• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bún Thịt Nướng

Xảo có được wechat rồi, nghe thấy người đàn ông này gào lên như thế thì bất ngờ, sau đó vội vàng cất điện thoại đi. Văn Trạch Lệ đứng ở bậc thềm bên dưới, anh lạnh lùng nhìn Thẩm Tuyền, lại nắm chặt lấy tay cô rồi nhìn về phía Xảo: “Cô không thấy tôi đang nắm tay cô ấy sao?”

Xảo: “… Nhưng cô ấy nói rồi mà, hai người không có quan hệ gì cả.”

“Thế à?”

Hay lắm, hay cho câu không có quan hệ gì.

Văn Trạch Lệ nắm chặt tay Thẩm Tuyền, tiếp đó anh ôm cô lên, dùng sức đè cả người cô lên cửa kính xe. Thẩm Tuyền nhíu mày, còn chưa nói lời nào thì môi cô đã bị lấp kín.

Cô giãy dụa mấy giây.

Văn Trạch Lệ ấn chặt tay cô, còn lợi dụng cả chiều cao, đè chặt lên cô.

Thẩm Tuyền không giãy dụa được nữa, cô cũng chẳng buồn giãy dụa, dần dần cô hờ hờ ôm lấy cổ anh. Văn Trạch Lệ không nhận ra, ánh mắt anh hung hăng, đôi mắt hẹp dài khép hờ, chỉ hận không thể nuốt cô vào trong bụng.

Mấy người đằng sau đều đờ người ra.

Xảo che miệng.

Chỉ một lúc sau, cô ấy rất phóng khoáng nói.

“Hoá ra là vậy, bảo sao hôm nay anh ta cứ đòi tới tham gia vào buổi tụ họp của chúng ta.”

“Vậy… Đàn anh thì sao?”

Một cô gái khác đứng bên cạnh đột nhiên cất tiếng.

Nói rồi, mọi người quay đầu nhìn, chiếc xe Mercedes màu bạc lấp lánh ánh đèn đậu cách đó không xa. Ở trong xe Nhiếp Thừa cũng đã nhìn thấy trọn vẹn cảnh này, anh ấy nắm chặt nắm đấm.

Rất lâu sau ánh đèn xe vẫn còn thấp thoáng, Văn Trạch Lệ lùi lại, anh nắm lấy cằm cô: “Quan hệ à? Chúng ta tái hôn là có quan hệ hợp pháp ngay.”

Cho dù Thẩm Tuyền bị anh hôn đến mức mắt lấp lánh gợn sóng, cô vẫn không để lộ ra tâm trạng của mình, cô nhéo tay anh: “Tôi nói rồi, chuyện này không tới lượt anh quyết định.” 

Văn Trạch Lệ nghiến răng nghiến lợi: “Thế thì ngày nào anh cũng nói cho em coi.”

Thẩm Tuyền đẩy tay anh ra, thoát khỏi lòng anh rồi kéo cửa xe ra ngồi lên, tiện tay kéo cửa kính xe xuống, thản nhiên vẫy tay chào mọi người.

Ánh mắt cô lướt nhẹ qua Xảo rồi lại thôi.

Văn Trạch Lệ chỉnh lại áo sơ mi, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Thừa trong xe, anh cười khẩy, mở cửa bên ghế lái, đóng cửa lại rồi khởi động xe.

Chiếc xe quay đầu rồi cứ thế lái vào con đường đầy bóng tối.

Đèn đường bên ngoài hắt vào trong xe, rọi lên mặt Thẩm Tuyền. Cô lấy điện thoại ra, thản nhiên xoá wechat của Xảo rồi xoá luôn tất cả những phương thức liên lạc có liên quan tới cô ấy, sau đó ném điện thoại vào trong túi xách.

Cô dựa lưng vào ghế, đôi chân dài vắt chéo.

Bởi vì nhà họ Văn vẫn còn ở nhà họ Thẩm nên Văn Trạch Lệ lái xe thẳng về nhà họ Thẩm, cửa sắt mở ra, xe liền lao thẳng đến tầng B2. Trong tầng B2 có một phòng trà rất nhỏ, còn lại là chỗ của mấy chiếc xe, đều là xe của Thẩm Tuyền. Xe đậu song song với nhau, Văn Trạch Lệ xuống xe, tiện tay mở cửa ghế sau.

Thẩm Tuyền che tay ngáp một cái rồi liếc anh, xoay người định xuống xe. Văn Trạch Lệ nhìn chằm chằm sợi dây chuyển lọt ra ngoài cổ áo cô, mấy giây sau, anh tóm lấy vai cô ấn người quay lại ghế ngồi.

