• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


**CẢNH BÁO: Nội dung chương này tràn ngập hình đồ ăn, thỉnh mọi người vững tâm!! =]]]]**
..
Đem số rau củ còn lại bán xong, Tô Duệ Triết kéo xe đẩy đi theo phía sau Trần Tuệ Trân.

Bất đắc dĩ phải đặt chân vào căn hộ ba phòng một sảnh một lần nữa, tâm tình của Tô Duệ Triết hoàn toàn khác đời trước, cái loại cảm xúc thấp thỏm cùng mong chờ đã bị thù hận lẫn lạnh nhạt thay thế.

"Tiểu Triết! Tới tới tới! Mau ngồi xuống đây!" Trần Tuệ Trân nhiệt tình lôi kéo cậu đến ngồi trên ghế sô pha, sau đó vào bếp bưng đồ uống với đồ ăn vặt đều là những thứ ngon nhất trên thị trường, "Con vừa ăn vừa xem TV đi nha, đại bá mẫu đi nấu cơm! Nhìn con bây giờ gầy ốm lắm luôn! Tối nay ta nhất định sẽ làm một bữa thật linh đình để đãi cho con nha."
Theo như kịch bản gốc thì Tô Duệ Triết tính giải quyết tốc chiến tốc thắng, nhưng khi nghe được những lời kia thì y lập tức rũ sạch sẽ ý định ban đầu bay xa và bay luôn, muốn làm gì thì cũng phải ăn no trước rồi hãy tính sau!
Đáng thương cho một thanh niên năm tốt Tô Duệ Triết, trở về từ mạt thế lại biến tướng thành heo con tham ăn...!
Đại bá mẫu vừa đem thức ăn bày ra bàn, cửa lớn liền mở ra, đại bá vẫn là về đúng giờ cơm chiều.

Ông nhìn đến Tô Duệ Triết ngồi trên ghế sô pha, đầu tiên là sửng sốt, sau là thái độ khô khốc, "Là tiểu Triết à?"
"Đại bá khoẻ." Tô Duệ Triết ngoan ngoãn đứng dậy chào hỏi trưởng bối, cậu biết ông là loại hình sợ vợ, ở nhà cơ bản là không có chỗ đứng nào, mọi việc đều do một tay đại bá mẫu làm chủ.

Trước cái ngày mà Tô Duệ Triết bị bán đứng cho viện nghiên cứu, đại bá đã từng gõ cửa phòng cậu chỉ thấy ông bần thần đứng ngay đó, sau một lúc lâu chần chừ giữa việc muốn nói lại thôi, ông vẫn chọn cách im lặng rời đi.

Có lẽ đại bá từng có ý muốn báo cho Tô Duệ Triết biết, nhưng cuối cùng thì lòng tham cùng sự ích kỷ đã làm lu mờ đôi mắt của ông ta...!
Thế nên Tô Duệ Triết nguyện ý vì một chút lương tri còn sót lại lúc trước của đại bá mà cho ông ấy một chút lễ phép tối thiểu, mà nếu bắt cậu làm nhiều hơn thì nằm mơ giữa ban ngày đi.

"Tiểu Triết! Mau tới đây ngồi xuống đi!" Đại bá mẫu tay chân lanh lẹ đem đồ ăn dọn xong, hăng hái kéo tay cậu ngồi xuống ăn cơm.

"Dạ." Tô Duệ Triết cũng không khách khí, lập tức đặt mông lên ghế, nỗ lực khắc chế, vẫn là nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Vì muốn lấy lòng Tô Duệ Triết nên thực đơn hôm nay phong phú lạ thường, Trần Tuệ Trân dốc hết mọi công phu vốn có của bản thân làm ra một bàn đồ ăn đủ sắc thái hương vị, phỏng chừng còn hoành tráng hơn ngày Tết nữa.

Thịt kho tàu, bò hầm khoai tây, thịt hấp trứng bách thảo, cá mè hấp xì dầu, canh sườn heo hầm củ sen, đậu phụ Ma Bà, trứng chiên cà chua, khoai tây sốt cà chua cay, đầy đủ tám món mặn một món canh!

Trần Tuệ Trân tuy không phải đầu bếp chuyên nghiệp gì, nhưng do một tay quán xuyến nhà cửa bao nhiêu năm thì việc cơm nước đối với bà ta là chuyện nhỏ! Hơn nữa ở mạt thế đồ ăn thiếu thốn cực độ, cơ bản mà nói chỉ cần có thể lấp đầy bụng là tốt số lắm rồi, huống chi việc tìm đâu ra bữa ăn mỹ vị nấu nướng tỉ mỉ như hiện giờ?
Tô Duệ Triết đời trước cùng gia đình đại bá lẩn trốn khắp nơi, lang bạt kỳ hồ (*), muốn no bụng còn khó, nhiều lúc phải ăn lá cây rồi uống thêm tí nước để dằn cơn đói.

Thật vất vả kiếm đường vào căn cứ, cuộc sống khi đó mới cải thiện đôi chút, tuy có thể ăn no nhưng chủ yếu toàn là đậu gà với bánh bột ngô từ bã đậu, nhai nuốt còn khó chứ nói chi đến ngon hay không.

Thời điểm Tô Duệ Triết bị bắt vào phòng thí nghiệm thì cuộc sống càng thảm hại hơn, bọn chúng trói chặt tay chân cậu trên bàn mổ, đến cơ hội động đậy còn không có thì miễn bàn tới ăn là gì, cả ngày truyền dịch chỉ để duy trì sinh mệnh.

(*) Lang bạt kỳ hồ:
Nghĩa gốc: Con sói giẫm lên miếng vải buộc ở cổ của nó, chỉ tình trạng lúng túng, vương mắc, không có tiến triển.

Nghĩa biến đổi: Đa phần được hiểu là tình trạng lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.

..
Bị ám ảnh bởi bóng ma tâm lý đói khát đời trước, cho nên sức ăn của Tô Duệ Triết mới tăng một cách biến thái sau khi trùng sinh như vậy!
Tô Duệ Triết chăm chăm nhìn một bàn đồ ăn đầy đủ hương sắc trước mặt, nhịn được cậu liền đổi ngược họ tên!
Tô Duệ Triết trong tư thế bưng tô cơm, mắt trông mong nhìn đại bá cùng đại bá mẫu, chờ bọn họ hạ đũa gắp đồ ăn, liền không đợi hai người mở lời đã dùng tốc độ gió cuốn mây bay mà bắt đầu ăn ngấu nghiến...!
Đại bá cùng bá mẫu bị khí thế như hổ vồ mồi của cậu làm cho ngây người, Trần Tuệ Trân vốn định một đũa vừa ăn, một đũa vừa chậm rãi khuyên Tô Duệ Triết dọn đến nhà họ ở, kết quả đứa nhỏ này chỉ biết cắm đầu ăn, đôi đũa gắp đều mau thấy tàn ảnh, bà ta còn nơi nào chen được lời nói đâu.

Ngẫm lại lão già đó mất mới được hơn hai mươi ngày, đứa nhỏ này sống một mình, phỏng chừng căn bản chắc cũng không có ăn đầy đủ? Nhưng mà ăn như vậy cũng quá khó coi đi, giống y chang như quỷ chết đói đầu thai.

Trần Tuệ Trân dưới đáy lòng thì thầm khinh thường, bên ngoài bà ta lại bày ra gương mặt tươi cười hiền lành luôn tay gắp thức ăn cho Tô Duệ Triết nhiều hơn.

Còn cái việc kia vẫn nên chờ cơm nước xong mới nói.

Tô Duệ Triết ăn thêm ba tô cơm, mỗi một lần đều bới đầy ắp rồi tiếp tục liều mạng nhai.

Một bàn này đủ cho năm sáu người, tất cả đều bị cậu vét sạch sành sanh, nếu không phải thấy bản mặt đại bá cùng bá mẫu càng ngày càng xám xịt sau mỗi lần cậu gắp đồ ăn, nói không chừng đã có thể đem cái mâm cầm tới liếm bóng loáng luôn rồi.


Đánh chén no say Tô Duệ Triết thoải mái ngả người trên ghế sô pha bằng da ở phòng khách, nhẹ nhàng dùng cái cánh tay như cánh gà hướng cái bụng tròn vo mà xoa.

Từ lúc trùng sinh tới nay thì bữa cơm này tuyệt đối là bữa cơm thoả mãn nhất.

Thức ăn ngon! Lại còn miễn phí! Chỗ nào tìm được bữa ăn miễn phí rớt xuống từ trên trời xuống tốt như thế chứ a~!
[Editor S: gặp tui thì tui cũng ăn cho đám người đó mạt luôn, haha:"> phải đòi lại những gì của kiếp trước chứ!]
"Tiểu Triết...!Con một mình cũng không biết cách chăm sóc bản thân.

Vả lại như thế nào đi chăng nữa thì con vẫn là người thân chung dòng máu với chúng ta, ta với đại bá muốn con có thể dọn qua nhà đây ở.

A Cường nhà chúng ta kết hôn sinh con cái sớm đã dọn ra ngoài, phòng ngủ của hắn vừa vặn cho con, học phí gì đó hãy để chúng ta chi trả."
Kịch hay đến rồi.

Tô Duệ Triết lúc này đang theo dõi kênh ẩm thực mỹ vị cũng không tính toán cùng bà ta nháo thành một đống hỗ đốn, vì thế làm vẻ thẹn thùng cười cho qua, "Đại bá mẫu người đừng lo lắng, con có thể tự chiếu cố tốt mình, việc học phí cũng để tự con giải quyết."
"Làm sao mà con có thể tự lập được chứ? Chẳng lẽ con nghĩ dựa vào cái việc bán buôn ngoài chợ là trang trải đủ mọi chi phí à?! Con vẫn còn là học sinh đó, phải đặt học hành lên trên đầu, suốt ngày vác mặt ra vỉa hè bày bán chỉ tổ trì hoãn việc học tập, lão gia tử dưới suối vàng mà biết được khẳng định sẽ rất thất vọng về con!"
Thật ra Trần Tuệ Trân chả quan tâm gì nhiều đến việc cậu buôn buôn bán bán, chỉ nghĩ rằng cậu lấy hàng bán sỉ giá rẻ từ chỗ đầu mối nào đó rồi tuỳ tiện bày hàng kiếm chút tiền lẻ, đâu biết sự thực là số tiền Tô Duệ Triết kiếm được trong một ngày có thể so với hai vợ chồng bọn họ phải làm thêm đủ đường.

Dám đem gia gia làm cái cớ, Tô Duệ Triết không vui ra mặt, lập tức vào thẳng vấn đề, "Đại bá mẫu, nghe nói căn nhà cũ của gia gia con nằm trong dự án quy hoạch và di dời, mỗi hộ được tới ba mươi vạn kim tệ."
Thời điểm cậu nhắc tới tiền di dời đền bù, sắc mặt vẫn như cũ treo nụ cười đơn thuần vô tư lự.

Nhưng mà bản mặt Trần Tuệ Trân cùng đại bá đã tái xanh, cười không nổi, khô khan nói, "Thật, thật sự à...? Ai nói cho con biết vậy?"
"Con nghe Vương đại gia ở đầu hẻm nói, cháu trai của Vương đại gia vừa vặn công tác trên cơ quan địa phương, sáng nay con gặp được lúc hắn đi tập thể dục ở quảng trường."
"Ra là vậy..." Tròng mắt Trần Tuệ Trân đảo một vòng, sau đó tiếp tục, "Nhưng thông báo di dời không biết khi nào mới có, ngày mai trường con khai giảng rồi thì học phí phải làm sao đây?"
"Con sẽ nhanh gom đủ thôi, nếu không kịp thì con mượn bạn bè, vả lại trong trường có ký túc xá, chờ khi nào nhà tháo dở có thể xin dọn vào ở, đại bá mẫu yên tâm con nhất định không gây phiền phức cho người đâu."

Biểu tình Trần Tuệ Trân càng thêm cứng đờ, bà ta cau mày dùng sức huýt mạnh cùi chỏ ông chồng ngồi cạnh.

Đại bá vặn vẹo thân thể, có chút xấu hổ, "Tiểu Triết, con xem đứa cháu nhà ta cũng sắp tới tuổi đi học, chúng ta muốn cho nó học ở trường tiểu học tốt một chút, khổ nỗi hộ khẩu nó không thuộc khu vực trường ngay đó nên gia đình đang sầu lắm, muốn hỏi nhờ con có thể cân nhắc việc đem hộ khẩu cháu ta sát nhập bên nhà của gia gia."
Tràng cảnh này giống y như đúc ở đời trước, nhất định phía sau lưng có sự sắp xếp của đại bá mẫu, nói ông phải mở lời trước.

Rốt cuộc thì ông nội Tô gia của Tô Duệ Triết vẫn có quan hệ huyết thống với đại bá Tô Khải Minh, bà ta tính từ miệng ông nói sẽ ép được Tô Duệ Triết dễ dàng tiếp thu một ít.

Tô Duệ Triết: "Nhà con sắp bị tháo dở cũng được sao?"
"Không có quan hệ, hộ khẩu vẫn là hộ khẩu! Ít nhất trước đem cháu ta..." Trần Tuệ vội vàng tiếp lời.

"Này..." Tô Duệ Triết bày ra biểu tình khó xử, vơ vét đồ ăn thức uống của vợ chồng Tô Khải Minh, cuối cùng mới tỏ vẻ đáp ứng, "Vậy được rồi."
Trần Tuệ Trân tức khắc cười tươi như hoa, liên tục khen Tô Duệ Triết hiểu chuyện, lại thuyết phục một chút việc cậu dọn lại đây, thấy Tô Duệ Triết lần nữa từ chối nên đành từ bỏ, dù sao bà ta cũng đạt được mục đích chính của hôm nay rồi.

Tô Duệ Triết cùng đại bá mẫu giao kèo, chờ bà ta chuẩn bị hồ sơ xong cho đứa cháu sẽ lập tức tìm y, nếu không gặp được liền dùng phương thức giấy nhắn như cũ, đem thời gian cùng địa điểm nói cho cậu, cậu nhất định sẽ đúng hạn.

Tô Duệ Triết nhanh chóng rời khỏi nhà bọn họ.

Y không muốn lãng phí thời gian vàng bạc của mình để dây dưa cùng một nhà mấy người đó, sau khi có thông báo quy hoạch nhà Tô Duệ Triết sẽ có ba mươi vạn kim tệ trong tay, dù cho cả nhà đại bá muốn nhập hộ khẩu hết qua nhà của ông nội thì cậu tuyệt đối không ngại; mạt thế sắp đến, ôm đống tiền giấy vô dụng đó để thờ cũng không giữ được cái mạng hèn mạt của chính bọn họ.

Tin tức về mạt thế tuyệt đối không được tiết lộ cho họ, Tô Duệ Triết muốn xem xem đến lúc đó không có cậu, một nhà đại bá dưới tình cảnh không một người có dị năng thì có thể tồn tại được bao lâu ở mạt thế.

===================================
Tác giả có lời muốn nói: 【 Trên đường ruộng viết tiểu kịch trường 】
Triển Tiểu Vân: Tiểu Triết bị người theo dõi! Đã tới lúc bày ra tư thế oai hùng của mình rồi a~!
Tô Tiểu Triết: Bị người theo dõi! Đánh!
Triển Tiểu Vân: Này này, kịch bản trong tưởng tượng của anh không phải như thế này à nha!
Tô Tiểu Triết: ∑ ( O_O;) Cái kia, nghe em giải thích đã!
Triển Tiểu Vân: Không nghe không nghe, Tiểu Triết sẽ lại niệm kinh!  ̄へ ̄
Tô Tiểu Triết: Không được, không nghe liền đánh anh. ̄へ ̄
Triển Tiểu Vân: Vì cái gì em lại không làm theo kịch bản!
Tô Tiểu Triết: Nga~, theo kịch bản, vậy thì một phát ném anh đào nổ chết bọn họ nha.


Nhắc mới nhớ, anh là ai, tôi không có quen.

→_→
Triển Tiểu Vân: Thật sự em không biết?! Đừng dối lòng.

→_→
(Xuẩn tác giả: Không hổ là kịch trường tiểu thiên sứ, bảo đao chưa sờn sao~)
..
===================================
[Editor M: Đã tới thời gian khổ bức của mọi người rồi đây!! Định...mệnh...đói quá nha!:))))]
Đậu gà.

Thịt kho tàu.

Bò hầm khoai tây.

Thịt hấp trứng bách thảo.

Cá mè hấp xì dầu.

Canh sườn heo hầm củ sen.

Đậu phụ Ma Bà (Đậu hủ Tứ Xuyên).

Trứng chiên cà chua kiểu Trung Hoa.

Khoai tây sốt cà chua cay.
.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK