"Ba mẹ tôi ở vùng ngoại thành thành phố G, chân cẳng bọn họ yếu lại không linh hoạt, lá gan lại nhỏ, nếu tôi không căn dặn bọn họ, bọn họ khẳng định sẽ không đi đâu cả." Nam nhân mập mạp không chịu nghe lời, "Trưởng quan, ba mẹ tôi nuôi tôi lớn như vậy cũng không dễ dàng, tôi khẳng định không thể bỏ mặc bọn họ đâu! Ngài xem, ngài nếu không thích chúng tôi đi theo sau, vậy chúng tôi đi lên phía trước là được. Ngài xem có được hay không?"
"Phía trước nguy hiểm, vẫn là để chúng tôi mở đường đi, các người đi theo đằng xa là được." Thấy lời mập mạp nói có chút thành khẩn, Lý Minh cũng chỉ có thể để bọn hắn đi theo, dù sao muốn đi đâu cũng là tự do của người ta, bọn họ không thể cấm đoán được.
"Được được được, cảm ơn trưởng quan, cảm ơn trưởng quan!" Mập mạp cao hứng muốn điên, liên tục nói lời cảm tạ.
"A, mập mạp này còn rất có hiếu." Trịnh Gia Hoà ngồi ở trong xe, cũng nghe được đối thoại của bọn họ, cảm thán nói một câu. Ba mẹ hắn ở nước ngoài, nếu như họ ở trong nước, hắn nhất định cũng sẽ đi tìm ba mẹ mình.
Tô Duệ Triết ngồi ở ghế sau, nghe vậy liền lơ đãng nhìn thoáng qua phương hướng của mập mạp, vừa lúc mập mạp chuẩn bị lên xe, đèn xe việt dã chiếu xuống, cậu có thể rõ ràng nhìn thấy sườn mặt của mập mạp.
Tô Duệ Triết lập tức ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt ngay lập tức lạnh đi vài phần.
"Làm sao vậy?" Triển Vân đã nhận ra Tô Duệ Triết không thích hợp, thấp giọng hỏi, "Em quen hắn?"
Làm sao có thể không quen biết chứ? Kiếp trước, người này chính là nhân vật vang dội nhất căn cứ Lâm Thành! Mập mạp này tên là Lỗ Dương, còn có một cái tên khác là Lỗ Trí Thâm, đừng nhìn gã ta trông có vẻ bụ bẫm, trên mặt lúc nào cũng mang ý cười, nhìn qua bộ dáng đặc biệt hiền lành, nhưng trên thực tế là nhân vật có tâm tư rất độc ác. Mỗi lần gã ra khỏi thành, tất nhiên có thể thắng lợi trở về, bên trong căn cứ chỉ cần có người muốn lấy được thứ gì, chỉ cần nói ra giá tiền thì Lỗ Dương đều có thể lấy được tới cho người đó.
Tuy bên ngoài Lỗ Dương chỉ là một dị năng giả hệ lực lượng, nhưng trong tay gã không chỉ nắm giữ một đội ngũ dị năng, còn có một số lượng lớn vũ khí quân giới, nghe nói là dựa vào cướp bóc quân đội mà có.
Nghĩ đến đây, Tô Duệ Triết hơi hơi nheo lại đôi mắt, nhìn về chiếc xe ở phía trước, tầm mắt càng thêm lạnh lẽo. Lỗ Dương ở căn cứ Lâm Thành địa vị phi thường cao, ngay cả căn cứ trưởng khi nói chuyện cùng gã cũng là vẻ mặt ôn hoà, nghe nói gã đã từng có cống hiến rất lớn đối với căn cứ.
Nếu cậu nhớ không lầm thì vào kiếp trước, thời điểm gã đến căn cứ Lâm Thành, tình huống cung cấp điện cho toàn bộ căn cứ đột nhiên phi thường tốt đẹp, khắp nơi đều có trang bị máy phát điện năng lượng mặt trời, nếu không cũng không có cách nào có thể chống đỡ vận hành một cái viện nghiên cứu lớn đến như vậy.
Tô Duệ Triết có ấn tượng rất sâu với người này, là bởi vì thời điểm cậu nhìn thấy gã ở viện nghiên cứu, lúc đó Lỗ Dương đang đưa tới một ít thiết bị nghiên cứu, cậu còn từng nghe gã khoác lác, nói rằng không quản dụng cụ tinh vi gì, gã đều có biện pháp lấy được.
Nếu liên hệ đến nhiệm vụ lần này của họ, Tô Duệ Triết không nhịn được mà bắt đầu hoài nghi, cống hiến của Lỗ Dương đối với sở căn cứ Lâm Thành, có phải có liên quan đến máy phát điện năng lượng mặt trời hay không?