Thẩm Tuyền ngước mắt lên, lạnh giọng nói: “Văn Trạch Lệ…”

Vừa dứt lời, người đàn ông cúi người chui vào trong xe, tiện tay đóng cửa xe lại.

Ầm…

Trong xe yên tĩnh.

Tư thế này, khuỷu tay Thẩm Tuyền chống lên đệm ghế, còn Văn Trạch Lệ lại quỳ một gối lên ghế, anh cởi áo sơmi ra rồi nhướng mày nhìn dáng người yểu điệu của cô.

Giây tiếp theo, đầu gối của anh đặt ở giữa hai ch@n cô, anh cúi người xuống rồi hôn lên môi cô.

Thẩm Tuyền nhận ra được anh đang định làm gì.

Đầu ngón tay cô túm lấy áo sơmi của anh, cô nâng người lên, lạnh lùng nói: “Văn Trạch Lệ, ở đây cũng có camera đấy.”

“Vậy để cho camera chứng kiến chúng ta làm gì vậy.”

Vài giây sau.

Tay Thẩm Tuyền nắm lấy ghế trước, móng tay ửng đỏ.

Văn Trạch Lệ nghiêng đầu hôn lên ngón tay cô, hôn lên cả cánh tay cô rồi tới cổ, tiếp đó anh lại lấp kín môi cô. Trong xe mờ mờ ảo ảo, nhưng vẫn thấy thấp thoáng bóng người.

Một lúc lâu sau.

Ở phòng trà dưới lầu có người.

Hơi thở của Thẩm Tuyền run lên.

Văn Trạch Lệ khẽ cười bên tai cô nói: “Sợ rồi à?”

Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn những giọt mồ hôi trên trán anh, cô không cất tiếng mà lại quấn lấy anh.

Người Văn Trạch Lệ run lên.

Sau đó anh ôm cô dậy, đổi vị trí. Thẩm Tuyền khẽ nói vào tai anh: “Mẹ tôi ghét anh lắm đấy.”

“Anh đoán xem, nếu bà ấy mà thấy được cảnh này thì thế nào nhỉ?”

Văn Trạch Lệ hơi sững người.

Anh ấn lưng cô sát vào người mình, sau đó anh nói: “Chết cũng đáng.”

Thẩm Tuyền híp mắt.

Quả thật Mạc Điềm và Lâm Tiếu Nhi đang ngồi trong phòng trà, hai người vừa pha trà vừa trò chuyện, chỉ cách chiếc xe đằng sau kia có mấy mét. Hai bà mẹ không hay biết gì cả, vẫn nói chuyện hăng say.

*

Xuống xe, Thẩm Tuyền khoác áo khoác, vào thang máy về thẳng phòng mình. Văn Trạch Lệ nhét sơ mi vào lưng quần, lau máu ở khoé môi rồi đi thang bộ xuống tầng một.

Cả gia đình họ Thẩm đang đứng ở cửa tiễn nhà họ Văn. Sự trở về đột ngột của Văn Trạch Lệ khiến mọi người ngỡ ngàng, Thẩm Tiêu Toàn hỏi: “Không phải về từ lâu rồi à? Sao mãi không thấy bóng dáng hai đứa vậy?”

Văn Trạch Lệ ngẩng đầu, đang định trả lời thì nhìn thấy Mạc Điềm, anh “khụ” một tiếng, có hơi chột dạ nói: “Con trò chuyện với Thẩm Tuyền một lát ạ.”

Thẩm Tiêu Toàn nhíu mày: “Con bé đâu?”

Văn Trạch Lệ: “Quay về phòng rồi ạ, cô ấy bị say trà.”

Thẩm Tiêu Toàn im lặng nhìn anh, vẻ nghi ngờ trong mắt càng ngày càng rõ.

Nhưng Mạc Điềm chẳng hề nhận ra, bà chỉ lạnh mặt nói: “Đã bảo Thẩm Lẫm đi đón rồi mà, Văn thiếu đừng quá vồn vã như thế.”

Nhà họ Thẩm chúng tôi sẽ không dây dưa gì tới nhà họ Văn nữa đâu.

Lời này mắc lại ở trong cổ họng Mặc Điểm.

Ở ngoài Văn Trạch Lệ có thể hung hăng tàn nhẫn, nhưng ở nhà họ Thẩm, anh quả thật vẫn phải kính cẩn khom mình. Sau khi nghe rõ ý của Mặc Điềm, mặt anh lập tức lạnh tanh. Anh sờ khoé môi, không nói gì.

