[Beta: Momo]
..
Lý Minh phân phó Ngưu Đại Lực lái xe đưa tiểu đội Triển Vân về nơi ở khiến những người xung quanh nổi tính hiếu kỳ, tuy nhiên khi thấy cả nhóm bước xuống từ xe quân đội thuộc về căn cứ cộng với việc được quân nhân hộ tống thì lập tức xác định rằng đối phương là dạng người tuyệt đối phải tránh trêu chọc.
Mọi người kéo nhau vào phòng khách để thảo luận về nhiệm vụ sắp tới. Tất nhiên cả đội đều đồng ý với lời đề nghị hợp tác của quân đội, địa điểm nhiệm vụ tuy nguy hiểm vì sự hiện diện của tang thi tiến hoá nhưng dù sao mọi người cũng có kinh nghiệm đối phó với chúng nó trước đó, cho nên nếu nhiệm vụ đợt này có đội ngũ Triển Vân tham gia cùng thì chắc chắn tỉ lệ thành công cực kỳ cao. Những tấm pin năng lượng mặt trời đóng vai trò rất quan trọng đối với khu căn cứ, bởi để duy trì máy phát điện thì đương nhiên không thể thiếu nguồn cung cấp điện.
Cái gọi là "sinh thời gian nan khổ cực, lúc chết sẽ yên vui", thông qua những trận chiến để đề cao năng lực cũng như rèn luyện dị năng bản thân một cách không ngơi nghỉ, nếu họ chỉ mãi dựa dẫm vào tùy thân không gian của Tô Duệ Triết và trốn tránh ở nơi an toàn thì sớm hay muộn cũng sẽ bị hiện thực tàn khốc này đào thải.
Vấn đề khó xử duy nhất là an bài Dư Đông Đông với Tiểu Hắc như thế nào, hiện giờ dị năng của Tiểu Hắc vẫn còn mơ hồ chưa nắm rõ, còn Đông Đông lại quá nhỏ để mang theo, không lẽ bỏ mặc cậu bé một mình mỗi khi làm nhiệm vụ hay sao?
Đội ngũ Triệu Binh hẳn cũng có nhiệm vụ của riêng họ, nhờ một lần, hai lần còn ổn, nhưng sao có thể nhờ bọn họ suốt vậy được. Còn thuê người chăm sóc thì họ không yên tâm. Cách tốt nhất vẫn là thức tỉnh dị năng của cậu bé, ít nhất cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân.
Nhưng chẳng lẽ lại ép một đứa nhỏ thức tỉnh dị năng sao?
Kỳ thật tỉ lệ thức tỉnh dị năng bằng việc hấp thụ tinh hạch chỉ có năm mươi phần trăm, không cách nào bảo đảm hoàn toàn kháng thể trong người cậu bé có thể chống chọi được với virus tang thi, càng không nói đến khả năng phải chịu đựng cơn sốt mê man khi cậu thức tỉnh dị năng, suy đi nghĩ lại thì Đông Đông còn quá nhỏ để tiếp nhận những thứ này.
Hơn nữa mấy ngày hôm trước khi Triển Vân sử dụng dị năng trọng lực, hắn cảm giác dị năng như ẩn như hiện muốn đột phá, tuy đã chạm đến giới hạn nhưng nó bị ngăn lại bởi một bức tường vô hình. Triển Vân từng hỏi Tô Duệ Triết về cách thăng cấp dị năng, cậu cho biết dị năng giả không chỉ thông qua việc hấp thụ tinh hạch tang thi để thăng cấp mà họ còn phải hiểu rõ phương pháp sử dụng tinh hạch tiến hoá hoà cùng năng lượng của cơ thể, như thế dị năng mới có thể nâng lên một tầm cao mới, ngoài ra yêu cầu dị năng giả tuyệt đối không được nóng vội, bằng không sẽ phản tác dụng.
Tinh hạch là một dạng năng lượng kết tinh trong cơ thể tang thi chứa đựng một lượng lớn virus, mà càng là tang thi tiến hoá thì hiển nhiên virus ẩn trong tinh hạch của nó lại càng cuồng bạo. Trường hợp dị năng giả chưa đạt đủ điều kiện cần thiết đã tuỳ tiện sử dụng tinh hạch tang thi tiến hoá thì khả năng cao cơ thể sẽ bị cắn nuốt trực tiếp bởi chính tinh hạch tang thi, cuối cùng xảy ra biến dị và trở thành tang thi chân chính.
Cho nên dị năng giả cần phải dốc hết sức mình vượt qua vô số trận chiến nhằm mài dũa dị năng ngày càng sắc bén cùng tố chất thân thể mạnh mẽ, đây là hai điều kiện tiên quyết để giúp họ vượt qua quá trình ăn mòn từ virus tang thi.
