Nhưng anh cũng không hoài nghi Tô Duệ Triết ở sau lưng anh làm gì, lửa giận của anh hoàn toàn đều nằm trên người nữ nhân đang dây dưa với Tô Duệ Triết, không thấy cả cơ thể của cậu đều đang hướng về sau hết sao?
Nhìn thấy Triển Vân xuất hiện, Tô Duệ Triết cũng mặc kệ thân sĩ hay không, ngay lập tức đẩy mạnh Từ Giai Ni ra, nếu không phải vì phòng bếp quá nhỏ, phỏng chừng cậu đã nhảy ra thật xa, bất quá bộ dáng lùi lại ba bước cũng đủ làm Từ Giai Ni cảm thấy nhục nhã.
"Cô muốn làm gì?!" Triển Vân vọt tới giữa hai người, thân hình cao lớn trực tiếp chắn phía trước Tô Duệ Triết.
"Tôi... Tôi..." Từ Giai Ni cắn môi dưới, cúi đầu khóc lên.
Lúc này, phòng trữ vật phía sau cũng có chút động tĩnh, có người lục tục đi ra, sau khi nhìn thấy Triển Vân cùng Tô Duệ Triết đứng giằng co cùng một cô gái lõa thể, trên mặt đều lộ ra biểu tình khiếp sợ.
Từ Giai Ni vẫn rất thẹn thùng, cô nhanh chóng đem áo ngủ nhặt lên mang vào người, ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt chảy ra càng lợi hại, không biết có khi còn nghĩ hai người đã làm gì cô rồi.
"Chuyện này, đây là làm sao vậy?" Hàn Lôi vẫn là lần đầu nhìn thấy nữ nhân lõa thể, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, lắp bắp hỏi.
"Nói xem chuyện gì xảy ra." Triển Vân kéo Tô Duệ Triết từ đằng sau ra, trừng phạt cậu mà nhéo nhéo tay nhỏ.
Trên mặt Tô Duệ Triết cũng có chút xấu hổ, cậu đem mọi chuyện nói đơn giản một chút, kỳ thật cậu cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ rằng sau mạt thế Từ Giai Ni bị kích thích quá lớn, có người đối tốt với cô một chút cô liền chịu không nỗi, không biết biểu đạt cảm kích làm sao nên mới có dáng vẻ kia thôi.
Nhưng Tống Thành Thư lại không nghĩ vậy, sắc mặt của hắn ngưng trọng đi đến bên người Từ Giai Ni, trầm giọng hỏi, "Từ tiểu thư, trước đó là cô chủ động muốn phát sinh quan hệ với Tô Duệ Triết sao?"
"Tôi, tôi..." Ánh mắt Từ Giai Ni tức khắc lóe lên.
"Chuyện là như thế nào?" Triển Vân là một người nhạy bén, anh lập tức phát hiện có chút không đúng, nhíu mày nhìn về phía Tống Thành Thư.
Tống Thành Thư thở dài nói, "Trước đó sau khi tôi cứu các cô gái này ra từ trong thôn, tôi đã khám bệnh qua cho các cô ấy, sau đó phát hiện bạch huyết của Từ tiểu thư sưng lớn, có một ít nóng lên, trong khoang miệng có vệt màu hồng lấm tấm phồng lên rõ ràng, yết hầu còn có màng trắng..."
"Nói trọng điểm!" Triển Vân không kiên nhẫn nói.
"Tình huống của cô ta rất giống với bị bệnh HIV, cũng chính là bệnh AIDS."
"Cái gì?!" Mọi người đều chấn động.
"Bác sĩ Tống!" Khuôn mặt Từ Giai Ni trắng bệch, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía hắn.
"Chuyện này tôi đã nói với Từ tiểu thư." Tống Thành Thư tuy rằng là lương y, nhưng hắn cũng không phải là một người tốt, hắn vẫn phân biệt được đâu là thân sơ, dưới tình huống hắn biết rõ Từ Giai Ni biết được bản thân có bệnh AIDS, lại chỉ động muốn phát sinh tiếp xúc thân mật với Tô Duệ Triết, đây là có mục đích gì hắn đều rõ, cho nên hắn sẽ không vì cô mà giấu đi chuyện này.
Nghe vậy, Tô Duệ Triết cũng lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng được, cậu cho rằng Từ Giai Ni làm vậy là muốn báo ân, lại không nghĩ rằng cô là có mục đích khác.
Bệnh AIDS ở trước mạt thế đã là một loại bệnh nan y không có thuốc nào cứu được, sau mạt thế dưới tình huống thiếu y thiếu thuốc, lại càng thêm trí mạng.