Thẩm Tiêu Toàn nhìn anh, lại nhìn cả nhà họ Văn đứng ở kia.

Người nhà họ Văn – Văn Tụng Tiên, Lâm Tiếu Nhi, Văn Trạch Tân và Trần Y ngược lại thì chớp mắt một cái đã thấy ngay vết thương ở khoé miệng Văn Trạch Lệ, Văn Tụng Tiên rất lúng túng, ông nói: “Tiêu Toàn, là tôi dạy con không tốt.”

Thẩm Tiêu Toàn cười khẩy một tiếng, đưa tay ra dấu: “Mời.”

Trong mắt người nhà họ Văn, lời này chính là cút.

Văn Tụng Tiên thở dài.

Văn Trạch Lệ quay người cúi đầu chào Thẩm Tiêu Toàn, sau đó đi theo người nhà ra ngoài. Thẩm Tiêu Toàn nhìn thấy bóng lưng rời đi của người đàn ông kia, ông đã từng nói, con sói đầu đàn ở thủ đô chính là Văn Trạch Lệ, trong số những người trẻ, anh quả thật vừa mạnh vừa tàn nhẫn, thế nên anh mới ngang ngược không sợ gì.

Nghĩ đến đây, Thẩm Tiêu Toàn trái lại không hề cảm thấy lo lắng cho ván cờ mà Thẩm Tuyền đã sắp đặt.

Văn Trạch Lệ đáng bị dạy cho một bài học.

Nếu người đàn ông này có thể quỳ gối, quy phục trước Thẩm Tuyền thì vị trí của nhà họ Thẩm ở thủ đô sẽ càng thêm vững vàng, còn nếu không được thì coi như Thẩm Tuyền không có bản lĩnh vậy. 

Mạc Điềm lẩm bẩm: “Sao bé Tuyền mới về đã về phòng luôn rồi nhỉ?”

Thẩm Tiêu Toàn ngồi trên ghế sofa, cuốn một điếu thuốc lá rồi nói: “Có khi con nó mệt rồi, đừng lên quấy rầy nó.”

Mạc Điềm nhìn Thẩm Tiêu Toàn: “Anh thì hay rồi.”

Thẩm Tiêu Toàn nói: “Để con bé nghỉ ngơi đi.”

Mạc Điềm nghe vậy cũng không định đi lên nữa. Thẩm Lẫm chần chừ hỏi Mạc Điềm: “Mẹ, ban nãy hai người ở phòng trà có nghe thấy gì không?”

Mạc Điềm đi vào phòng bếp rót sữa, nghe vậy cũng không quay đầu lại mà nói: “Âm thanh gì cơ, đâu có đâu, chỉ là mùi xăng xe ở tầng B2 nồng nặc quá, ban đầu sao lại bày phòng trà trong đó cơ chứ.”

Thẩm Lẫm: “…”

Thẩm Tiêu liếc mắt cảnh cáo Thẩm Lẫm.

Thẩm Lẫm nhún nhún vai, không nói gì nữa.

Còn Thẩm Hách đã đi ngủ từ lâu, bằng không sẽ còn nhận được cái trừng mắt từ ông nữa.

*

Thẩm Tuyền về phòng là đi tắm luôn, nước nóng gột rửa hết dấu vết trên cơ thể cô, làn da ửng hồng, cô cầm đồ ngủ mặc vào, tiện vệ sinh cá nhân luôn. Bây giờ cũng đã là 10 rưỡi tối, cô sấy tóc xong rồi đi ra, mái tóc rối tung xõa trên vai. Cô ngồi trên ghế sofa nhỏ, cầm tạp chí ung dung xem.

Điện thoại ở cạnh vang lên trong phòng cực kỳ chói tai, Thẩm Tuyền vươn tay ra cầm lên.

Là Nhiếp Thừa.

Thẩm Tuyền bỏ tạp chí xuống, nghe máy.

“Đàn anh vẫn chưa ngủ ạ?”

“Chưa.” Giọng Nhiếp Thừa có hơi khàn khàn, anh ấy hỏi: “Em về lúc nào mà không gửi tin nhắn cho anh.”

Thẩm Tuyền nghĩ rồi nói: “Xin lỗi, em quên mất.”

“Không sao.” Nhiếp Thừa ngập ngừng mấy giấy rồi nói: “Cảnh trước khi các em rời đi, anh thấy rồi.”

Vẻ mặt Thẩm Tuyền không thay đổi, cô ừ một tiếng.

