Nếu những bông hoa hồng này thật sự được làm bằng thủy tinh thì ngã xuống dưới quả thật chỉ có một con đường chết. Văn Trạch Lệ mặt không đổi sắc, ngửi mùi hương trên người cô, nói: “Em tiễn anh đi.”
Trên khuôn mặt anh tràn ngập sự kiêu ngạo.
Thẩm Tuyền lạnh lùng nhìn anh.
Hai người dựa sát gần nhau, da kề da, hơi thở hòa vào nhau, Thẩm Tuyền vươn tay đẩy vai anh.
Văn Trạch Lệ nhướng mày, tay buông lỏng, nhìn cô mỉm cười.
Giây tiếp theo, Thẩm Tuyền dùng sức đẩy thật mạnh.
Văn Trạch Lệ nắm lấy sợi dây thừng, xoay người rồi dùng tay kia ôm eo của cô, sau đó chuyển mình, hai người lại một lần nữa lại dính vào nhau.
Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông này, không nói gì.
Phía bên dưới, hoa hồng thủy tinh cũng từ từ thu lại, giống như phù dung sớm nở tối tàn, mặt đất trở lại vẻ tĩnh lặng. Văn Trạch Lệ ôm eo cô, nới lỏng tay rồi bước xuống, trực tiếp bước xuống mặt đất, anh thấp giọng nói: “Anh thật lòng muốn theo đuổi em.”
“Anh thích em, Thẩm Tuyền.”
Thẩm Tuyền đẩy anh ra, bắt đầu cởi bỏ trang bị an toàn trên người.
Thường Tuyết chạy nhanh đến giúp đỡ cô.
Sau khi cởi xong, Thẩm Tuyền không thèm nhìn Văn Trạch Lệ một cái, quay người rời đi. Rất nhiều người hô lên rằng những bông hoa hồng kia thật sự đẹp quá đi, không chỉ hoa hồng đẹp, thời khắc Văn Trạch Lệ ôm Thẩm Tuyền, đưa cô xuống dưới cũng rất đẹp. Thẩm Tuyền không hề dùng sức, mà bị anh ôm xuống phía dưới.
Rất vững, một chân là đã chạm đất.
Thường Thuyết nhìn sắc mặt của Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền đi vài bước, sau đó liếc mắt về sau một cái.
Hoa hồng trên đất đã bay tứ tung, cũng không biết là giấu ở chỗ nào.
Thường Tuyết không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Hoa hồng thật sự rất đẹp.”
“Không biết mảnh đất phía dưới, Văn thiếu đã làm như thế nào.”
Thẩm Tuyền thu lại ánh mắt, không nhìn nữa, trực tiếp rời đi. Thường Tuyết đuổi theo, hỏi: “Tiếp theo cậu định chơi cái gì?”
Thẩm Tuyền nói: “Xe đạp leo núi.”
“Được luôn.” Thường Tuyết vẫn đi cùng cô.
Suốt đoạn đường đi tới chỗ xe đạp leo núi, nhân viên đi ngang qua đều nhìn Thẩm Tuyền, cảnh vừa rồi đã có người chụp được, gửi vào group chat công ty.
Kiểu theo đuổi này thật là k1ch thích.
Thẩm Tuyền buộc tóc lên, nhân tiện thay luôn quần áo, đi giày, lên xe đạp địa hình.
Văn Trach Lệ ở bên kia cũng ngồi trên một chiếc xe đạp leo núi màu đen, bàn chân đạp trên mặt đất chờ cô. Thẩm Tuyền nhìn anh một cái, nhanh chóng đạp đi.
Chiếc xe màu đen của Văn Trach Lệ cũng theo sát.
Tốc độ của Thường Tuyết rất chậm, không thể đuổi kịp, nhìn thấy hai người họ quẹo vào rừng cây, trong rừng toàn là cây với lá.
Thẩm Tuyền không chớp mắt, đi qua rất nhiều cây, thấy nhánh cây nào là cô lại điều khiển xe nhảy qua.
Văn Trạch Lệ ngang ngược hơn cô nhiều, nhưng mà khi nhìn thấy cảnh cô nhảy lên như vậy thì vẫn giật mình: “Thẩm Tuyền, em chậm một chút.”
Nói xong, anh đi tới, sát tới sóng vai với cô.
Thẩm Tuyền lạnh lùng liếc anh một cái.
Văn Trạch Lệ cong môi: “Bé Tuyền.”
Thẩm Tuyền không quan tâm, tiếp tục đạp.
Cái cảm giác khoan khoái khi gió thổi lên mặt và lao xuống sườn núi khiến cô hơi híp mắt, đôi chân của người đàn ông bên cạnh vừa dài vừa thẳng, anh không nhanh không chậm đi theo cô.