Việc thăng cấp dị năng so với thức tỉnh dị năng càng về lâu càng trở nên hung hiểm bội phần, cho nên Trịnh Gia Hoà dù là người chạm đến ngưỡng giới hạn sớm nhất trong đội ngũ nhưng lại chưa tìm được cơ hội thăng cấp dị năng.
Đây là lý do Triển Vân trì hoãn nhận lời mời hợp tác của quân đội, họ cần thêm một chút thời gian để giải quyết vấn đề này.
Đầu tiên là chuyện liên quan tới Dư Đông Đông, nên hay không nên thức tỉnh dị năng cho cậu bé, kết quả trong đội có bốn phiếu chống và bốn phiếu thuận, biểu quyết ngang nhau.
Là một đứa nhỏ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện nên mọi người vô cùng yêu thích Đông Đông, đặc biệt là Tô Duệ Triết do cậu vốn coi cậu bé như em trai mình, cậu không muốn để Đông Đông phải mạo hiểm nên mới bỏ phiếu chống. Đối với những người từng trải qua cái cảm giác khổ sở lúc thức tỉnh dị năng như Tống Thành Thư, Ngô Tĩnh và Trương Sóc Lương, cả ba đều rõ tường tận nên vô cùng lo lắng cho cậu bé và để phiếu chống. Ngược lại, phía Triển Vân, Trịnh Gia Hoà, Trình Khải và Trình Kiều lại cảm thấy đây chính là cơ hội cho Đông Đông trở nên mạnh mẽ.
Giằng co ý kiến một hồi, Trịnh Gia Hoà mở miệng đề xuất, "Thành thật mà nói thì chúng ta phải hỏi bản thân Đông Đông suy nghĩ như thế nào về chuyện này?"
Nghe có vẻ hợp lý, mọi người liền chuẩn bị gọi Dư Đông Đông ra phòng khách.
Chưa đợi cả bọn kịp đứng dậy thì Đông Đông đã mở cửa phòng, cậu bé đứng cạnh cửa cùng đôi mắt to tròn đen láy, cất tiếng nói thanh thuý, "Em sẽ thử xem, em, em muốn trở nên lợi hại giống như mấy anh chị!"
Suy nghĩ của Dư Đông Đông rất đơn thuần, cậu không muốn bị bỏ lại đằng sau, cậu muốn sóng vai chiến đấu cùng các anh các chị. Cậu biết dị năng là gì, nó là thứ năng lực cực kỳ lợi hại hệt như siêu nhân trên TV mà cậu hay coi, cậu muốn mình trở nên cường đại để giúp mọi người đánh bại quái vật.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau, Tô Duệ Triết bước đến trước mặt Dư Đông Đông, cậu ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào đứa nhỏ, "Đông Đông, em thật sự nghĩ kỹ rồi sao? Quá trình thức tỉnh dị năng không hề nhẹ nhàng đâu em, lỡ đâu thất bại thì em sẽ trở thành thứ quái vật đáng sợ ấy, dù vậy em vẫn muốn thức tỉnh sao?"
Cậu bé đáp lời bằng giọng nói mềm mại, "Đông Đông không sợ đâu, Đông Đông muốn được như mọi người!"
"Được rồi." Tô Duệ Triết hít một hơi thật sâu trước khi thở dài, cậu ôm Đông Đông đặt lên ghế sofa, lấy một viên tinh hạch trong không gian tuỳ thân đưa đến bên miệng Đông Đông.
Đông Đông há miệng, ùm một tiếng nuốt viên tinh hạch xuống bụng, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Tô Duệ Triết, "Anh ơi, nóng nóng quá..."
Lời còn chưa nói xong đã liền hôn mê bất tỉnh, cơ thể cậu bé lập tức nóng hổi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên. Sốt cao không bao giờ là dễ chịu, cơn sốt khiến biểu cảm của Đông Đông thay đổi liên tục, mồ hôi lạnh đổ đầy trên trán cậu, thân thể bắt đầu xuất hiện chứng co giật nhẹ.
Tô Duệ Triết lo lắng không thôi, cậu lấy rất nhiều trái lê với dưa chuột từ không gian ra cho Trịnh Gia Hoà ép nước. Tô Duệ Triết sau khi đút cậu bé uống hết ba ly nước ép rau quả thì mới yên tâm một chút rồi ẵm về phòng nghỉ ngơi, không những dùng miếng dán hạ sốt mà còn không tiếc bật điều hoà để làm mát cho cậu bé.
Việc có thể làm Tô Duệ Triết đều đã làm, tiếp theo chỉ có thể dựa vào nghị lực của Đông Đông. Ngô Tĩnh biết Tô Duệ Triết còn nhiều việc khác phải làm nên xung phong đảm nhận việc chăm sóc Đông Đông.
Tiếp nhận ý tốt của Ngô Tĩnh, Tô Duệ Triết trở về phòng khách.