Nhiếp Thừa nghe câu trả lời thản nhiên của cô thì sắc mặt càng tái đi, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt anh ấy mang theo sự dứt khoát: “Tình hình nhà họ Nhiếp hiện tại chắc em cũng biết, khoảng thời gian này nhà anh vẫn luôn tỏ ý về việc này với các em, không biết ý em thế nào.”

Thẩm Tuyền ung dung nói: “Em chưa muốn liên hôn một cách chóng vánh như vậy thêm lần nữa.”

Nhiếp Thừa nói: “Đàn em à, anh nghĩ em hiểu rõ anh. Trước đây anh luôn sống vì mình, giờ trong nhà có chuyện, anh cũng không thể đứng đó mà nhìn được, đó không phải là cách sống của anh.”

“Em biết, đàn anh, em hiểu.”

Nhiếp Thừa nói tiếp: “Nếu em hiểu được thì chuyện này em cũng thông cảm cho anh được không?”

Ánh mắt của Thẩm Tuyền cuối cùng cũng ngước lên khỏi tạp chí, chân cô lười nhác giẫm lên thảm tatami, nói: “Đàn anh, anh không để ý thật à?”

Ở đầu dây bên kia, hơi thở của Nhiếp Thừa sững lại vài giây.

Vài giây sau, anh đáp: “Không để ý, giờ em làm gì anh cũng không để trong bụng đâu, cái anh muốn là sau này.”

“Hơn nữa, nếu ta thành công, Văn Trạch Lệ buộc phải buông tay. Vấn đề là ở em đó đàn em, em liệu có bị tình cảm chi phối hay không.”

Thẩm Tuyền: “Không đâu.”

“Ừ, anh biết em sẽ không bị chi phối.” Nhiếp Thừa nói: “Cho nên anh hy vọng em suy nghĩ cho thật kỹ.”

Thẩm Tuyền: “Vâng.”

Nhiếp Thừa thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi cúp máy, Thẩm Tuyền khoác áo khoác, đi vào phòng sách tìm bố mình. Thẩm Tiêu Toàn vẫn còn đang đọc tài liệu, nhìn thấy cô đi vào thì hơi ngạc nhiên: “Con chưa ngủ à?”

Thẩm Tuyền ngồi xuống, nói: “Con đang định ngủ thì bị điện thoại của Nhiếp Thừa đánh thức.”

Bàn tay đang cầm tài liệu của Thẩm Tiêu Toàn hơi sững lại, ông nhìn con gái. Đèn trong phòng sách mở sáng trưng, vẻ mặt Thẩm Tuyền bình tĩnh,Thẩm Tiêu Toàn không nhìn ra được gì.

Ông để tài liệu xuống, hỏi: “Cậu ta nói gì?”

Thẩm Tuyền trình bày lại ý của Nhiếp Thừa.

Thẩm Tiêu Toàn nghe xong, mãi không cất tiếng. Ông nhìn Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền vẫn còn thản nhiên cầm quyển lịch trên bàn lên xem. Thẩm Tiêu Toàn nhìn cô, một lúc sau ông mới nói: “Thế đồng ý nhé?”

Thẩm Tuyền: “Con cũng có ý này.”

Thẩm Tiêu Toàn hoàn toàn không đoán ra được những gì con gái nghĩ trong lòng, ông nói: “Bố có một điều kiện.”

Thẩm Tuyền hơi sững người: “Vừa hay con cũng có điều kiện.”

Nghe xong, Thẩm Tiêu Toàn bật cười, ông nói: “Thế thì làm thôi.”

“Cảm ơn bố.”

*

Ngày mùng tám, mọi nơi bắt đầu đi làm lại, thủ đô lại bừng bừng sức sống, dân ngoại tỉnh tăng lên nhiều, tất cả các cửa hàng cũng mở cửa sớm hơn dự kiến. Tập đoàn Văn thị mới sáng sớm ra đã nhộn nhịp vô cùng.

Từng bao lì xì, từng gói quà tết được gửi đến tận tay người nhận. Văn Trạch Lệ đang bàn bạc với người khác ở trong phòng họp, bàn bạc xong xuôi, anh chỉnh lại cổ áo sơ mi, vừa đi ra ngoài đã nghe thấy giọng nói phấn khởi của nhân viên.

Anh nở nụ cười rồi mở cửa văn phòng ra đi vào.

Mấy giây sau, nụ cười trên môi anh dần dần biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn thiếp mời màu đỏ trước mặt.

Tiệc đính hôn.

Nhà họ Nhiếp và nhà họ Thẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK