Người bị Triển Vân dùng chủy thủ kề cổ lập tức thành thật trả lời, "Không, không... Còn có những người khác... Đều đi theo trưởng căn cứ đến ngục giam bên kia."
Lão đại căn cứ Lâm Thành vốn dĩ chính là phạm nhân chạy ra từ trong ngục giam, không nghĩ tới sau khi căn cứ Lâm Thành bị phá lại chạy trở về đó. Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì cũng có chút đạo lý, dù sao cũng là ngục giam, có tường cao cùng cửa sắt, tuy ngục giam nhỏ hơn căn cứ một chút, nhưng điều kiện cũng rất tốt, an toàn hơn nhiều.
"Vậy các người vì sao không đi theo?" Triển Vân nhướng mày hỏi.
"Tôi... Chúng tôi..." Người này bắt đầu ấp úng.
"Nói mau!" Triển Vân không có kiên nhẫn, trên tay dùng thêm chút lực, chủy thủ liền cắt một đường máu ở trên cổ gã.
"Ai da ai da! Tôi nói tôi nói!" Người này kêu lên đau đớn, sau đó đem ngọn nguồn mọi chuyện giải thích rõ ràng.
Nguyên lai là do mấy ngày trước đây, căn cứ Lâm Thành đột nhiên bị tang thi vây thành, trong đó có không ít tang thi tiến hóa, vũ khí của căn cứ Lâm Thành không đủ, dị năng giả tuy rằng có nhưng không phải chính quy, ở đây lại được ăn sung mặc sướng, sức chiến đấu rất yếu, rất nhanh đã không đánh được tiếp.
Trưởng căn cứ đã sớm phát hiện tình huống không mấy lạc quan, hắn nhanh kêu thủ hạ sửa sang lại vật tư, mang theo rất nhiều đồ đạc chạy trốn khỏi căn cứ, đem những người già phụ nữ và trẻ em đều để lại làm mồi hấp dẫn tang thi.
Những người trốn ở trong thôn này tuy rằng là người thường, nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, ngày thường bọn chúng đều đi theo tám vị đại gia kia, dù sao thì dị năng giả cũng rất cần đàn em đi theo, cho nên bọn chúng cũng được mang đi bằng một chiếc xe vận tải.
Lúc ấy tình huống cực kỳ hỗn loạn, nơi nơi đều là tang thi, còn có nhân loại thét chói tai chạy trốn, bọn họ lái xe chạy ra xa căn cứ như vậy, mà còn có không ít tang thi đuổi tới. Người cầm đầu này lúc ấy phụ trách lái xe, tận mắt nhìn thấy chiếc xe phía trước có người bị đẩy xuống dưới, những dị năng giả đó vì muốn chạy trốn thế nhưng đem người thường ngồi cùng xe làm mồi đẩy xuống.
Tận mắt nhìn thấy người nọ bị tang thi vây quanh xé xác, có thể nghĩ tới bọn chúng bị sốc như thế nào, bọn chúng cũng đã nhìn ra, tám vị đại gia kia coi người thường không khác gì đồ vật, nếu tiếp tục đi theo những người đó, ai biết được bọn chúng có thể trở thành vật hi sinh tiếp theo hay không, bọn chúng tính toán, liền dứt khoác đánh tay lái chạy về một hướng khác.
Bởi vì tang thi quá nhiều, chiếc xe phía trước ốc còn không mang nổi mình ốc, cho nên không phát hiện thiếu đi một chiếc xe, vì thế bọn chúng mới thành công chạy thoát.
Vừa lúc trên xe có người là thôn này, biết trong thôn không còn ai, liền dẫn theo bọn chúng chạy đến nơi này. Tuy rằng trời giá rét, nhưng dưới hầm lại ấm áp hơn bên ngoài một chút.
Sau đó lại có một ít tang thi rải rác nghe được hương vị mà chạy tới đây, nhưng bởi vì bọn chúng đều tránh ở trong hầm nên những con tang thi đó cũng không tìm thấy được bọn chúng thì cũng không có cách nào, cũng may bọn chúng có vận khí tốt, trên xe còn một ít thức ăn, mới để bọn chúng kiên trì đến bây giờ.