Từ Giai Ni làm như vậy, kỳ thật không khác gì với mưu sát.
Triển Vân nhớ đến hành động ban nãy của Từ Giai Ni muốn cưỡng hôn Tô Duệ Triết, cả người anh đều phát lạnh, tuy rằng trong tin tức TV cũng có nói hôn môi sẽ không bị lây bệnh, nhưng nếu khoang miệng của cô ta xuất huyết thì sao?
"Tiện nhân! Cô vì cái gì lại dám làm như vậy?!" Triển Vân vừa giận vừa sợ đem Từ Giai Ni đang ngồi trên mặt đất kéo lên, hung hăng đánh một bạt tai.
Từ trước đến nay Triển Vân chưa từng đánh phụ nữ, nhưng bây giờ anh bị chọc tức đến không thể kiềm chế được, người yêu của anh bị người khác tính kế, nếu anh còn nhịn thì không phải là nam nhân!
Không nghĩ tới chính là, Từ Giai Ni sau khi bị đánh lúc, lại nở một nụ cười có chút điên cuồng.
"Ha ha ha...... Vì cái gì hả?" Từ Giai Ni cười cười, khuôn mặt lập tức vặn vẹo, "Đều là cậu ta sai! Nếu không phải tại cậu ta! Tôi sẽ không biến thành bộ dạng này! Nếu không phải tại cậu ta, cha của tôi sẽ không phải chết, tôi cũng sẽ không rời khỏi căn cứ Phương Nam, sẽ không lâm vào tình trạng hiện tại!"
"Tôi làm cái gì cô...?" Tô Duệ Triết có chút mờ mịt, cậu căn bản không biết chính mình đã làm cái gì.
Những người khác cũng cau mày, bọn họ một chút cũng không tin Tô Duệ Triết sẽ hại người, ngay cả Triệu Binh cùng Hàn Lôi mới vừa gia nhập đội ngũ cũng biết Tô Duệ Triết tuyệt đối không phải là người sẽ xuống tay với một cô gái yếu đuối như vậy, chuyện này tất nhiên là có hiểu lầm.
"Cậu làm cái gì hả...? Cậu hẳn là phải hỏi tại sao cậu không làm gì! Cha của tôi thân thể không tốt nhưng lại phải làm việc dọn gạch mỗi ngày, mệt đến đổ bệnh, tôi mỗi ngày phải chịu đói bụng, cậu lại đi theo đám người này có thịt ăn có cá ăn, sống đến thật là sung sướng! Cậu sống tốt như vậy vì sao không giúp tôi?! Vì sao làm như không biết tôi?! Còn rời khỏi căn cứ! Tôi biến thành bộ dạng như ngày hôm nay đều là do cậu hại!"
Mọi người cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao cô gái này gặp phải tình cảnh như vậy, loại logic mẹ thiên hạ này thật sự khiến người ta cảm cmn động.
Không ai muốn nhiều lời với loại người này, ngay cả tính tình tốt như Ngô Tĩnh cũng không nhịn được đi lên cho cô một bạt tai, trực tiếp đánh cho Từ Giai Ni ngốc luôn.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện tất cả mọi người đều lạnh nhạt nhìn mình, hoàn toàn không có chút thương hại hay đồng tình nào.
Cô đột nhiên ý thức được cái gì, muốn bổ cứu lại đã không còn kịp rồi.
"Triển ca, xử lý cô ta như thế nào?"
Triển Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn Từ Giai Ni một cái nói, "Đuổi cô ta xuống xe."
"Được." Đối với quyết định của Triển Vân, không có ai dị nghị gì.
Triển Vân trực tiếp mở cửa hông ra, sau đó nói với Từ Giai Ni, "Tự cô đi xuống hay để tôi đưa cô xuống?"
"Các người không thể đối xử với tôi như vậy!" Bị gió lạnh ập vào mặt khiến Từ Giai Ni giật mình một cái, sắc mặt cô tức khắc trắng bệch, bên ngoài gió tuyết lạnh lẽo, mà bây giờ còn đang là buổi tối, nếu bây giờ cô xuống xe thì chính là không còn đường sống!
"Vì sao lại không thể?" Triển Vân trào phúng cười, "Chúng tôi lại không phải cha của cô, cứu cô là ý tốt của chúng tôi, cũng không phải là nghĩa vụ, mà cô vừa mới chứng minh rồi, cô cũng không đáng giá để chúng tôi cứu."
"Các người là mưu sát......"
