Sau khi biết được lai lịch cùng mục đích của bọn Lỗ Dương, đám người Lý Minh lâm vào trầm mặc.
Những người này có ý đồ cướp bóc quân đội, lại còn động sát tâm, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng cũng đủ tàn nhẫn độc ác, nếu lần hành động này không có sự tham dự của đội ngũ Triển Vân, như vậy hiện tại trở thành khối thi thể lạnh băng nằm trên mặt đất là nhóm quân nhân bọn họ đi?
"Cầu xin các người, tha cho chúng tôi đi......"
"Chúng tôi biết sai rồi......"
"Chúng tôi cũng không dám nữa, ô ô ô......"
Mấy người trẻ tuổi đều sợ hãi, liên tục xin lỗi, hai cô gái kia càng là khóc hoa lê đái vũ, từng người từng người xin tha.
Hiện tại chỉ có hai con đường, một là giết bọn họ, hai chính là thả bọn họ đi.
Thả bọn họ tuyệt đối là chuyện không có khả năng, đám người này thoạt nhìn còn trẻ, nhưng trên thực tế bọn họ đều đã từng giúp Lỗ Dương làm không ít chuyện xấu, trên tay đã dính không ít mạng người. Nếu thả bọn họ rời đi, không khác gì thả hổ về rừng, ai biết hôm nay nhất thời mềm lòng tha cho bọn họ, có thể tạo thành nhiều người vô tội tử vong ngày sau.
Lý Minh dùng sức nhắm mắt lại, đến khi mở ra lần nữa thì trong lòng cũng đã có quyết định.
"Mang đi ra ngoài đi."
"Đúng vậy." Mấy binh lính tiến lên, đem mấy người kêu khóc không ngừng che miệng lại, túm đi ra ngoài.
Nhóm binh lính rất nhanh đã trở lại, đám người kia cũng không thấy đâu. Bên ngoài có chỗ đột nhiên bốc cháy, còn có thể ngửi được một cỗ hương vị cháy khét, chỉ là không có ai hỏi nhiều, coi như không có phát hiện gì.
Bên trong phòng lại lần nữa an tĩnh, Ngô Tĩnh đem cửa kính đóng lại, rồi lấy vải che lên, lúc này bọn họ đã có thể nghỉ ngơi.
Ban đêm đến, mọi người qua loa ăn chút gì đó lại lần nữa lên đường.
Khu phục vụ chỉ để lại một chiếc xe thương vụ cùng mùi tanh hôi đầy đất.
Khoảng hai giờ sáng, đoàn xe đã thấy được thành phố G.
"Đi qua trạm thu phí ở phía trước là chúng ta có thể tiến vào thành phố G, mong mọi người đề cao cảnh giác, thành phố G không chừng sẽ có một vài con tang thi tiến hóa, phi thường nguy hiểm." Trước khi tiến vào thành phố G, Lý Minh thông qua bộ đàm nhắc nhở toàn thể nhân viên tùy thời làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Toàn bộ thành phố G cũng bị cắt điện, đoàn xe chạy trên đường không một chút ánh sáng, từ nơi xa nhìn lại, thành thị hắc ám như một cái động không đáy, đem toàn bộ đoàn xe chậm rãi cắn nuốt.
"Phía trước chuẩn bị rẽ trái." Lý Minh giơ đèn pin tìm kiếm con đường dọc theo bản đồ, dẫn theo đoàn xe hướng tới vị trí xưởng sản xuất năng lượng.
"Dừng xe! Mau dừng xe!" Bên trong bộ đàm truyền đến âm thanh lạnh lùng của Triển Vân.
Những chiếc xe đang tập trung chạy đột nhiên phanh gấp, tiếng thắng xe chói tai vang lên, khiến cho màng tai ai cũng đau đớn.
"Triển đội trưởng, xảy ra chuyện gì? Vì sao muốn dừng xe?" Bởi vì quán tính, cái đầu của Lý Minh dính hẳn lên trên cửa kính xe, chính là hắn còn không có thời gian quản thương thế của bản thân, cố nén đau đớn mà cầm lấy bộ đàm, vội vàng dò hỏi Triển Vân đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Mau xem bên ngoài!"
Trong lòng Lý Minh dâng lên một dự cảm rất xấu, hắn theo lời nói mà quay ra bên ngoài, trong bóng đêm, từng đôi mắt đỏ như máu sáng lên như bóng đèn, bọn họ không biết đã bị tang thi vây quanh từ lúc nào.
"Quay xe! Mau quay xe! Rời khỏi nơi này!" Hiện tại bọn họ đã đi tới bên trong thành phố G, chung quanh nơi nơi đều là các kiến trúc cùng đường nhỏ, không biết có bao nhiêu tang thi đang ẩn giấu trong đó, cần phải rời khỏi nơi này, đi đến địa phương trống trải.