Nhưng đồ ăn cũng không còn nhiều, cho nên khi nghe thấy có người lại đây, bọn chúng đều tránh trong hầm nhìn lén ra bên ngoài từ cửa hầm, thấy bọn Triển Vân mặc quần áo ấm, khí sắc cũng rất tốt, vừa nhìn liền thấy chính là dị năng giả chưa gặp khổ bao giờ, bọn chúng mới nổi lên tâm tư muốn cướp bóc. Dù sao bọn chúng cũng từng đi theo tám vị đại gia, trong tay cũng có mấy cây súng, bởi vậy cũng không có sợ hãi, dị năng giả cho dù lợi hại, nhưng vẫn sợ đạn a!
Nhưng gã làm sao biết... Những dị năng giả này... lại lợi hại như vậy...
Triển Vân nhớ lại bản đồ đã nhìn qua trước đó một chút, vị trí ngục giam căn cứ Lâm Thành có chút xa, theo đường đi của bọn họ thì sẽ không đi qua nơi đó.
"Đi thôi." Triển Vân ném người lên mặt tuyết, liền xoay người đi về hướng của xe tuần tra.
Người nọ bị ném thô bạo trên mặt đất, lại không dám hé răng, vừa lăn vừa bò trốn sang một bên, nhường ra một con đường cho bọn họ.
"Triển ca, chúng ta cứ đi như vậy thôi sao?" Trịnh Gia Hòa nhịn không được thấp giọng hỏi.
"Chứ còn làm sao? Không lẽ cậu còn muốn mang theo bang cướp bóc này đi theo?" Triển Vân liếc xéo hắn một cái.
Trịnh Gia Hòa nhớ lại lúc này nhóm người này hung thần ác sát, không chút lưu tình nổ súng vào bọn họ, lập tức dùng sức lắc lắc đầu.
Triển Vân thấy đầu óc của hắn đã thức tỉnh, liền tiếp tục đi về phía trước, những người khác cũng lập tức đuổi kịp.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên không biết từ nơi nào truyền đến một âm thanh nhỏ đến không thể phát hiện, "Cứu, cứu mạng..."
Đội ngũ Triển Vân tức khắc dừng bước, thanh âm kia tuy rằng rất nhỏ, nhưng bọn họ đều là dị năng giả, ngũ giác dù sao cũng mạnh hơn bình thường, cho nên có thể nghe được thanh âm cầu cứu kia.
Bọn họ nhìn khắp nơi, muốn tìm ra thanh âm cầu cứu kia, nghe hẳn là một nữ nhân, lại còn rất yếu.
Lúc này, Trình Khải nhìn thoáng qua người đang nằm trên mặt đất lộ ra thần sắc hoảng loạn, lập tức ý thức được chỗ nào không đúng, liền tiến lên đá người nọ một cái, lại hung hăng dẫm lên ngực đối phương, lôi quang ngưng tụ trên tay, uy hiếp hỏi: "Vừa rồi là thanh âm từ nơi nào?!"
Người nọ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy chỉ hướng về phía một căn nhà cũ nát.
Ngay sau đó Trình Khải liền đi về phía đó, bên trong không có cái gì. Hắn ngẩn người, lập tức chạy ra cửa hầm ở bên ngoài của căn nhà.
Ngay khi hắn vừa xốc cửa lên, liền thấy một nữ nhân trần truồng lộ thể nằm ngay cầu thang, cô cố sức ngẩng đầu nhìn về nam nhân đang đứng, suy yếu nói, "Cứu, cứu tôi..."
Cô gái vừa nói xong liền ngất đi, Trình Khải lập tức quay đầu la lớn, "Ngô Tĩnh! Trình Kiều! Lại đây một chút!"
Ngô Tĩnh cùng Trình Kiều được kêu thì có chút nghi hoặc, nhưng hai cô rất nhanh liền ý thức được cái gì, liền nhanh chóng đi tới.
Những người đó mấy ngày nay đều ăn uống tiểu tiện dưới hầm, bởi vậy bên dưới cực kỳ dơ loạn, có một mùi buồn nôn, nhưng may mắn Trình Kiều là dị năng giả hệ Phong, cô dùng dị năng thổi tan đi hương vị kia. Sau khi hai người nhìn rõ ràng tình cảnh bên dưới, tức khắc giận không thể át, cô gái này ước chừng 30 tuổi, hiện tại cả người trần trụi không nói, còn có một thân xanh tím, nửa thân dưới một mảnh hỗn độn, vừa thấy liền biết cô đã trải qua chuyện gì...
"Mau! Lấy chút nước ấm cùng thảm tới đây!"