Tuy rằng không chỉ có mỗi thành phố G mới có máy năng lượng, nhưng sở căn cứ Lâm Thành ở phía Nam, cách thành phố G cũng không quá xa, tuy rằng điều này chỉ là suy đoán của cậu mà thôi, nhưng lần này có liên quan đến Lỗ Dương, Tô Duệ Triết không nhịn được mà suy đoán đến. Có lẽ kiếp trước đội ngũ Lý Minh cũng từng chấp hành nhiệm vụ tương đồng, sau đó cũng đồng dạng gặp gỡ Lỗ Dương, chẳng những toàn bộ đội ngũ đều bộ Lỗ Dương xử lý, mà còn bồi luôn cả thiết bị phát điện năng lượng mặt trời.
Thật sự là càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng!
Tô Duệ Triết lập tức tiến đến bên tai Triển Vân, thấp giọng đem tất cả suy nghĩ của chính mình đều nói cho Triển Vân.
Triển Vân sắc mặt tức khắc liền trầm xuống, anh không hề có hoài nghi lời nói của Tô Duệ Triết, ngay từ ban đầu anh đã cảm thấy người đàn ông mập mạp này thập phần khả nghi! Hiện tại nghe xong tin tức kiếp trước mà Tô Duệ Triết kể lại về cái tên mập mạp này, anh cũng càng thêm hoài nghi mục đích mà tên mập mạp này nhất quyết phải đi theo bọn họ.
Mặc kệ cái tên mập mạp này là tính toán cướp bóc súng ống đạn dược hay là đánh chủ ý lên đám thiết bị năng lượng mặt trời ở thành phố G kia, nhưng có thể khẳng định rằng gã sẽ không đi tìm cha mẹ gã như lời đã nói!
Triển Vân cầm lấy bộ đàm, cùng Lý Minh tiến hành rồi trò chuyện, anh cũng không có nhiều lời, chỉ nói rằng anh đối với thân phận của bọn mập mạp vẫn là có chút hoài nghi, vì an toàn của mọi người, vẫn nên để xe bọn mập mạp đi lên trước, xe anh theo ở phía sau, để phòng ngừa gã mập mạp này âm thầm động tay động chân.
Lý Minh kỳ thật cũng cảm thấy gã mập mạp này đột nhiên xuất hiện có điểm khả nghi, nhưng lại không có cách nào cự tuyệt gã đi theo. Bởi vì dưới tình huống không có chứng cứ, hắn chỉ có thể coi gã là một người sống sót bình thường mà đối đãi. Cho nên hiện tại hắn thực sảng khoái tiếp thu ý kiến của Triển Vân, điều chỉnh vị trí chiếc xe, gã mập mạp kia cũng không có ý kiến gì.
Xe một lần nữa bắt đầu khởi hành, xe của bọn Lý Minh vẫn như cũ mở đường ở phía trước, xe Triển Vân thì sau cùng, đem xe Lỗ Dương kẹp ở giữa.
Dọc theo đường đi, Lỗ Dương đều an an phận phận, không có động tác nhỏ gì, mãi cho đến khi trời bắt đầu sáng lên, bọn họ mới tìm một khu phục vụ loại nhỏ ngừng lại. Khu phục vụ này là nơi lúc trước, thời điểm đội cứu hộ đi thành phố G cứu hộ, có khả năng đã xử lý qua một lần, bởi vậy nơi này cơ hồ không có bao nhiêu tang thi, bọn họ dọn dẹp đơn giản một chút, liền chuẩn bị ban ngày ở chỗ này nghỉ ngơi.
Lúc này, mập mạp cùng "người nhà" của gã tất cả đều xuống xe, trên tay bọn chúng cầm không ít thức ăn nước uống, mập mạp cùng "vợ" gã đầy mặt tươi cười đi qua phương hướng của bọn Lý Minh, "Trưởng quan a, một đường này khá vất vả, ngài xem chúng ta cũng không có gì những thứ khác, trên xe cũng chỉ có những thứ này, nếu như ngài không chê thì mong ngài nhận lấy đi......"
Lý Minh chống đẩy nửa ngày, cuối cùng dưới sự kiên trì của bọn mập mạp mà nhận lấy đồ vật.
Đội ngũ của Triển Vân thì chiếm cứ ở một góc nhà, mấy người Ngô Tĩnh cùng Trương Sóc Lương còn đang trải thảm ở trên mặt đất, Tô Duệ Triết cùng Triển Vân dựa vào tường, thờ ơ lạnh nhạt nhìn mập mạp diễn kịch ở bên kia.
Lúc này, hai người "con gái" như hoa như ngọc của gã mập mạp kia thướt tha yêu kiều đi tới, tuổi tác của hai cô gái không lớn, khoảng chừng hai mươi tuổi, cô gái nhỏ cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi. Xét về diện mạo, hai cô gái này khẳng định là kém sắc hơn Ngô Tĩnh cùng Trình Kiều, hơn người khác cũng chỉ là vẻ thanh thuần mà thôi. Nhưng các cô thắng ở tuổi trẻ, thanh xuân kiều nộn, ở trong mạt thế hiện tại đã rất khó có thể nhìn thấy những cô gái có sự thanh thuần như vậy mà còn tràn ngập sức sống.
Thời điểm chị gái đi tới, đôi mắt chặt chẽ chăm chú nhìn Triển Vân không dời, cô lập tức đi tới trước mặt Triển Vân, e thẹn muốn nói chuyện cùng anh.