Tài xế lập tức bắt đầu quay xe, nhưng một trận tiếng súng vang lên làm thần kinh mọi người căng chặt, phía trước tựa hồ đã khai chiến.
"Tình huống phía trước như thế nào rồi? Nghe được xin trả lời! Nghe được xin trả lời!"
Sau một trận âm thanh ồn ào, chỉ có thể nghe thấy tiếng cửa kính vỡ vụn, còn có tiếng móng tay ma sát lên cánh cửa, khiến cho mọi người đều sởn cả tóc gáy...
"Bật đèn lên, toàn thể chuẩn bị chiến đấu!" Lý Minh bị doạ nhảy dựng, lập tức lớn tiếng hạ lệnh.
Trên thùng xe tải quân dụng trang bị một số bóng đèn, sau khi được Lý Minh hạ lệnh, tất cả bóng đèn đều được mở lên, đem bóng tối xung quanh chiếu sáng, toàn bộ thân ảnh trong bóng đêm đều được hiện ra.
Hiển nhiên, đội ngũ Lý Minh bị công kích, yêu cầu viện trợ.
"A Khải, Kiều Kiều, cùng tôi xuống xe, những người khác ở trên xe chờ." Triển Vân cầm súng, nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Trình Khải cùng Trình Kiều theo sát ngay sau đó, ba người lưng tựa lưng, nhanh chóng đi về phía trước.
Ba người một bên di chuyển, một bên công kích tang thi có ý đồ tới gần. Nhưng mà vào lúc này, trên nóc xe việt dã truyền đến một tiếng vang lớn, phảng phất như có thứ gì đang nhảy lên nóc xe.
Ngay sau đó, một con tang thi có móng tay màu đen, màu da xanh mét, thân hình gầy trơ xương giơ vuốt phá đỉnh nóc xe, thẳng tắm cắm vào bên trong!
Trịnh Gia Hoà lập tức vung lên cây gậy đánh gôn mà hắn thường hay sử dụng. Nếu là tang thi bình thường bị dị năng giả cấp hai đánh, khẳng định có kết cục tan xương nát thịt. Nhưng con tang thi này chỉ bị gãy xương một chút, cánh tay hoàn toàn không có rớt ra, mà Trịnh Gia Hoà lại bị chấn đến tê dại đôi tay.
"Má nó! Cái quỷ gì đấy? Xương cốt của con tang thi này làm từ sắt thép sao?" Trịnh Gia Hoà không nhịn được mà mắng một câu thô tục.
Tô Duệ Triết nghe vậy thì giật mình một cái, xương cốt cứng rắn, làn da kiên cường dẻo dai, sức mạnh tăng lên, đây đều là hiệu quả của tang thi sau thêm một đợt tiến hoá.
Nếu ngay từ đầu xuất hiện một con tang thi hành động chậm chạp, màu da than chì, tương đối dễ dàng đối phó là tang thi cấp một. Như vậy tang thi tiến hoá chính là tang thi cấp hai, mà hiện tại thứ bọn họ đang đối mặt là một con tang thi cấp ba!
Thứ này không phải dị năng giả sơ cấp có thể đối phó, ngay cả dị năng giả cấp hai như Trịnh Gia Hoà nếu đối chiến với nó cũng sẽ phi thường quá sức...
"Không cần xuống xe! Con tang thi giao cho tôi đối phó!" Tô Duệ Triết nói với mọi người đang ngồi trong xe.
Tốt xấu gì cậu cũng là một dị năng giả cấp ba, bây giờ đã có nhiều thực vật được cậu biến đổi, lúc này đây cậu không nghĩ muốn trốn tránh sau lưng của những người khác, cậu tin tưởng bản thân có năng lực bảo hộ mọi người.
Móng vuốt kia lại lần nữa cắm xuống, lúc này đây chuẩn xác chụp về phía của Tô Duệ Triết.
Tay trái của Tô Duệ Triết đột nhiên xuất hiện một quả hạch, sau khi thúc giục dị năng, trong tay Tô Duệ Triết xuất hiện một tấm chắn bằng đất, cậu nhẹ nhàng chặn lại công kích của tang thi. Cùng lúc đó, cậu duỗi tay mở cửa xe, nhanh chóng bước xuống.
Con tang thi kia dĩ nhiên là đem Tô Duệ Triết trở thành mục tiêu, theo sát cậu nhảy từ trên nóc xe xuống dưới.
Đó là một con tang thi khô gầy như xác ướp, cả khuôn mặt nhìn thập phần đáng sợ, mặt mũi hung tợn khiến người khác phải sợ hãi.
