lý công việc, cô muốn lấy được chứng cứ rửa tiền của Phổ Ngân.
Nửa tiếng sau Thẩm Tuyền lại ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cửa sổ một cái.
Bên ngoài vẫn còn đang mưa.
Mưa ở Hải Thành liên miên không dứt.
Cô cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, sau đó bấm vào khung trò chuyện với Văn Trạch Lệ.
Nhìn một lát, Thẩm Tuyền lại thoát ra.
Lúc này Trần Y gọi điện đến, Thẩm Tuyền sự tỉnh, nghe máy.
Trần Y: “Còn chưa ngủ à?”
Thẩm Tuyền đứng dậy pha ly cà phê rồi ngồi lại sofa, nói: “Vẫn chưa, mình đang xử lý một ít tài liệu.”
“Vất vả quá đi mất.” Bên phía Trần Y yên lặng, xem ra đêm nay cô ấy ở một mình. Thẩm Tuyền vốn định hỏi Văn Trạch Tân đâu, sau lại sững lại, không hỏi nữa.
Cô uống một ngụm cà phê, cà phê cực kỳ đắng nhưng nâng cao tinh thần.
Trần Y thở dài nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt mà chúng ta đã gần ba mươi rồi.”
Thẩm Tuyền: “Hai mươi chín.”
“Thì không phải sắp sao.”
Thẩm Tuyền bật cười: “Còn một năm nữa.”
Trần Y lại im lặng một lúc: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Uống cà phê.”
Trần Y suy nghĩ một lát: “Bây giờ cậu và Văn thiếu thế nào?”
Trải qua quá nhiều thăng trầm như vậy, vừa sắp đặt ván cờ lại vừa quỳ gối, chắc chắn là trân trọng đối phương lắm nhỉ. Thẩm Tuyền lại nói: “Không được tốt lắm.”
Trần Y: “Hả?”
Thẩm Tuyền cầm ly cà phê lên, đi đến cửa sổ sát đất nhìn màn mưa đêm bên ngoài.
Cô suy nghĩ một lát rồi nói chuyện đã xảy ra hôm nay cho Trần Y.
Trần Y ở đầu dây bên kia thầm chép miệng.
Mười phút sau, Trần Y đột nhiên nói: “Thực ra từ lần trước khi cậu sắp đặt, không phải anh ta đã hiểu sai mục đích của cậu sao, từ đó có thể nhìn ra, về sau các cậu sẽ còn cãi vã như vậy nhiều nữa.”
Trần Y: “Nếu…”
Thẩm Tuyền: “Nếu cái gì cơ.”
“Nếu cậu có thể khóc đúng lúc, thể hiện sự yếu đuối đúng lúc, cậu xem xem anh ta còn đối xử như vậy với cậu không. Anh ta đối xử với cậu vừa tàn nhẫn lại vừa hận thù, thậm chí hiểu lầm cậu chỉ bởi vì cậu không làm những điều đấy, cho nên các cậu chỉ có thể lấy cứng chọi cứng thôi.”
Thẩm Tuyền ngập ngừng một lúc, vài giây sau, cô nói: “Hoá ra là mình không đủ yếu đuối.”
Nước mắt của phụ nữ là vũ khí sát thương rất tốt, đối với đàn ông có tính cách như Văn Trạch Lệ, chỉ rơi nước mắt một chút thôi có khi anh cũng có thể dâng hiến rất nhiều.
Trần Y: “Cũng bình thường thôi mà, từ trước tới nay cậu vẫn luôn là người đứng ở đầu sóng ngọn gió, nếu cậu khóc thì cậu đã chẳng phải là Thẩm Tuyền nữa rồi, Văn thiếu đứng trước cậu mới cần phải khóc đấy.”
Cà phê đã uống tới đáy.
Thẩm Tuyền đặt cái ly xuống.
Cô định nói, Văn Trạch Lệ quả thực đã rơi nước mắt.
Nhưng mà cô chần chừ rồi lại thôi.
Trần Y: “Nếu như anh ta không buông bỏ được thì các cậu cứ từ từ chung sống đi, dẫu sao vẫn có thể tìm được cách phù hợp để ở bên nhau.”
Thẩm Tuyền: “Được.”
Cô liếc nhìn ra ngoài: “Muộn rồi, ngủ đi.”
Trần Y chậc một tiếng: “Nếu anh ta buông tay thì sao? Cậu không hề có phản ứng gì với lời này, cậu đang cảm thấy Văn thiếu sẽ không buông tay hay là cảm thấy anh ta buông tay cũng chẳng sao vậy?”
Thẩm Tuyền sững lại.
Vài giây sau, cô nói: “Anh ấy buông tay rồi thì mình còn có thể làm gì? Mình cũng không thể khóc được.”
“Anh ấy buông tay rồi, ngoài không quan tâm ra, mình còn có thể làm gì nữa?”
Trần Y: “…”
Đột nhiên cảm thấy rất có lý.
Đúng vậy, buông tay rồi cho dù có khóc đến chết đi sống lại thì anh cũng đã buông bỏ, ngoài không quan tâm ra thì dường như cũng không thể làm gì khác.
Trần Y: “Vậy ngủ ngon nhé.”
Thẩm Tuyền: “Ngủ ngon.”
*
Hôm sau, sáng sớm Thường Tuyết đã đến gõ cửa, Thẩm Tuyền mở cửa, cô khoác áo khoác, hỏi: “Đặt vé máy bay chưa?”
“Đặt rồi, đợi lát nữa chuyến bay mười giờ, mình gọi bữa sáng rồi. Aida—— đến rồi đây.” Mới vừa nói xong, bữa sáng đã được mang đến, Thường Tuyết xoay người đi lấy bữa sáng, sau đó đặt lên bàn, ngẩng đầu lên nói với Thẩm Tuyền: “Mình gọi bánh quẩy với cháo, cậu xem… Thẩm tổng, cậu ngủ không ngon hả? Sao lại có quầng thâm rồi kìa.”
Thẩm Tuyền ngây người, cô sờ sờ khoé mắt, thản nhiên nói: “Tối qua xử lý tài liệu muộn quá.”
Ăn bữa sáng xong, hai người thu dọn hành lý rồi bắt xe ra sân bay. Cả một buổi sáng Thường Tuyết rất bận, liên tiếp nhận vài cuộc gọi, đợi đến lúc đi vào sân bay Thường Tuyết mới nhận ra, hôm nay Văn thiếu không xuất hiện.
Cô ấy liếc mắt nhìn Thẩm Tuyền một cái, hỏi: “Thẩm tổng, Văn thiếu…”
Thẩm Tuyền đeo kính râm, nhìn lướt qua cô ấy.
Thường Tuyết không biết vì sao đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, cô ấy bèn ngậm miệng lại.
Hai người nhanh chóng lên máy bay.
Kể từ đó, Văn Trạch Lệ mãi không xuất hiện, Thẩm Tuyền cũng xem email suốt, hoàn toàn không nhắc đến Văn Trạch Lệ.
Thường Tuyết: “…”
Trên máy bay.
Thẩm Tuyền bỏ kính râm xuống, day day khoé mắt rồi nhanh chóng thiếp đi.
Thường Tuyền ngồi bên cạnh cô, lưỡng lự một hồi rồi cầm điện thoại chụp mặt cô lại.
Thẩm Tuyền trang điểm nhẹ nhưng vẫn thấy được ít quầng thâm dưới mắt, thậm chí còn có hơi mỏi mệt, làn da cô trắng nên vô cùng rõ ràng.
Sau đó, cô ấy đăng lên vòng bạn bè.
Thường Tuyết: [Thẩm tổng vất vả rồi, thức đến mức có quầng thâm mắt luôn rồi.]
*
Hải Thành.
Văn Trạch Lệ quăng tài liệu đi, nói với Cố Trình: “Này không làm được.”
Cố Trình cầm lên nhìn rồi xua xua tay: “Vậy chỉ đành nghĩ cách khác thôi, cậu có ý tưởng gì khác không?”
Văn Trạch Lệ vắt chéo chân, đan hai tay vào nhau, thản nhiên nói: “Công ty này vốn dĩ không dễ thu mua, cậu cứ phải gặm cái xương cứng này, còn tỏ vẻ ra ngoài, công ty nhỏ nhoi này của cậu thì có bản lĩnh gì mà chống lại nó? Tôi thấy cách tốt nhất chính là hai người các cậu đều lùi lại một bước, hợp tác với nhau.”
Cố Trình cười khẩy: “Không được.”
Văn Trạch Lệ đứng dậy, đầu ngón tay gõ lên bàn: “Trên thương trường không có kẻ địch vĩnh viễn cũng không có đối thủ mãi mãi, cậu chắc là hiểu được điều này.”
“Sao tôi không biết? Tôi chỉ là không muốn thôi.”
Văn Trạch Lệ gõ đầu Cố Trình một cái, đang chuẩn bị nói gì thì lại nhớ đến hai chữ đối thủ, anh lưỡng lự một hồi.
Cố Trình cầm điện thoại, ung dung lướt xem, lướt đến bài Thường Tuyết đăng lên vòng bạn bè.
Anh ta không biết tối qua Văn Trạch Lệ đi tìm Thẩm Tuyền, sau khi nhìn thấy bài đăng này trên vòng bạn bè bèn nói: “Thẩm tổng trông mệt mỏi ghê.”
Văn Trạch Lệ đột nhiên nghe thấy tên của Thẩm Tuyền, anh sững lại, cúi đầu liếc nhanh qua điện thoại của Cố Trình một cái, lọt vào trong mắt là hình ảnh Thẩm Tuyền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Quầng thâm thấp thoáng dưới mắt.
Văn Trạch Lệ hừ lạnh: “Trông đúng là khá mệt thật.”
Cố Trình ngước mắt lên nhìn anh: “Không đau lòng à?”
Văn Trạch Lệ cầm bút trên mặt bàn lên nghịch, nói: “Không đau lòng.”