Vừa nhìn là thấy anh đang phối hợp với tốc độ của cô.
Thẩm Tuyền bình thản nhìn bánh xe của anh, tiện tay với một cành cây, sau đó cúi người chọc vào bánh xe của anh.
Văn Trạch Lệ ngơ ra.
“Cmn.”
Anh đột ngột phanh lại, thân thể suýt chút nữa đã theo quán tính rơi xuống. Chân anh đạp lên bánh xe, nhìn chằm chằm bóng dáng đã quẹo xa, anh chậc một tiếng, một phát giật cái cành cây gãy kia xuống.
Thẩm Tuyền đi vụt xuống chân núi, cô điều chỉnh tốc độ chậm lại, đón gió. Ở đây có một dòng suối nhỏ, nước suối chảy chậm rãi. Thẩm Tuyền đi dọc theo khe nước, lại lần nữa đạp vào rừng cây.
Chỗ này có biển chỉ đường, đường có thể đi đều có đánh dấu, cũng có nhân viên lái xe motor đi hóng gió ở chỗ này.
Đằng sau truyền đến tiếng nhánh cây bị gió cắt ngang, Thẩm Tuyền không quay đầu lại, cô quẹo vào bên trong rừng cây, chiếc xe phía sau càng lúc càng nhanh, sắp đến bên cạnh cô rồi.
Thẩm Tuyền nắm chặt hai tay vịn, thân xe bị chân dài của người đàn ông đạp một cái. Thẩm Tuyền nghiêng đầu liếc anh một cái, Văn Trạch Lệ nhếch môi cười xấu xa, anh buông lỏng xe của mình ra, mượn lực mà tiến về phía cô.
Thẩm Tuyền đen mặt.
“Văn Trạch Lệ.”
Vừa dứt lời, cô đã bị người đàn ông ôm lấy, trực tiếp rơi từ trên xe xuống, giây tiếp theo đã bị giữ chặt lấy. Văn Trạch Lệ mặc quần áo thể thao, anh không cho cô thời gian phản ứng, trực tiếp lấp kín môi của cô.
Sự ấm áp ngập tràn.
Thẩm Tuyền theo bản năng trợn mắt, đối mặt với ánh mắt mang tính xâm chiếm của anh, cô hung ác cắn một cái.
Đáng tiếc, Văn Trạch Lệ đã có kinh nghiệm một lần, đầu lưỡi của anh né ra, lại còn mau chóng chặn đầu lưỡi của cô lại.
Khắp nơi đều là tiếng gió và tiếng ầm ầm của xe đạp leo núi.
Ầm ầm đến mức mặt đất như đang lay động.
Thẩm Tuyền nâng gối bị anh đè lại, Văn Trạch Lệ nhân lúc kẽ hở, nhỏ giọng nói: “Đừng giãy giụa.”
“Không có tác dụng.”
Sau đó lại hôn cô.
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Tuyền từ từ lộ ra một chút d*c vọng.
“Thẩm tổng…”
Đuỳnh đuỳnh một tiếng.
Thường Tuyết đứng ở kia nhìn thấy hai người đang hôn môi thì ngã thẳng xuống đất, ánh mắt không dám tin. Thẩm Tuyền nhân lúc Văn Trạch Lệ thả lỏng, nắm ngược lấy cánh tay của anh, áp vào thân cây.
Môi mỏng của Văn Trạch Lệ cong lên, nghiêng đầu nhìn cô: “Hửm?”
Thẩm Tuyền lạnh lùng nhìn anh.
“Đi chết đi.”
Cô đá một phát.
Văn Trạch Lệ nở nụ cười nhận lấy.
Thẩm Tuyền buông anh ra.
Chỉnh lại cổ áo, cô quay người đi tới chỗ Thường Tuyết, đỡ cô ấy lên. Thường Thuyết ngã không nhẹ, cô ấy vì đuổi theo Thẩm Tuyền nên tốc độ rất nhanh, kết quả là bị ngã như vậy.
“Bị thương chỗ nào?” Thẩm Tuyền hỏi.
Thường Tuyết giơ cánh tay lên cho cô nhìn, trên đó đều là máu: “Chỗ này.”
Thẩm Tuyền: “Đi về bôi thuốc.”
Nói xong liền đỡ cô ấy đứng dậy, đi đến lối ra.
Thường Tuyết nhìn trộm môi cô một chút, môi của Thẩm Tuyền bị Văn Trạch Lệ hôn đến đỏ lên, ướt át quyến rũ. Sau đó Thường Tuyết nhìn lại phía sau, Văn Trạch Lệ đang xoa khóe môi, dựa vào thân cây.