Nhưng mà ngay cả một ánh mắt Triển Vân cũng không thèm quăng cho cô ta, tiếp tục cùng Tô Duệ Triết trò chuyện, đem cô gái kia coi thành không khí, khi dễ người ta quá mức.
Còn cô em gái thì lại coi trọng Trình Khải, đi qua chỗ hắn ngọt ngào kêu hai tiếng ca ca, vẻ mặt vui sướng.
Nhưng hai cô gái kia không nghĩ rằng bản thân lại đụng phải vách tường cứng, hai người cắn chặt răng, lại tìm tới Tống Thành Thư, Tống Thành Thư hiển nhiên cũng không có hảo cảm với hai người, khiến hai người họ lại chạm phải cái đinh mềm. Mắt thấy hai cô gái ủy khuất sắp khóc tới nơi, cuối cùng vẫn là Trịnh Gia Hòa mềm lòng nói chuyện cùng hai cô.
Xem bên này vui vẻ như vậy, mấy người trẻ tuổi ở bên kia rốt cuộc ngồi không yên, cũng thò qua muốn bắt chuyện cùng hai vị mỹ nữ Ngô Tĩnh, Trình Kiều, nhưng là hai vị mỹ nữ đều không phản ứng với ai cả.
Hai chị em kia sau đó lại chạy về xe thương vụ cầm bánh mì và nước lại đây cho bọn họ, thể hiện một bộ dáng rất quan tâm Trình Khải cùng Trịnh Gia Hòa. Thời điểm đi rồi nhưng trong miệng còn không dừng ca ca dài ca ca ngắn.
Nếu không biết còn tưởng rằng cả gia đình của gã mập mạp này đang làm buôn bán da thịt...
"Haha, lão đại, hai cô gái kia cũng thật không tệ a, đưa cho chúng ta đều là đồ uống dinh dưỡng, tôi đã lâu rồi còn chưa uống qua!" Trịnh Gia Hòa nhận lấy đồ vật, vui sướng chạy lại đây hiến vật quý.
"Ha hả." Trình Khải ngoài cười nhưng trong không đi tới, đem đồ uống trên tay Trịnh Gia Hòa chụp đi.
"Nè! Tại sao lại cướp đồ của tôi!"
Trình Khải nghiêng thân, dùng phía sau lưng hướng ra bên ngoài cửa để ngăn chặn tầm mắt của người khác, đồng thời đem chai nước trong tay moi moi phần đóng gói ra, dùng đèn pin chiếu chiếu vào vị trí mặt bên của chai nước, đè thấp thanh âm nói, "Nhìn kỹ xem."
Trịnh Gia Hòa vẫn còn có mắt, sau khi được Trình Khải nhắc nhở, thực nhanh hắn liền phát hiện ra một lỗ kim thật nhỏ trên thân chai, hiển nhiên rằng là đồ uống bị bỏ thuốc.
"Đây là......?"
"Ha hả, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Loại thủ đoạn nhỏ này đã sớm không còn dùng được nữa." Trình Khải người này, thoạt nhìn không phải là người có thủ đoạn, nhưng trên thực tế lại là người rất biết cách nhìn người, bằng không Triển Vân cũng sẽ không trở thành bạn tốt của hắn.
Chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, liền lại đưa ăn đưa uống, tình hình của hiện tại cũng không phải trước mạt thế, đối với hiện tại, thức ăn nước uống chính là bảo bối, những người này không chút nào đau lòng liền đưa cho người khác, gã mập mạp kia rõ ràng là nhìn thấy nhưng cũng không ngăn cản. Nếu như tính cách bọn họ vẫn luôn thiện lương khẳng khái như bọn họ biểu hiện ra thì chắc chắn bọn họ sẽ không sống được tới hiện tại.
Nếu đổi lại là một nam nhân mềm mỏng, nói không chừng đã bị lời ngon tiếng ngọt của hai cô gái kia dỗ đến vui vẻ thả lỏng cảnh giác, nhưng Trình Khải sẽ không, hắn cố ý nói chuyện vòng quanh với cô ta, thật thật giả giả lộ một ít tin tức không trọng yếu cho cô ta. Sau khi nhận lấy đồ uống của cô gái đưa cho, hắn còn phòng bị mà kiểm tra chai nước một chút, quả nhiên để hắn phát hiện ra điều bất thường.
"A Khải, cậu biết gã mập mạp kia tên là gì không?" Triển Vân nhàn nhạt hỏi.
"Hình như là họ Lỗ, vừa rồi tôi mới hỏi từ cô gái kia."
"Đi xác nhận lại thử xem." Triển Vân nâng nâng cằm hướng về phía cô gái kia.
Trình Khải cũng không hỏi nhiều, đôi tay nhét vào túi quần, cà lơ lất phất đi qua, lại cùng cô gái kia cười cợt đùa giỡn một hồi rồi mới trở về.
"Tên là Lỗ Dương."
Quả nhiên là hắn!