Trái tim cô cứng như vậy.
Đáng để đau lòng sao.
Cố Trình: “… Chậc.”
*
Vừa đến thủ đô, Thẩm Tuyền đã bận đến không ngẩng đầu lên nổi, bởi vì chuyện của Phổ Ngân, công ty còn mở một cuộc họp. Thẩm Tiêu Toàn nghe xong, toàn bộ quá trình đều nghiêm mặt.
Sau cuộc họp Thẩm Tiêu Toàn lại vào văn phòng, ông nhìn Thẩm Tuyền, nói: “Nhiếp Thừa rốt cuộc đang làm gì? Còn con, xảy ra chuyện như vậy mà nói với bố là chuyện nhỏ?”
Thẩm Tuyền: “Đã xử lý xong rồi ạ.”
Thẩm Tiêu Toàn nhìn cô, vô cùng bất đắc dĩ. Lúc trước ở Myanmar, Thẩm Tuyền cũng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Nếu như chuyện kia không gây ra ồn ào quá lớn thì Thẩm Tiêu Toàn lúc ấy hoàn toàn không biết. Ông ấy tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: “Con lúc nào cũng như vậy, chuyện gì cũng tự mình gánh vác. Bố thích con tự lập nhưng bố không thích con như vậy. Chuyện này con phải cảm ơn Văn Trạch Lệ cho tốt.”
Nhắc đến Văn Trạch Lệ, Thẩm Tuyền sững sờ.
“Lát nữa con hẹn cậu ấy, bố mời cậu ấy ăn bữa cơm cảm ơn.” Chuyện liên quan đến con gái, Thẩm Tiêu Toàn không thể qua loa, lúc này vứt bỏ hết mọi ân oán, ông ấy phải cảm ơn Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tuyền nhìn bố mình, biết bố nghiêm túc, trên thực tế cô cũng có ý này. Cô gật đầu nói: “Vâng, lát nữa con hẹn anh ấy.”
Hai ngày nữa trôi qua, thời tiết ở thủ đô đã vào xuân nhưng vẫn có chút se lạnh. Thẩm Tuyền ngồi trong văn phòng, cầm điện thoại lưỡng lự một lúc mới bấm gọi vào số điện thoại của Văn Trạch Lệ.
Lúc này, có người gõ cửa.
Thẩm Tuyền cúp máy, ngẩng đầu nhìn lên.
Thường Tuyết ló đầu vào, nói: “Thẩm tổng, Văn thiếu đến rồi.”
Thẩm Tuyền hơi sững sờ, cô đứng dậy, hỏi: “Anh ấy đến làm…”
Vừa dứt lời, người đàn ông cao lớn đã bước từ bên ngoài vào. Bốn mắt nhìn nhau khoảng hai giây, trong tay Văn Trạch Lệ cầm một phần tài liệu, anh ném lên mặt bàn của Thẩm Tuyền.
Anh lấy một điếu thuốc ra, bỏ vào miệng, nói: “Đây là chứng cứ rửa tiền của tập đoàn Phổ Ngân.”
Thẩm Tuyền nhìn anh.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng quần dài, thắt cà-vạt, tay nhét vào túi quần, khuôn cằm lạnh lùng cứng rắn.
Vài giây sau, cô cầm lấy tài liệu kia, mở ra, giọng nói thản nhiên: “Bên em cũng tìm được một ít, có khi nào trùng không?”
“Trùng thì sao?” Văn Trạch Lệ lập tức ngước mắt lên, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn cô, thậm chí tốc độ nói rất nhanh, có chút giống chất vấn.
Thẩm Tuyền sững lại.
Cô siết chặt tài liệu.
Nói thật, Thẩm Tuyền chưa từng luống cuống.
Hôm nay cũng không.
Nhưng không biết tại sao lúc này cảm xúc của cô lại lâng lâng, trong phút chốc cô im lặng không biết nên nói gì.
Văn Trạch Lệ nhìn người phụ nữ mảnh mai đầy khí thế này, anh bỏ điếu thuốc trong miệng xuống, đầu ngón tay ấn lên mặt bàn, nhỏ giọng nói: “Em nói hai câu dễ nghe, anh sẽ nói hết tất cả cho em nghe.”
“Sao em không nói?”
Thẩm Tuyền: “… Có phải em không khóc thì sẽ không được ăn kẹo không?”
Văn Trạch Lệ sững sờ.
*Tác giả có lời muốn nói:
Thực ra, Thẩm Tuyền đã thay đổi rồi, nhưng cô ấy đã quen tự mình làm hết rồi.
Văn thiếu phải cho cô ấy chút thời gian.
Văn thiếu cũng cần phải thay đổi, người yêu của anh là Thẩm Tuyền, chứ không phải là một người phụ nữ cần dựa dẫm vào đàn ông. Anh và cô ấy là đối thủ lâu như vậy, thực ra anh vẫn luôn dùng suy nghĩ của đối thủ để hiểu Thẩm Tuyền.