Tô Duệ Triết không đợi tang thi kia rơi xuống đất, cậu giơ súng trong tay lên, chuẩn xác bắn trúng thân thể tang thi. Viên đạn màu xanh lục xuyên thấu qua ngực của tang thi, lại không có máu bắn ra, toàn bộ năng lượng trong cơ thể nó đều bị viên tinh hạch kia hấp thu.
"Rống!" Tang thi giống như bị chọc giận, con ngươi màu huyết đồng dựng thẳng nhìn chằm chằm Tô Duệ Triết, hận không thể đem cậu lập tức nuốt vào bụng!
Thời điểm tang thi nhào tới, Tô Duệ Triết một bên né trái né phải, một bên liên tục nả súng về phía tang thi. Mỗi lần tang thi công kích đều sẽ bị Tô Duệ Triết dùng quả hạch hoá thành tấm chắn ngăn chặn lại. Dưới công kích liên tục của cậu, tác dụng của viên đạn đậu Hà Lan cũng chậm rãi hiện ra, bước chân của tang thi cấp ba lảo đảo một chút, làn da của nó xuất hiện tình huống biến sắc.
"Rống rống rống!" Tang thi lạnh giọng gào rống lên, tang thi chung quanh giống như chịu kích thích, tất cả đều xúm lại phương hướng của Tô Duệ Triết.
Tô Duệ Triết không hoảng loạn, trong tay cậu xuất hiện hai quả bom anh đào, nhắm về phía đám tang thi đó mà ném qua.
Bom nổ mạnh, tang thi đầy đất.
"Rống rống rống!" Con tang thi cấp ba không ngừng tru lên.
Tang thi cuồn cuộn không ngừng từ bốn phương tám hướng nhào lại đây, chúng dường như không biết sợ hãi mà thẳng tắp lao về phía Tô Duệ Triết, sau đó từng đợt từng đợt ngã xuống.
Trán Tô Duệ Triết dần dần chảy ra mồ hôi lạnh, cho dù dị năng của cậu có cường hãn đi chăng nữa cũng sẽ có lúc cạn kiệt, bởi vì cậu không ngừng chuyển hoá thực vật thành vũ khí khiến cho dị năng tiêu hao phi thường nhanh chóng. May mắn rằng trên người cậu có không ít tinh hạch trong suốt, có thể kịp thời bổ sung dị năng bị tiêu hao.
Tang thi tụ lại đây quá nhiều, tang thi va chạm không ngừng vào xe việt dã, Trịnh Gia Hoà và Trương Sóc Lương không ngừng dùng súng công kích chúng, nhưng tốc độ giết tang thi của bọn họ không đuổi kịp tốc độ tang thi đang tụ lại đây.
Cứ như vậy liền sẽ không ổn, tang thi tụ tập lại đây quá nhiều sẽ khiến những người khác gặp nguy hiểm. Trước tiên cần phải giải quyết tang thi cấp ba kia!
Tô Duệ Triết lại lần nữa lấy ra mấy viên đậu Hà Lan, sau đó dùng dị năng dung hợp lại thành một viên đạn đậu Hà Lan to bằng quả trứng cút. Viên đạn đậu Hà Lan phát ra ánh sáng màu xanh biếc.
Tô Duệ Triết ném đi tấm khiên bị rách đến tung toé, cậu trực tiếp chạy tới trước mặt con tang thi cấp ba.
Tuy rằng tang thi cấp ba biết rằng có nguy hiểm, nhưng nó không thể chống lại hương khí vô cùng hấp dẫn phát ra từ trên người nhân loại trước mắt này, nó vô cùng khát vọng máu thịt của người này, giống như chỉ cần ăn được cậu, nó có thể càng trở nên mạnh hơn.
Tô Duệ Triết nâng súng lên, nhắm ngay thân thể tang thi cấp ba, hít sâu một hơi, lại lần nữa hạ cò súng.
Tang thi cấp ba đã đi tới trước mặt cậu, mũi cậu đã nghe thấy mũi hôi thối từ trong miệng tang thi cấp ba, móng vuốt đen của nó cơ hồ sắp bắt được cổ cậu...
Nhưng mà, ngay sau đó, thân thể tang thi cấp ba bắt đầu thối rửa, nó thê lương tru lên, cuối cùng ầm ầm ngã xuống đất.
Tô Duệ Triết đào ra viên tinh hạch cấp ba, là một viên tinh hạch màu đỏ cam, sau khi dùng giấy ăn lau sạch lại bỏ vào trong không gian.
Không có triệu hoán của tang thi cấp ba, tang thi ở gần đó không còn vọt tới nơi này nữa, dưới áp chế bằng hoả lực của quân đội, thực mau liền tiêu diệt hết tang thi ở đây.