"Ha hả." Triển Vân cảm thấy đầu óc của cô gái này không được bình thường cho lắm, anh không muốn nhiều lời với cô ta, trực tiếp bóp lấy cánh tay Từ Giai Ni, túm cô từ trên xe xuống, ném trên nền tuyết.
Từ Giai Ni ngã ở trong tuyết, cô bị lạnh đến phát run, hiện tại cô thật sự sợ hãi, giãy giụa muốn bò dậy ôm lấy cẳng chân của Triển Vân, liên tục cầu xin, "Thực xin lỗi, tôi sai rồi, là tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, mong anh tha thứ cho tôi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Chính là xin lỗi nhiều như vậy cũng không làm Triển Vân thay đổi quyết định, anh không chút lưu tình nào dùng chân đá văng cô ra, sau đó đi về phía phòng điều khiển.
Từ Giai Ni lại lần nữa bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa hông của xe tuần tra, muốn trở lại trên xe. Lại thấy Trình Khải trực tiếp ở trước mặt cô, đem cửa hông đóng lại.
"A a a...... Mở cửa! Mở cửa a!" Từ Giai Ni phát ra tiếng thét chói tai.
Lúc này Triển Vân đã tới phòng điều khiển, Trịnh Gia Hòa ra khỏi vị trí nhường lại cho anh, anh liền trực tiếp nổ máy xe chạy về phía trước.
Xe tuần tra phát ra một tiếng gầm rú giữa đêm tối, sau đó chạy nhanh đi, để lại Từ Giai Ni quần áo đơn bạc đang ngã xuống khóc lóc giữa trời tuyết trắng.
Bên trong xe một trận trầm mặc quỷ dị, mọi người tuy rằng đều cảm thấy Từ Giai Ni là gieo gió gặt bão, nhưng đáy lòng vẫn có chút trầm trọng.
Tống Thành Thư thấy thế, liền tiến lên sờ sờ đầu Tô Duệ Triết, "Đừng để trong lòng, ở đời sẽ gặp được rất nhiều chuyện mà mình không ngờ tới, cậu đối xử tốt với cô ta, cô ta không nhất định sẽ cảm kích cậu."
Mọi người cũng chấp nhận điểm này, từng người đều tiến lên trấn an Tô Duệ Triết vài câu, sau đó lại quay về phòng trữ vật nghỉ ngơi.
Người có chút đầu óc đều sẽ hiểu rõ, chuyện của Từ Giai Ni không hề liên quan đến Tô Duệ Triết, Tô Duệ Triết cùng cô ta chỉ có quan hệ bạn học mà thôi, cũng không phải rất quen thuộc, vậy thì dựa vào đâu lại phải giúp cô ta?
Hơn nữa, lấy điều kiện ở căn cứ Phương Nam, phàm là người không thiếu tay thiếu chân, không phải phế nhân thì sẽ luôn có biện pháp nuôi sống bản thân. Từ Giai Ni là một nữ nhân ham ăn biếng làm, lại cố tình muốn đi con đường kia, cũng khó trách sẽ rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
Đặc biệt là sau khi cô ta biết được bản thân mắc phải căn bệnh AIDS, tâm sinh ác niệm muốn hại chết Tô Duệ Triết, điều này chính là đi tìm chết. Dù cho vừa rồi Triển Vân có sút bay cô ta ra ngoài cũng sẽ không có ai ngăn cản.
Xe chạy đi khoảng mười mấy km mới dừng lại lần nữa.
"Hai người đi xuống đằng sau đi, kêu Tiểu Triết tới đây." Triển Vân nói với Trình Kiều cùng Trịnh Gia Hòa.
"Được." Hai người không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng cả hai thấy sắc mặt Triển Vân âm trầm, lập tức ngoan ngoãn đi xuống đằng sau, kêu Tô Duệ Triết đi lên.
Tô Duệ Triết rũ đầu đi tới, vừa mới ngồi lên ghế phụ đã bị một bàn tay hữu lực kéo vào trong lòng ngực rắn chắc.
"Không có việc gì đi?" Triển Vân hôn hôn trán cậu, quan tâm hỏi, "Em cũng quá là bất cẩn, sau mạt thế lòng người hiểm ác, chẳng lẽ em còn không biết sao? Lại còn để cho một nữ nhân đến gần như vậy? Về sau còn dám nữa không?"
"Không dám......" Tô Duệ Triết mếu máo, kỳ thật trong lòng cậu cũng có chút nghĩ mà sợ, sau khi cậu trọng sinh có chút quá mức xuôi gió xuôi nước, làm cậu thả lỏng cảnh giác, thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm a.
"Đừng nghĩ nhiều, về sau cẩn thận hơn một chút là được."
"Vâng..."
"Nhưng mà anh ghen! Em nói xem nên làm sao bây giờ?"
"Em, em..." Tô Duệ Triết đỏ lên mặt, nói không ra lời.
"Đồ ngốc!" Triển Vân nhìn gương mặt đỏ thẹn thùng của cậu, trong lòng buồn cười, vì thế liền cuối đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
"Ưm..." Bên ngoài một mảng lạnh giá, bên trong phòng điều khiển lại tràn ngập ngọt ngào hồng phấn.
Một buổi tối rất nhanh đã trôi qua, xe lại lần nữa bắt đầu lên đường.
Động tĩnh đêm qua lớn như vậy, sáu cô gái bên trong phòng nghỉ cũng có thể nghe thấy được, các cô cũng không ngờ Từ Giai Ni lại làm như vậy với người đã cứu mình. Các cô cũng có chút tâm tư, dù sao khi được cứu lên xe bọn họ đã nói là sẽ không mang các cô lâu lắm, chờ sau khi gặp được đội ngũ khác sẽ đưa các cô cho những người đó
Chính là hai ngày này được bọn họ cứu trợ, khiến các cô sống những ngày tốt nhất trong mạt thế qua, các cô cũng biết được sức chiến đấu của đội ngũ này rất mạnh, bọn họ còn rất thiện ý, khiến cho các cô không muốn rời đi.
Chỉ là sau đêm hôm qua, các cô đều áp tâm tư này về đáy lòng, làm người vẫn luôn biết đủ mới đúng.
Hai ngày sau, các cô đều rất an phận, sau khi khôi phục một chút thể lực liền muốn hỗ trợ quét dọn, nấu cơm linh tinh, nhưng đều bị nhóm người Triển Vân khuyên trở lại.
Các cô cũng không có cưỡng cầu, tuy rằng bọn họ nói là muốn các cô an tâm nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế vẫn là không tin tưởng các cô.
Lại qua một ngày bọn họ cùng quân đội căn cứ Hoán Thành tương ngộ, quân đội nguyện ý mang theo các cô đi căn cứ Phương Nam, cùng với những người sống sót khác, bởi vì lúc này khi đi về phía nam, đoàn xe mênh mông cuồn cuộn cùng ba mươi mấy chiếc xe tải, còn có vài xe tư gia, phải hơn 1500 người, trong đó cũng bao gồm người Lục gia.
Còn cái căn cứ Hoán Thành kia, bọn họ đều để lại cho người Vương gia cùng người Hồng gia, tùy tiện cho bọn chúng lăn lộn.
Vương gia đã không còn dị năng giả Lôi hệ Vương Tự Vinh chống đỡ, dần dần yếu thế, cho nên đánh không lại người Hồng gia và quân đội căn cứ cùng Lục gia, bởi vậy khi bọn hắn rút lui mới không có nhiều cản trở.
Giao tiếp rất thuận lợi, Triển Vân cùng lãnh đạo quân đội Hoán Thành trò chuyện vài câu, liền đem sáu cô gái giao cho bọn họ.
Bọn Triển Vân lại tiếp tục lên đường, tiến về căn cứ thủ đô.
Trên xe đã không có người ngoài, mọi người cuối cùng cũng có thể không cần che che giấu giấu. Ban ngày mọi người sẽ thay phiên từng nhóm tiến vào bên trong không gian của Tô Duệ Triết, thu hoạch thóc cùng rau dưa, sau đó đem những lúa thóc kia tuốt thành hạt, lại dùng bao tải phủ lên, ngụy trang bộ dáng cho đống thóc lúa mới.
Suốt nửa tháng đi đường, bọn họ tổng cộng thu được hai lần lương thực, còn có rau dưa trái cây, khoảng hơn vạn kí. Còn có bông cũng hơn sáu ngàn kí, nếu muốn may quần áo bông cũng phải được hơn một vạn bộ.
Căn cứ Thủ đô cũng co lều trồng cây của mình, chỉ là tốc độ trồng trọt không nhanh bằng không gian của Tô Duệ Triết mà thôi, đám vật tư này có thể giúp căn cứ trải qua đoạn thời gian khó khăn này.
Cuối cùng, sáng sớm ngày mười sáu, bọn họ cũng thấy được bản hướng dẫn đến căn cứ thủ đô, Tô Duệ Triết liền đem tất cả vật tư đã chuẩn bị tốt trong không gian ra, chuyển dời lên nóc xe tuần tra.
Xe tuần tra này vốn là loại xe có tải trọng cao, trang bị cứng rắn phù hợp để chở hàng hoá nặng, vừa lúc có thể chở một đám vật tư cứu viện, lại phủ thêm vài tấm bạc che chắn là xong.
Chiếc xe rất nhanh đã tiến vào phạm vi thủ đô, bọn họ chỉ gặp vài con tang thi rải rác, trên đường ngẫu nhiên nhìn thấy một ít thi thể tang thi, hẳn là có người ra ngoài dọn dẹp.
Căn cứ Phương Nam cũng giống như vậy, mỗi ngày sẽ phái người của đội thành vệ đi thanh lí tang thi ở chung quanh căn cứ, nếu không để chúng nó tụ tập lại, sẽ hình thành tang thi triều, đến lúc đó muốn tiêu diệt cũng khó khăn.
Bọn họ dựa theo bản đồ, chạy về hướng căn cứ thủ đô, lúc chạy ngang qua một khu phố buôn bán, đột nhiên nghe thấy một trận tang thi gào rống, còn có tiếng súng.
Sau đó bọn họ nhìn thấy có mấy người trẻ tuổi ăn mặc hoa hoè loè loẹt nhanh chóng chạy về phía bọn họ. Trên tay những người đó có cầm súng, tuy rằng bọn hắn đang chạy trốn nhưng vẫn phối hợp yểm trợ cho nhau, không ngừng tấn công những con tang thi ở phía sau.
Loại tình huống này đương nhiên là không thể thấy chết mà không cứu, xe tuần tra liền dẫm chân ga vọt qua, trực tiếp nghiền áp qua những con tang thi kia. Xe tuần tra vốn đã rất nặng, càng không cần phải nói là chở thêm nhiều vật tư như vậy, cơ hồ là coi những con tang thi kia như bánh nhân thịt mà áp.
"Cảm ơn... Cảm ơn các cậu..." Mấy người trẻ tuổi thở hỗn hển, đi qua gõ cửa xe, nói cảm ơn với bọn họ.
"Không có gì." Triển Vân nhìn kỹ ánh mắt của những người này, tựa hồ là đang suy xét có nên mời bọn hắn lên xe hay không.
"Xin chào mọi người, chúng tôi là bộ đội 7132 của căn cứ thủ đô, chúng tôi còn có mấy đội viên bị thương, xin hỏi các cậu có thuốc trị thương hay không?" Người cầm đầu trẻ tuổi làm một quân lễ tiêu chuẩn với bọn họ, ngữ khí vội vàng hỏi.
Trước đó Triển Vân nhìn thấy khi bọn hắn chạy trốn, hành vi chiến đấu phối hợp với nhau giống như đã từng qua huấn luyện, nhìn thấy cúi chào của người thanh niên này, còn chủ động báo ra phiên hiệu của đội ngũ, anh cũng xác nhận thân phận của bọn họ.
"Đương nhiên là có! Các cậu lên xe trước, chúng tôi trực tiếp lái xe đi đến chỗ những đội viên còn lại của các cậu!" Triển Vân buông xuống phòng bị, mời những người này lên xe.
Mấy người kia lên xe, cũng không có nhìn đông nhìn tây, mà chỉnh chỉnh tề tề ngồi một chỗ. Triển Vân mang theo người cầm đầu trẻ tuổi đi đến phòng điều khiển, dựa theo chỉ dẫn của hắn mà đi tiếp ứng cho đồng đội đang bị thương.
Từ trong miệng người thanh niên này biết được, người này tên là Dương Phàm, là một trung sĩ, bởi vì thời tiết rét lạnh, căn cứ người sống sót khuyết thiếu quần áo chống lạnh nghiêm trọng, cho nên mới phái đội ngũ bọn hắn ra ngoài thu thập vật tư, những thứ mặc trên người bọn hắn là tuỳ tiện nhặt được ở cửa hàng trên đường, cho nên mới có bộ dáng hoa hoè loè loẹt như vậy.
Mà vận khí của bọn hắn cũng không tốt, gặp phải một con tang thi tiến hoá, trực tiếp đâm vào xe của bọn hắn, bọn hắn liều mạng vất vả mới có thể đánh chết con tang thi kia, nhưng hai chiến sĩ ngồi phía trước lại bị thương rất nghiêm trọng, bọn hắn chỉ có thể tìm một cái cửa hàng gần đây, đem hai người kia giấu ở đó, đen tủ sắt chống đỡ, sau đó đi ra ngoài tìm người cứu viện, hoặc đi tìm một chiếc xe khác.
Kết quả cứu viện còn chưa tìm được, ngược lại bị tang thi đuổi theo mà bỏ chạy, may mắn gặp được đám người Triển Vân...