Xương đùi của anh cũng khá đau, Thẩm Tuyền dùng không ít sức để đá.
Anh khẽ cười nhẹ một tiếng.
…
Tay Thường Thuyết nhìn có vẻ nhiều máu, nhưng chủ yếu là bị cọ sát, có ba chỗ trầy da, chỉ cần xử lý cẩn thận và dán băng cầm máu là được. Thẩm Tuyền lấy điện thoại ra xem.
Một hạng mục của Thẩm Thị đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn, Thường Tuyết cũng nhận được tin, cô ấy nhìn Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền đỡ cô ấy, nói: “Đi, về thành phố.”
May mắn là nơi tổ chức team building không xa, đi một giờ là tới. Hai người không định ở qua đêm mà trở về thành phố ngay trong buổi tối.
Đi ra khỏi phòng chẩn đoán tạm thời.
Văn Trạch Lệ và Tiểu Tả ngồi ở trên ghế hút thuốc, nhìn thấy các cô ra ngoài, Văn Trạch Lệ dập thuốc đứng dậy nói: “Đợi chút lên lầu hai ăn cơm tối.”
Thẩm Tuyền: “Không rảnh.”
Thường Tuyết đi theo nói thêm một câu: “Thẩm Thị xảy ra chút chuyện.”
Văn Trạch Lệ hơi sững lại.
Một giây sau, anh nói: “Anh đưa hai người về.”
Nói xong thì duỗi tay về phía Tiểu Tả lấy chìa khóa xe.
Thường Tuyết nhìn Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền mím môi, nhưng không từ chối.
Cô cần xử lý văn kiện ở trên xe, tay Thường Tuyết lại bị thương, lái xe cũng không yên tâm.
Sau khi lên xe, Thẩm Tuyền lấy máy tính bảng ra, mở video, liên hệ người phụ trách của công ty. Văn Trạch Lệ hút thuốc lá, nhìn cô một cái qua gương.
Thường Tuyết vừa lên xe cũng gọi điện thoại, liên hệ cho những người liên quan đến vấn đề này.
Xe đi trên cao tốc.
Văn Trạch Lệ nhấn ga nhanh hơn.
Về thành phố sớm hơn dự định mười phút. Đến dưới tầng của tập đoàn Thẩm Thị, sau khi Thẩm Tuyền xuống xe, cô quay đầu nói với Văn Trạch Lệ: “Cảm ơn.”
Văn Trạch Lệ dựa vào cửa xe, cong môi nói: “Không có gì.”
Anh còn nói thêm một câu: “Tối mai có thể hẹn em ăn cơm không?”
Thẩm Tuyền nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: “Được.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, không ngờ cô là đồng ý.
Thẩm Tuyền quay người, dẫn Thường Tuyết lên tầng.
…
Thẩm Tuyền xử lý chuyện này rất kịp thời, buổi chiều ngày hôm sau Văn Trạch Lệ nghe nói đã xử lý ổn thỏa, anh nghịch bút máy, cầm điện thoại, đang định gửi cho Thẩm Tuyền địa chỉ nhà hàng.
Ai ngờ được, Thẩm Tuyền đã gửi cho anh một cái địa chỉ, nhà hàng này không giống nơi mà Thẩm Tuyền sẽ đi, nhưng Văn Trạch Lệ vẫn vui vẻ chấp nhận.
Văn Trạch Lệ: Được.
Sáu giờ rưỡi, thành phố đã tối, Văn Trạch Lệ bấm vào địa chỉ kia, quay xe lái về phía nhà hàng đó, nhà hàng kia cách trường cấp ba bọn họ học không xa.
Là một quán ăn Nhật có các phòng ăn riêng.
Văn Trạch Lệ mặc áo sơ mi cùng quần dài, ôm một bó hoa hồng trong lòng, đẩy cửa ra.
Hương hoa anh đào thoang thoảng ngập tràn.
Mà trên ghế ngồi, hai cô gái ngồi ở bàn ăn bên cạnh, Lam Thấm ngồi ở trong, bộ dáng có chút lo lắng.
Thẩm Tuyền mặc một bộ âu phục, cô chống cằm, nhìn Văn Trạch Lệ, khuôn mặt xuất hiện một tia quyến rũ khó thấy.
Văn Trạch Lệ hơi sững người, mắt nhìn về phía Thẩm Tuyền: “Bé Tuyền, em có ý gì?”
Thẩm Tuyền gõ mặt bản, thản nhiên nói: “Tôi muốn nghe kể về câu chuyện tình yêu của hai người.”
Cô nhìn anh: “Cho phép chứ?”
Văn Trạch Lệ: “…”