"Ăn tinh hạch sẽ có khả năng thức tỉnh dị năng à?" Trình Khải gấp đến độ đứng ngồi không yên, trừ Dư Đông Đông ra thì hắn chính là người thường trong cái đội ngũ dị năng giả này, hắn thực lòng muốn có dị năng lắm luôn.
Triển Vân giải thích một cách đơn giản cho Trình Khải về mức độ nguy hiểm khi thức tỉnh dị năng bằng tinh hạch, sau đó nhướng mày hỏi, "Cậu vẫn muốn thử nó sao?"
Thật ra Triển Vân cảm thấy dù Trình Khải không có dị năng đi chăng nữa thì thân thủ hắn không hề thua kém người khác, nhưng Triển Vân lại quá hiểu Trình Khải, hắn nhất định sẽ không cam tâm để bản thân giậm chân tại chỗ.
"Đương nhiên! Thân làm anh trai thì sao có thể chịu thua kém em gái của mình được chứ!" Quả nhiên, Trình Khải trả lời ngay lập tức chẳng cần nghĩ ngợi.
Tô Duệ Triết lập tức ném cho Trình Khải một viên tinh hạch, một lúc sau thấy hắn té xỉu liền cho uống hai ly nước ép rau quả rồi để Trình Kiều đỡ hắn về phòng chăm sóc.
Kế tiếp đến phiên Triển Vân với Trịnh Gia Hoà, hai người xác định đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc thăng cấp dị năng. Tô Duệ Triết đưa mỗi người một viên tinh hạch tiến hoá màu đỏ nhạt lấy từ không gian, song trước khi hấp thụ nó thì họ phải ăn hết trái táo lẫn khổ qua xanh và uống cạn hai ly nước ép lớn, Tô Duệ Triết nhìn cả hai ăn uống đầy đủ xong mới cho dùng viên tinh hạch.
Không bao lâu sau thì họ bắt đầu sốt cao, Trương Sóc Lương giúp Tô Duệ Triết và Tống Thành Thư đỡ hai người kia về phòng.
Tống Thành Thư luôn tay tạo thật nhiều nước đá nhằm giúp mọi người hạ sốt bằng cách dùng khăn bông lau người.
Trong đội ngũ có đến bốn người lâm vào trạng thái sốt cao khiến tâm tình những thành viên còn lại không thể yên ổn nên quyết định thay phiên nhau chăm sóc bọn họ.
*****
Người đầu tiên tỉnh lại là Trình Khải, hắn mở mắt chậm rì rì, nào ngờ bị nhỏ em gái nhà mình ôm chặt đến nghẹt thở.
"Rốt cuộc anh cũng tỉnh lại rồi!" Trình Khải vậy mà ngủ hết cả một ngày, trông thấy dáng vẻ đau đớn của anh mình làm Trình Kiều lo đến mức nóng nảy, tuy thường ngày hai anh em cãi nhau trời long đất lở nhưng thực tế tình cảm giữa hai người lại cực kỳ tốt.
"Ừa, anh cảm thấy tốt lắm nha!"
"Anh! Dị năng của anh là gì vậy?!" Trình Kiều hưng phấn hỏi.
Trình Khải hít một hơi thật sâu cảm nhận luồng năng lượng kỳ lạ đang dao động trong cơ thể, dần dần trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một tia lửa điện nho nhỏ.
Trình Kiều bất ngờ đến nỗi sững người, "A!! Cái này chẳng lẽ là dị năng hệ lôi?! Tự nhiên anh mạnh một cách quá đáng rồi đó!"
"Ha ha ha!" Đến Trình Khải còn không ngờ dị năng hắn vậy mà lại mạnh hơn cả nhỏ em gái!
Người tỉnh dậy tiếp theo là Dư Đông Đông, cậu bé vừa mở mắt đã liền kêu đói bụng nên Tô Duệ Triết đành phải vào bếp nấu mỳ gói để cậu ăn trước, dù sao ăn nóng vẫn tốt hơn. Tô Duệ Triết đặt nồi lên bếp điện từ, mới vừa xé bịch ra thì nghe thấy tiếng cậu nhóc từ phòng vọng ra, "Anh ơi, em không muốn ăn bịch có vị dưa chua đâu, em thích vị bò cơ."
Tô Duệ Triết kinh ngạc nhìn gói mỳ cầm trên tay, cậu nhóc này ở tận phòng khách lại có thể thấy được nó? Trừ phi...
"Anh ơi anh, dường như em nhìn được xa lắm luôn nha!" Giọng nói Đông Đông tràn ngập niềm vui sướng.
Hẳn là dị năng hệ tinh thần, bởi nếu là cường hoá thị giác thì cũng không thể nhìn xuyên tường như cậu bé, hơn nữa phạm vi tầm nhìn còn rất xa. Tô Duệ Triết nhớ rõ những dị năng giả hệ tinh thần càng về sau năng lực sẽ càng phát triển mạnh mẽ, cậu bé vậy mà vận khí tốt thật.
..