Có Tống Thành Thư cùng Tô Duệ Triết ở đây, muốn hai món này cũng rất đơn giản, bọn họ cũng không có kiêng dè gì, Tô Duệ Triết trực tiếp từ trong không gian lấy thảm ra, khăn lông sạch sẽ cùng thùng gỗ, mà Tống Thành Thư lại phụ trách đem nước ấm rót đầy thùng gỗ.
Những người ngã trên mặt đất nhìn thấy Tô Duệ Triết tay không lấy ra mấy thứ này, trong mắt bọn chúng đều không che giấu được sự tham lam, nhưng rất nhanh đều bị che đi. Chỉ có người cầm đầu nọ bị Triển Vân đánh, trên mặt gã lộ ra sự hoảng sợ cùng thần sắc tuyệt vọng.
Gã là một người thông minh, dị năng giả không gian khiến nhiều người mơ ước, sao có thể tùy tùy tiện tiện lộ ra cho nhiều người thấy như vậy được? Gã ý thức được bọn Tô Duệ Triết giờ phút này hành động không chút e dè như vậy là đại biểu cho điều gì... Gã sợ là lần này sẽ phải chết.
Ngô Tĩnh cùng Trình Kiều cùng nhau đem những cô gái ở trong hầm kéo ra, dùng thảm bọc lấy thân thể các cô, sau đó nâng vào trong phòng trống trong thôn, đem cửa đóng lại, để cho các cô lau dọn cơ thể.
Mà bọn Trình Khải cũng không có nhàn rỗi, từng người đều chia ra đi tìm người bên dưới tầng hầm của mỗi nhà. Kết quả thế nhưng tìm được sáu cô gái, trong đó lớn nhất cỡ 40 tuổi, nhỏ nhất cũng chỉ mới mười sáu mười bảy. Bộ dạng của các cô cũng không tốt hơn với cô gái trước đó, giờ phút này ai cũng đều là hơi thở thoi thóp chật vật bất kham.
"Súc sinh a!" Triệu Binh thân là quân nhân, khinh thường nhất chính là loại hành vi này, giờ phút này hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Lão Triệu à, trước mạt thế, nếu giết người, cướp bóc, cưỡng gian, nhiều tội như vậy thì có phải sẽ bị tử hình hay không?" Triệu Vân vỗ vỗ bả vai Triệu Binh.
"Không sai! Đám súc sinh này! Thật là đáng chết!" Triệu Binh minh bạch ý tứ của Triển Vân, hắn lập tức nói. Tuy rằng theo điều lệ của quân nhân có quy định, không thể thương tổn người sống sót, nhưng đó là nói về người, không giống như đám cầm thú này, bọn chúng không nằm trong phạm vi bảo hộ của căn cứ!
Triển Vân gật gật đầu, anh đưa mắt ra hiệu với Trình Khải.
Trình Khải câu môi cười lạnh, bước lại gần đám người đó, bọn chúng vừa mới bị hung hăng giáo huấn cho một trận, phần lớn đều không thể cử động, nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của hắn đang đi tới, tức khắc sợ đến mức xin tha liên tục, có người thậm chí còn sợ đến tiểu ra.
Trình Khải xuất thân từ gia đình quân nhân, từ nhỏ đã lớn lên ở trong quân doanh, bản thân hắn cũng đã từng nhập ngũ, trên tay từng dính máu, đối với loại cầm thú không bằng súc sinh này, hắn tuyệt đối không hề có sự thương hại nào.
"A Triển, những người này... Làm sao bây giờ?" Tống Thành Thư mở miệng hỏi.
Bảy cô gái được cứu này, cũng không thể bỏ mặc ở đây được?
"Để Tiểu Triết lấy ra một chiếc xe, cậu cùng Trương Sóc Lương phụ trách lái xe, chúng ta chạy đến ngục giam Lâm Thành." Triển Vân nói.
Bọn họ không có khả năng mặc kệ những cô gái này, nhìn tình trạng của các cô, nếu không được chăm sóc kỹ, chỉ sợ sẽ không sống nổi.
Bởi vì không phải thuận đường, ban đầu Triển Vân dự định sau khi trở về rồi lại đến căn cứ Lâm Thành nhìn một cái, nhưng hiện tại xem ra, hẳn là phải đến đó một chuyến.
Những người thường kia từng đi theo tám vị đại gia đã không bằng cầm thú như vậy, nếu như vậy thì đám dị năng giả được tám vị kia mượn sức hẳn là chỉ có hơn chứ không kém.
Người sống sót trong ngục giam Lâm Thành hẳn là đang sống không bằng chết.