• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Edit: Momo, Sung Min Park]

[Beta: Momo]

..

Thuận lợi mang nhiều loại nông sản trở về sân vận động, liên trưởng Trương trông rất vui vẻ khi nhìn thấy thu hoạch phong phú của mọi người.

"Triển Vân, cậu cứ yên tâm, đội ngũ của cậu cũng có một phần, nhưng vì xe cậu quá nhỏ và để tránh ánh mắt dòm ngó nên tạm thời hãy gửi trong xe quân đội. Khi nào về tới khu căn cứ thì tôi chắc chắn đưa chúng đến chỗ các cậu, một phần cũng không thiếu, còn nếu như không yên tâm, tôi liền viết giấy cam kết." Liên trưởng Trương biết rõ nhờ hợp tác với bên Triển Vân nên quân đội mới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách trôi chảy, chia phần cho họ là lẽ đương nhiên.

"Không cần làm vậy, chúng tôi tin tưởng ngài liên trưởng Trương."

Một lúc sau, phía đội cứu hộ quay về cùng với hơn một trăm người sống sót, số lượng người họ cứu được quả thật rất ít so với dân số vốn có ở thành phố A, khả năng cao là do phần lớn mọi người đều đã chạy khỏi nơi đây, hoặc đang ẩn nấp ở một nơi nào đó.

Kết thúc ba ngày cứu viện tại thành phố A, trước khi rời khỏi quân đội lưu lại một ít manh mối cho những ai chưa thể tiếp cận được thông tin, bằng cách sử dụng sơn đỏ viết lên tường của không ít tòa nhà trong thành phố nhằm thông báo căn cứ dành cho người sống sót ở phương Nam, đồng thời cũng nhắc họ chú ý đến đài radio để nắm bắt được những tin tức mới nhất của chính phủ.

Nhiệt độ ban ngày vẫn nóng đến mức cháy da cháy thịt nên mọi người như cũ vẫn nghỉ ngơi bên trong sân vận động, liên trưởng Trương liên lạc với đoàn trưởng Tưởng thông qua vô tuyến điện, sau khi trở về hội hợp cùng mọi người ở khu phục vụ tối nay thì sẽ đến căn cứ trước.

Tối đến, liên trưởng Trương về khu nghỉ ngơi, mắt thấy có vài binh lính đang khuân vác thi thể hướng từ trong ra ngoài.

"Xảy ra chuyện gì?" Liên trưởng Trương vội vã xuống xe dò hỏi.

Ngọn nguồn sự việc là một vài người sống sót lười phải xếp hàng lấy nước uống nên đã đi trộm nước từ vòi, ngoài ý muốn bị cảm nhiễm virus và phát sinh biến dị. Tang thi bất ngờ xuất hiện bên trong khiến mọi người kinh hoàng tột độ, may mắn quân đội đến xử lý kịp thời nên tình hình mới được khống chế, nhưng vụ việc đã khiến mười lăm người thương vong.

Nghe được sự việc đáng tiếc khiến ai nấy cũng phải đau lòng.

Tô Duệ Triết và bọn Triển Vân cuối cùng cũng có thể quay lại xe việt dã thoải mái của họ, hai anh em Trình Khải và Trình Kiều chỉ còn cách chen chúc chỗ ngồi với Trịnh Gia Hoà sau xe. Mặc dù trong không gian Tô Duệ Triết có rất nhiều xe việt dã, nhưng chiếc nào chiếc nấy đều xa hoa không thua gì chiếc họ đang chạy, hơn nữa tất cả là xe mới toanh chắc chắn sẽ thu hút tầm mắt của những người khác, thành ra phải để mọi người chịu khổ một tí. Chừng nào tìm được một chiếc xe bỏ hoang dọc đường đi thì lấy nó mà chạy.

Bọn họ đi tìm Triệu Binh để đón Dư Đông Đông và mèo nhỏ về, ai dè lại chứng kiến một màn dở khóc dở cười.

Không biết bằng cách nào mà Tiểu Hắc leo lên tới ngọn cột điện, sống chết không chịu đi xuống, Đông Đông nhỏ xíu ngẩng đầu nhìn lo lắng bên dưới với đôi mắt ầng ậc nước. Còn đám người cao to của Triệu Binh thì lại vò đầu bức tai nghĩ cách dụ Tiểu Hắc xuống...

"Làm sao vậy?"

"Anh!" Vừa thấy Tô Duệ Triết đến, ánh mắt Đông Đông lập tức sáng ngời, cậu bé chỉ lên trên cột điện cao, "Không biết Tiểu Hắc bị gì nữa anh, tự nhiên ngủ lâu lắm, lúc tỉnh lại thì chạy ra ngoài, mà cũng không cho em ôm nó... Có phải nó ghét em rồi không... Hức..."

