Người trông coi bãi đậu xe khu căn cứ đúng là người của tiểu đội 12, thấy mấy người Tiểu Vân đến, hắn cẩn thận kiểm tra thẻ tạm trú của họ một chút rồi liền đem xe trả lại, hơn nữa hỏi xem bọn họ có muốn đăng ký thủ tục thuê chỗ đậu xe luôn không.
"Hắc, chào mọi người tôi là Ngưu Đại Lực, cứ gọi tôi là Đại Ngưu, khẳng định mọi người có không ít thủ tục muốn đăng ký nên đội trưởng phân phó tôi ở đây để tiện giúp mọi người." Ngưu Đại Lực, người cũng như tên, cả người hắn cao lớn lại cường tráng cùng làn da ngăm đen, khi cười rộ lên tạo cảm giác an tâm cho đối phương, "Mọi người có muốn làm thủ tục thuê chỗ đậu xe luôn không? Ở đây vừa tiện nghi lại chỉ tốn ít điểm công mỗi tuần, ngoài ra còn an toàn vì có binh sĩ canh giữ nữa."
Ngưu Đại Lực có nghe Lý Minh nói qua việc liên trưởng Trương chia một phần vật tư cho bên Triển Vân, hiển nhiên trong tay họ có không ít điểm công nên có lẽ họ vẫn giữ lại xe của mình.
"Được, vậy phiền anh, cảm ơn anh Đại Ngưu."
"Hắc hắc, khách sáo gì chứ!" Ngưu Đại Lực là một trong số những binh sĩ cùng kề vai sát cánh cùng nhóm Triển Vân chiến đấu, thực lực của mỗi người khiến hắn thật sự nể phục, dù cho Lý Minh không đánh tiếng dặn dò thì hắn cũng tình nguyện hỗ trợ họ.
Ngưu Đại Lực đưa Triển Vân đến nơi đăng ký thủ tục thuê bãi đậu xe, trước mắt Triển Vân thuê một tháng, trừ bốn điểm công trong thẻ thì quản lý dẫn hắn đến nơi đậu xe.
Bất quá trước khi cho xe vào bãi đậu, Triển Vân cùng mọi người đem hết số vật tư trên xe xuống, mỗi người đều có một bao lớn đồ là nhờ thu thập ở thành phố A. Kế tiếp dặn mọi người đổi toàn bộ số vật tư ấy được đổi qua điểm công để ai cũng có điểm công cho riêng mình tiện cho việc sau này, còn Triển Vân thì lái xe vào bãi đậu.
Mỗi một bao của mọi người đổi được một trăm điểm công, ngay cả Dư Đông Đông cũng có phần, như vậy tính ra họ thuộc tầng lớp có tiền trong khu căn cứ.
Triển Vân giải quyết chuyện xe cộ xong thì trở về hội họp với mọi người, bắt đầu xét đến việc tìm nơi ở.
Căn cứ có một trung tâm quản lý phòng ốc và nhà ở với đa dạng mẫu mã cho thuê, tất nhiên điểm công cho mỗi loại không giống nhau.
Căn bản nhất là loại phòng tập thể có giường lớn, ba ngày đầu sẽ được miễn phí, mỗi ngày sau đó thì tốn một điểm công, có vẻ phòng ở được cải tạo từ kho hàng, bên trong ngăn thành mười mấy gian phòng, bên ngoài là hai phòng WC và bồn rửa mặt. Một gian phòng ở tầm mười người cũng không quá chen chúc, hai cái giường lớn dựng dựa tường, dùng hai cái bàn gỗ dài cùng mấy cái ghế dựa ngăn chính giữa, còn có một vài kệ gỗ đựng đồ đạc, ngoài ra không còn vật dụng nào khác.
Tốt hơn một chút là loại phòng giống như ký túc xá với giường tầng, tám người một gian phòng, bên trong đặt thêm một cái bàn và ngăn tủ nhỏ, mỗi tầng đều có một phòng WC cùng một phòng tắm, chi phí một ngày là hai công điểm. Đối với phòng bốn người thì sẽ là mỗi ngày ba điểm công.
Cao hơn nữa chính là toà chung cư cũ sáu tầng thường thấy trước lúc mạt thế bùng nổ, diện tích mỗi căn nhỏ giống nhau, bao gồm một phòng ngủ và một phòng khách, hoặc hai phòng ngủ và một phòng khách, hầu hết cách bày trí trong căn hộ tương đối cũ kỹ, nhưng thắng ở điểm có đầy đủ nội thất và là một không gian độc lập. Những căn như vậy được tính phí theo bộ, phí thuê một căn sẽ khoảng tám đến mười hai điểm công mỗi ngày, ba ngày phải thanh toán một lần, yêu cầu trả trước tiền thuê nhà trước khi dọn vào ở, vì những lý do trên nên ở đây không có mấy người đến xem.
Cao cấp hơn dạng căn hộ chung cư là tòa nhà cao tầng kiểu nhỏ có cả thang máy, diện tích bên trong cũng lớn hơn một ít, tiền thuê mỗi ngày ít nhất mười lăm điểm công. Tuy nhiên, hiện nay nguồn điện của căn cứ đều nhờ vào máy phát điện, nguồn điện thực sự rất eo hẹp nên thang máy của các tầng đều tạm ngưng, người thuê nhà phải sử dụng thang bộ.
Sang trọng nhất ở đây chính là kiểu căn hộ theo tiêu chuẩn của một khách sạn, bên trong trang trí đầy đủ nội thất cùng gia dụng cần thiết, là đắt nhất trong những thứ đắt nhất, không những vậy còn được bố trí thêm một máy phát điện cỡ nhỏ, nếu có người thuê thì hiển nhiên thang máy cũng được cung cấp điện, nhưng yêu cầu một ngày phải hai mươi lăm điểm công và cần chi trả trước một tháng.
"Có thể dẫn chúng tôi đi xem tòa nhà cao tầng và căn hộ theo tiêu chuẩn khách sạn không?" Nghe xong lời giới thiệu, Triển Vân quyết định nên đến xem nơi ở tận mắt sẽ tốt hơn. Chủ yếu phải là một không gian độc lập, toà chung cư cũ không phù hợp vì nó quá rộng, nhà cao tầng có vẻ ổn hơn, mà cái gọi căn hộ theo tiêu chuẩn khách sạn lại làm Triển Vân tò mò muốn xem thử.
"Đương nhiên được chứ!" Người quản lý trung tâm phòng ốc và nhà ở vừa nghe liền biết họ không phải dạng thiếu tiền, còn có Ngưu Đại Lực đi chung, phỏng chừng là những người có hậu thuẫn, lập tức niềm nở lấy chìa khóa dẫn đường họ.
Toà nhà cao tầng nằm trong vùng phụ cận của đội chấp pháp căn cứ, vấn đề an toàn hẳn được đảm bảo tốt hơn một ít, khoảng cách đến bãi đậu xe lại gần, hơn nữa căn nhà hiện tại vẫn chưa có ai thuê nên họ có thể tuỳ ý chọn phòng. Ngược lại, vị trí của căn hộ đắt tiền kia nằm gần trung tâm căn cứ có nhiều người qua lại nên chọn lựa ở đây quả thực không không ngoan.
Cho nên cuối cùng Triển Vân chọn thuê tòa nhà cao tầng kia, một tầng gồm ba căn hộ và một thang, đội của họ sẽ ở tầng năm, Triển Vân yêu cầu người quản lý giao chìa khoá cầu thang để không ai có thể tự ý tiếp cận bọn họ.
Vì thuê nhiều căn cùng một lúc nên người quản lý đặc biệt dành ưu đãi cho họ, ba căn hộ chỉ với bốn mươi điểm công mỗi ngày, nếu bây giờ Triển Vân trả trước một tháng thì chỉ cần một ngàn điểm công mà thôi, ngoài ra còn được tặng thêm hai cây đèn pin.
Triển Vân dứt khoát thanh toán tiền thuê nhà rồi thuận lợi nhận lấy chìa khoá. Người quản lý sau đó dẫn họ trở về làm thủ tục đăng ký.
Ngưu Đại Lực hướng dẫn đường đến nhà ăn cho bên Triển Vân và cách thức chi trả bằng thẻ chứng minh thư, dù gì ba ngày đầu cũng được ăn uống miễn phí mà. Đương nhiên, đồ ăn ở đây chỉ bảo đảm lấp đầy bụng đói cho mọi người chứ để ăn ngon thì không thể, mặt khác, nếu ai muốn tự mình nấu nướng thì trong phòng bếp vẫn còn một vài dụng cụ linh tinh sót lại từ trước mạt thế, họ có thể tìm đến quản lý trung tâm để mua bếp cùng bình gas bằng điểm công.
Căn cứ phương Nam cũng cung cấp nước uống đầy đủ cho mọi người bởi trong quân đội có hai dị năng giả hệ thuỷ, thành thử mỗi khi đến giờ cơm thì họ đều được nhận phần nước uống miễn phí.
Cảm ơn Ngưu Đại Lực vì sự hỗ trợ, mấy người Triển Vân tự động tản về căn của mình nghỉ ngơi, tầng năm họ thuê trông có vẻ còn khá mới nên mọi người đều thích thú.
Triển Vân nhờ Tô Duệ Triết dùng Phệ Bia Đằng tạo đường thông ba căn hộ với nhau để tiết kiệm thời gian mở cửa ra vào.
Kế đến Tô Duệ Triết lấy máy phát điện chạy bằng dầu diesel với vài ổ cắm điện từ không gian ra, giờ họ không cần sống trong bóng tối nữa vì căn nhà đã được thắp sáng. Tiếp theo thay toàn bộ giường nệm trong phòng bởi những cái trước đó đều bị mốc meo cả, bỏ hết mấy thứ hư hỏng thì mọi người bắt tay dọn dẹp phòng.
Trong lúc họ bận rộn thì bên ngoài trời đang hửng sáng, nhiệt độ không khí cũng tăng lên làm mọi người cảm thấy mất hứng đi ăn. Dù sao ở đây không có người ngoài nên họ có thể yên tâm nấu cơm, nghĩ vậy Tô Duệ Triết liền bắt đầu xắn tay áo vào bếp chuẩn bị phần cơm cho cả đội, phụ bếp có Ngô Tĩnh cùng Trương Sóc Lương.
Những người khác dọn dẹp phòng khách một chút, kê hai cái bàn ăn sát nhau và xếp mười cái ghế dựa xung quanh.
Thực đơn của Tô Duệ Triết hôm nay có món bí ngòi xào thịt bò, khoai tây sợi xào chua cay, thịt kho tàu, trứng xào cà chua, canh bí đao thịt bằm, cộng thêm một nồi cơm trắng lớn, còn chu đáo chuẩn bị cho Tiểu Hắc phần cá hộp nó thích nhất.
Khoảnh khắc thức ăn vừa được bày lên bàn làm mọi người thèm thuồng đến mức nuốt nước miếng liên tục.
Bốn món mặn và một món canh tuy ít nhưng khẩu phần lại đủ cho mọi người no nê, toàn bộ thức ăn đều được Tô Duệ Triết đựng trong tô với dĩa lớn mới chịu nổi. Mấy ngày này mọi người bận tối mặt tối mũi đến một bữa ăn đàng hoàng cũng không có, hiện tại trước mặt là một bàn đồ ăn nóng hổi thơm phức khiến người nào người nấy hạnh phúc muốn khóc.
"Trời ơi! Sao cái số A Triển hên dữ thần vầy nè! Tôi cũng muốn được ôm đùi vàng giống cậu ấy!" Trình Khải cắm đầu ăn lấy ăn để vẫn không ngừng buông lời than thở lẫn hâm mộ Triển Vân.
"Đúng vậy! Tiểu Triết có muốn thử cặp với chị không? Chị đảm bảo ôn nhu hơn nhiều so với cái ông vừa khó khăn vừa khô khan kia!" Trình Kiều tỉnh rụi nháy mắt với Tô Duệ Triết.
Triển Vân trên mặt tuy nở nụ cười nhưng lại âm thầm phát động dị năng, cơ thể hai anh em tức khắc dán sát đất không tài nào cựa quậy được chứ nói chi đến việc ăn uống.
"Trời đất ơi! Cậu nỡ lòng nào làm vậy hả?!"
"Vô sỉ, quá sức vô sỉ!"
Hai anh em Trình gia đồng loạt lên tiếng trách móc Triển Vân.
Triển Vân trái lại không hề mảy may để ý đến phản ứng của họ, thản nhiên gắp thịt kho tàu cho Tô Duệ Triết, "Em ăn thêm nhiều tí."
Những người khác ráng nén cười, nhân cơ hội bớt được hai đối thủ mà nhanh tay gắp thức ăn.
"Triển đại ca! Triển đại ca! Bọn em biết lỗi rồi mà!" Trông thấy một bàn đồ ăn mỹ vị dưới sự tranh đoạt của mọi người càng ngày càng ít làm hai em em cơ hồ khóc lóc thảm thiết. Nếu không phải do cả hai bất động thì có lẽ đã quỳ mọp xuống đất xin Triển Vân tha cho. Tôn nghiêm bản thân là gì chứ, có ăn ngon bằng mỹ vị không!
Triển Vân để hai người rên rỉ một hồi mới vô hiệu hoá dị năng của hắn, lúc này cả hai rén tới nỗi không dám hành động lỗ mãng, ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm.
Được ăn no căng bụng làm mọi người cảm thấy thỏa mãn nằm dài trên ghế, duy chỉ có Dư Đông Đông và Tiểu Hắc vẫn tỉnh táo, hai bạn nhỏ đến gần cửa sổ tò mò nhìn cảnh vật bên ngoài.
Tuy nhiệt độ ngoài trời đã tăng cao nhưng lượng người ra vào khu vực nhà ăn vẫn đông đúc nối dài, có người bung dù, có người núp dưới bóng râm của nhà cửa, chung quy ai cũng mồ hôi đầy đầu, làn da bị phơi có chút ửng đỏ.
Không ít người phải bỏ bữa sáng miễn phí vì chịu không nổi nắng nóng của ánh mặt trời. Liệu đến giữa trưa nắng gắt sẽ có bao nhiêu người nguyện ý xếp hàng lãnh phần ăn của họ?