Tô Duệ Triết thật sự không đành lòng để Dư Đông Đông chịu ấm ức tủi thân, người bạn nhỏ bấy lâu đột ngột ngó lơ mình, đặt ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ thấy buồn bã.

"Đông Đông ngoan, nín đi nha, Đông Đông dễ thương như vậy thì Tiểu Hắc sao ghét bỏ em được chứ? Nó sẽ xuống với em ngay thôi." Một bên dỗ dành cậu bé, một bên cậu nháy mắt ra hiệu với Triển Vân.

Khóe miệng Triển Vân giật mất vài cái, hắn không muốn leo lên cao...

Vì thế Triển Vân lại ngó qua Trịnh Gia Hoà làm tín hiệu, Trịnh Gia Hoà ngơ ngác lấy tay chỉ chỉ bản thân, thấy Triển Vân gật đầu mất kiên nhẫn thì mới hiểu ý.

Đụng tới việc sử dụng sức mạnh thì Trịnh Gia Hoà làm ngon lành, hắn nhanh chóng trèo lên cột điện, tay vừa chạm đuôi mèo nhỏ, "He he, bắt được mày rồi nha..."

Lời còn chưa dứt, Tiểu Hắc liền xù lông nhảy nhào lên đầu Trịnh Gia Hoà, ngao ngao lấy móng cào lên mặt hắn, cuối cùng nó cắn một ngụm ngay tai Trịnh Gia Hoà.

Ngay sau đó, ánh mắt Trịnh Gia Hoà bỗng trở nên vô hồn, toàn thân thoáng chốc cạn kiệt sức lực rồi bắt đầu đâm thẳng xuống đất.

"Trịnh Gia Hoà!" Triển Vân kịp thời sử dụng dị năng làm giảm tác động trọng lực lên thân thể hắn, cả người Trịnh Gia Hoà giờ nhẹ như lông hồng, chậm rãi phiêu phiêu xuống.

Trịnh Gia Hoà vừa mới chạm đất thì bất thình lình mở trừng mắt.

"Meow?" Tay chân Trịnh Gia Hoà đồng thời đặt trên đất, động tác cong lưng lên hệt như mèo, nghiêng đầu phát ra tiếng mèo kêu.

Đám người Triển Binh cùng đám người Triển Vân:...

"Meow meow meow?!" Mà Tiểu Hắc phía bên trên bất ngờ nhảy ào xuống, giống như đang hoảng loạn kêu loạn xạ.

Đây là tình huống gì thế?

Biểu cảm mọi người đồng loạt ngây ngốc.

"Tiểu Hắc?" Đông Đông chớp chớp mắt, vươn tay hướng tới mèo nhỏ trên mặt đất.

"Meow!" Trịnh Gia Hoà vẻ mặt hưng phấn nhào vào Đông Đông, có vẻ đang muốn nhảy hẳn lên người cậu bé.

Người Trịnh Gia Hoà tuy ốm nhưng vóc dáng khá cao, nếu đè lên cơ thể nhỏ như hạt đậu của Đông Đông thì xác định ngộp chết đó!

Tô Duệ Triết tức khắc đứng chắn trước Đông Đông đưa tay chặn cái người đang phóng tới kia, thế nhưng sức lực Trịnh Gia Hoà hơn hẳn cậu mấy bậc khiến cậu cảm giác không khác gì đẩy một bức tường trước mặt, chẳng những ngăn cản thất bại mà còn bị hắn đụng ngã.

Triển Vân vội đỡ lấy Tô Duệ Triết, Trương Sóc Lương nhanh tay vận dị năng hệ thổ giữ lấy chân Trịnh Gia Hoà, thành công ngăn chặn hành động của Trịnh Gia Hoà.

"Meow!" Dáng vẻ Trịnh Gia Hoà tủi thân cứ meow liên tục không ngơi nghỉ.

"Meow meow meow!! Meow mèo méo meow meow!!" Ngược lại thì Tiểu Hắc bên cạnh đang nhảy loạn xì ngầu lên, tiếng kêu vốn mềm như bông của nó dường như có chút sắc bén hơn, đến bộ móng vuốt của nó cũng vậy, trên nền đất hằn đầy mấy vết thấy rõ.

"Hình như tôi hiểu chuyện gì đang diễn ra thì phải..." Tống Thành Thư đột nhiên cất tiếng nói.

Kỳ thật mọi người cũng loáng thoáng nhận ra, chỉ là do vượt ngoài sức tưởng tượng của họ mà thôi.

Tống Thành Thư bước đến gần Tiểu Hắc, cầm hai chân nhỏ lên, nhìn đôi mắt tròn xoe của nó hỏi, "Trịnh Gia Hoà?"

Tiểu Hắc lập tức gật đầu như giã tỏi.

Mọi người đồng thời quay lại nhìn Trịnh Gia Hoà, thấy hắn vẫn còn một bộ dạng như mèo, vẻ mặt ngây thơ quào quào tay chân.

Xem ra đúng là Trịnh Gia Hoà và Tiểu Hắc bị hoán đổi cơ thể, Tô Duệ Triết có cảm giác mèo nhỏ đã xảy ra tiến hoá, cậu từng nghe nói ở hậu kỳ mạt thế sẽ xuất hiện trường hợp động vật tiến hoá và có năng lượng dị thường giống như con người, tuy nhiên tỷ lệ rất hiếm hoi, Tô Duệ Triết nào ngờ được chỉ mới qua hai tháng mà Tiểu Hắc đã có khả năng tiến hoá.

"Làm sao giờ? Chẳng lẽ không có cách để hai bên trở lại như cũ sao...?

"Tôi cũng không biết, trước mắt cứ đem họ lên xe để không chậm trễ thời gian xuất phát."

Mọi người sắp xếp vật dụng lên xe rồi xuất phát chạy theo quân đội.

Điều đáng mừng chính là cả hai đều trở lại trạng thái ban đầu sau tầm ba giờ đồng hồ.

"Trời đất ơi! Đáng sợ quá rồi đó! Tưởng đâu mình phải sống kiếp mèo đến mãn đời rồi chứ!" Trịnh Gia Hoà lấy tay ôm đầu, chưa thoát khỏi cảm giác sợ hãi khi ấy.

"Ai biểu đi chọc cái đuôi mèo chi? Bị Tiểu Hắc cắn là đáng lắm!" Tống Thành Thư vô thức tức giận trừng hắn một cái.

Căn cứ theo những gì quan sát, mọi người kết luận rằng dị năng của Tiểu Hắc có thể giúp nó trao đổi cơ thể với người khác, hơn nữa sử dụng được năng lượng của đối phương. Thời điểm Trịnh Gia Hòa ở trong cơ thể Tiểu Hắc, móng vuốt của hắn sắc nhọn cùng sức lực lớn hơn hẳn, và Tiểu Hắc trong cơ thể Trịnh Gia Hoà cũng có điểm tương tự.

Mặt tác dụng khác của dị năng Tiểu Hắc thì hiện tại vẫn chưa biết được, chỉ còn cách chờ thời gian trả lời. Vì đến cuối cùng Tiểu Hắc chỉ là một con mèo, làm sao nó có thể đáp lời họ được.

Quãng đường đến căn cứ tương đối suôn sẻ, ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối di chuyển, ước chừng qua bốn ngày đi đường, đến rạng sáng ngày thứ năm thì họ cũng tới được khu căn cứ dành cho người sống sót ở phương Nam.

Căn cứ là một tòa thành nhỏ bao bọc bởi bức tường cao 5 meters, dù nó đang trong giai đoạn xây dựng nhưng thoạt nhìn vẫn cảm thấy hết sức hoành tráng, nhìn xuyên qua cổng lớn có thể thấy tấp nập người bận rộn.

Đoàn xe ngừng lại trước cổng, để tiến vào khu căn cứ cần phải đăng ký khai báo tên tuổi các thứ, sau đó được phổ biến các điều lệ và quy định khu căn cứ, bước cuối là phát cho mỗi người một tấm thẻ cứng màu trắng có ghi thông tin cá nhân trên đó, tạm thời nó là thẻ cư trú của họ. Chờ một tuần sau quay lại thì sẽ có thẻ chính thức.

Khu căn cứ tiếp nhận tất cả những người sống sót và sắp xếp nơi ở cho họ, tuy nhiên căn cứ chỉ cung cấp miễn phí ba ngày ăn ở, thời gian sau đó họ cần dựa vào bản thân tìm việc để tích lũy điểm công, dùng nó trả tiền thuê nhà và đồ ăn.

Điều luật này khiến một số người bất mãn, nhưng thế đạo hiện tại khác xưa rất nhiều, vật tư thì khan hiếm, có làm thì mới có ăn, không làm mà muốn nằm hưởng thì chỉ có nằm mơ giữa ban ngày.

Bọn Triển Vân vừa tìm hiểu về chế độ điểm công ở khu căn cứ, về phần nam giới, nếu lao động giúp căn cứ xây dựng có thể được đến năm điểm công, còn nữ giới thì hỗ trợ việc bếp núc và quét dọn sẽ được ba điểm công cho một ngày, nếu người nào làm việc đủ một tháng còn có thêm điểm thưởng. Một điểm công đổi được hai cái màn thầu hoặc một bánh bao hấp với một chén canh, còn nơi ở chỉ tốn một điểm công, cho nên nếu họ bằng lòng làm việc thì không cần lo về cái ăn cái mặc.

Trường hợp có ai mang theo một ít vật tư thì có thể đem đi đổi thành điểm công, và dùng điểm công để lấy cho mình một chỗ ở tốt cùng nhiều đồ ăn hơn, hoặc đổi lấy một vài nhu yếu phẩm chẳng hạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK