Trương Sóc Lương dùng dị năng Thổ hệ đem thi thể đám người kia vùi lấp, sau đó leo lên xe việt dã, Tống Thành Thư cầm hòm thuốc lên xe cùng Ngô Tĩnh.
Hai chiếc xe, một trước một sau rời khỏi thôn này, bông tuyết không ngừng rơi, những vết tích để lại cũng bị vùi lấp đi.
Dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, bọn họ hướng tới ngục giam Lâm Thành, trên đường gặp phải một ít tang thi, nhưng bọn họ không đi quản, trực tiếp nghiền áp chúng.
Rất nhanh bọn họ đã thấy được ngục giam Lâm Thành, mà đằng sau hai chiếc xe cũng có không ít tang thi đang đuổi theo, từ nơi xa nhìn lại, giống như bọn họ đang chạy trốn khỏi tang thi.
Bên ngoài ngục giam Lâm Thành là tường cao ngất ngưỡng, người canh gác đứng trên cao nhìn xuống, liếc mắt liền nhìn thấ xe tuần tra cùng xe việt dã.
Một người vội vội vàng vàng chạy đi báo cáo lại cho bên trên, một người khác lưu lại trên tháp canh, chú ý động tĩnh ở bên ngoài.
Bọn Triển Vân rất nhanh đã tới trước cổng ngục giam Lâm Thành, phát hiện cổng lớn bị dị năng Thổ hệ phong tỏa chặt chẽ, xem ra muốn đi vào bên trong cần phải có dị năng giả hệ Thổ hỗ trợ mới được.
Một chút này không làm khó được bọn họ, anh đang định kêu Trương Sóc Lương xuống xe, thì tường đất trước mặt đã sụp xuống, một cái động đủ rộng cho bọn họ đi vào.
"Mau tiến vào!" Phía sau tường đất có hai người trẻ tuổi xuất hiện, không ngừng vẫy tay với bọn họ.
Triển Vân cũng không do dự, trực tiếp giẫm chân ga, hai chiếc xe liền chạy vào trong ngục giam. Ngay sau đó, hai người trẻ tuổi đồng thời ra tay, tường đất lại một lần nữa được phong bế, tang thi cũng bị nhốt ở bên ngoài.
Tang thi ở bên ngoài không ngừng rít gào, chúng nó bắt đầu chụp đánh vào tường thành.
Lúc này có rất nhiều người đi ra, giống như xem náo nhiệt àm tụ tập ở bên ngoài đất trống, trên thực tế đã chậm rãi vây quanh chiếc xe lại.
"Không còn việc gì nữa, các người có thể đi ra rồi." Một nữ nhân mặc sườn xám đỏ đậm thướt tha đi đến bên cạnh xe tuần tra, gõ gõ cửa sổ xe, mặt đầy ý cười nói, "Cổng lớn đã được phong kín, đợi lát nữa chúng ta đi vào bên trong thì tang thi sẽ không nghe được hương vị nữa, chúng nó rất nhanh sẽ rời đi."
Cửa kính xe tuần tra có dán chống nhìn trộm, cho nên bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ bóng người ở bên trong.
Triển Vân lạnh lùng nhìn nữ nhân "mỹ lệ khiến người lạnh lẽo" kia, anh khinh thường cong môi, dùng bộ đàm nhắc bọn Trương Sóc Lương không cần xuống xe, sau đó bản thân lại mở cửa xe bước xuống.
Triển Vân xuống xe đầu tiên, người trên xe tuần tra cũng tự nhiên lần lượt bước xuống.
Nữ nhân thấy diện mạo Triển Vân cùng cách ăn mặc của bọn họ, nụ cười trên mặt cũng càng thêm vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Tô Duệ Triết, tươi cười trên mặt tức khắc cứng đờ.
Tô Duệ Triết cũng ngẩn ra, cậu không nghĩ ở đây có thể nhìn thấy cô ta...
Nữ nhân mặc một thân sườn xám vào mùa đông, lộ ra chân dài tuyết trắng, không phải ai khác, mà chính là chị dâu của Tô Duệ Triết, Lâm Khê.
"Là Tiểu Triết à." Lâm Khê rất nhanh đã bình tĩnh lại, ả làm ra một biểu tình kinh hỉ, tiến lên vài bước ôm chặt Tô Duệ Triết.
"Là Tiểu Triết a." Lâm Khê thực mau lại trấn định xuống dưới, làm ra một bộ kinh hỉ b·iểu t·ình, vài bước tiến lên, ôm chặt Tô Duệ Triết.
Triển Vân: "..."
Tô Duệ Triết: "..."
Cũng may là Lâm Khê khẳng định cũng cảm thấy buồn nôn, nên ả chỉ ôm một chút liền buông ra.
"Ha ha ha, nguyên lai là các cậu sao." Lúc này, có một người nhận ra Triển Vân, chính là vị Ngũ Gia mà bọn họ đã gặp trước đó.
Triển Vân gật đầu với gã, coi như là chào hỏi.
"Ha ha, chúng ta thật là có duyên, đi đi đi, vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm." Ngũ Gia nhiệt tình nói.
Triển Vân yên lặng gật đầu, sau đó mang theo đội ngũ đi phía sau Ngũ Gia.
"Cậu Triển, người ở chiếc xe đằng sau không xuống sao?"
"Trên xe có người bệnh, không quá tiện."
"Thì ra là thế." Ngũ Gia cũng không hỏi nhiều, trực tiếp mang theo đám người đi vào bên trong.
Ngục giam Lâm Thành có vài khu vực, nửa phía đằng trước là khu vực dành cho quản lý cùng đội cảnh vệ, còn nửa phía sau ngục giam là nơi giam giữ phạm nhân cùng nơi lao động. Phòng cho quản lý cũng giống như nơi dừng chân cho nhân viên quản giáo, là nơi làm việc và mở họp. Khu vực của cảnh vệ là để phòng ngừa phạm nhân vượt ngục, cho nên mới thiết lập ra nơi này.
Trước khi mạt thế bùng nổ, tám vị đại gia chính là tấn công bất ngờ các bộ đội cảnh vệ, cướp lấy súng ống đạn dược.
Hiện tại tám vị đại gia đã trở về ngục giam Lâm Thành, lại chiếm lấy phòng quản lý, cũng trở thành lãnh đạo nơi đây.
Ngũ Gia mang theo bọn Triển Vân đến chỗ quản lý, đi tới phòng họp, bàn ghế bên trong đều đã bị bổ thành củi đốt, đặt ở góc phòng, ở trung tâm căn phòng có một đống lửa, có không ít người tụ tập ở đây sưởi ấm, trong đó có một nam nhân trung niên mặt vuông dài, mặc áo bông màu xanh đen.
"Lão Ngũ, những người này là...?"
"Lão đại, bọn họ là người ở căn cứ Phương Nam, trước đó đã tới chỗ chúng ta một lần."
Nguyên lai đây chính là người đứng đầu trong tám vị đại gia kia, cũng chính là trưởng căn cứ Lâm Thành, Tào Khải Thân.
"À." Ánh mặt Tào Khải Thân mịt mờ đánh giá đám người Triển Vân một phen, sau đó mới lộ ra một tia tươi cười, "Tới tới tới, mau ngồi đi, bên ngoài lạnh như vậy, có phải là lạnh chết rồi không? Mau tới sưởi ấm."
Tục ngữ nói, duỗi tay không đánh người đang cười, tuy rằng Triển Vân không có chút ấn tượng tốt nào đối với Tào Khải Thân, nhưng vẫn yên lặng tìm vị trí ngồi xuống.
Lúc này, Lâm Khê đột nhiên đi đến bên cạnh Tào Khải Thân, chỉ vào Tô Duệ Triết cười nói, "Tào lão đại, nói đến cũng khéo, đây chính là em trai của em."
"Vậy sao?" Sau khi Lâm Khê đến gần, bàn tay của Tào Khải Thân phi thường tự giác mà đặt ở bên hông Lâm Khê, còn đang có xu thế muốn trượt xuống, nhưng sau khi nghe được lời nói của Lâm Khê mà nghiêng đầu nhìn qua phía Tô Duệ Triết.
Tô Duệ Triết mặc một cái áo lông vũ trắng, càng tôn thêm làn da trắng như ngọc của cậu, một khuôn mặt tinh xảo mang thep chút trẻ con, làm cho Tào Khải Thân có chút không dời mắt được.
Triển Vân là người nhạy bén, lập tức chú ý tới ánh mắt không thích hợp của Tào Khải Thân, anh ngay lập tức đứng dậy, không chút khách khí mà đen Tô Duệ Triết chắn ở phía sau mình.
Tào Khải Thân tức khắc nheo đôi mắt lại, đang muốn nổi giận, Ngũ Gia lại nhanh chóng tiến lên nhẹ giọng nói vài câu với hắn, hẳn là nói đám người này đều là dị năng giả lợi hại, không dễ trêu chọc linh tinh, tóm lại là trên mặt Tào Khải Thân rất nhanh đã nở nụ cười, nhưng nụ cười này có chút cứng đờ.
"Triển đội trưởng đúng không? Các cậu lại đây là có nhiệm vụ gì à?"
"Đúng vậy." Triển Vân tuỳ ý lên tiếng.
Trên mặt Tào Khải Thân lại cứng đờ thêm vài phần, sau đó nói, "Sắc trời cũng không còn sớm, chỉ sợ không tiện đi lại, hay là các cậu cứ ở lại đây một đêm đi?"
"Quấy rầy rồi." Triển Vân cũng định nhân cơ hội này thăm dò tình huống ngục giam Lâm Thành một phen, liền đồng ý rất sảng khoái.
"Lão Ngũ! Cậu đi an bài chỗ ở cho bọn họ đi! Tôi về phòng." Tào Khải Thân nói xong, liền ôm lấy eo Lâm Khê đi ra ngoài.
"Triển đội trưởng, mời đi theo tôi." Ngũ Gia cười nịnh nọt nói với bọn họ.
Triển Vân cũng không hàm hồ, nhấc chân đi theo Ngũ Gia.
"Chúng tôi có nhiều người, phòng ở phía trước đều đã đầy, cho nên các cậu chịu khó ở đằng sau nhà giam... Không biết các cậu có ngại không?" Ngũ Gia nói xong lại vội vàng bổ sung thêm một câu, "Tuy rằng là nhà giam, nhưng cũng có phòng trực ban, so với nhà tù thì sạch sẽ hơn nhiều."
"Được, không sao cả, tạm chấp nhận một đêm thôi mà." Đội ngũ Triển Vân cũng không phải là người thích bắt bẻ, có chỗ để ở là tốt rồi, như trước đó khi chạy trên đường, bọn họ đều phải ngồi ngủ.
"Được được được!" Ngũ Gia rất nhanh đã mang bọn họ đến nhà giam phía sau, vừa vào cửa chính là hai bên nhà tù chỉnh tề, bên trong phòng giam vậy mà có rất nhiều người, già trẻ nam nữ đều an tĩnh ngồi trên giường, trên mặt đất là một chậu than để sưởi ấm.
Nhà giam không có ánh đèn cho nên rất tối. Những người kia lại đang cuối đầu, không thấy rõ biểu tình, chỉ có thể thông qua chút ánh lửa mà nhìn sơ sơ.
Triển Vân cảm thấy những người này hẳn người sống sót ở căn cứ Lâm Thành, vào thời điểm đào vong đã được mang theo, quần áo của những người này thoạt nhìn đều rất đơn bạc, tốp năm tốp ba ôm nhau thành một đoàn, vây quanh chậu than sưởi ấm.
"Cậu Triển, các cậu đêm nay ở chỗ này đi." Ngũ Gia mang theo bọn họ quẹo trái, vào phòng trực ban của cảnh ngục. Căn phòng này đại khái rộng khoảng mười mấy mét vuông, bên trong còn có một phòng nghỉ, chỉ có một cái giường nhỏ hẹp.
Máy theo dõi trong phòng vì cúp điện nên đã mất đi hiệu lực, Ngũ Gia đơn giản kêu người quăng ra bên ngoài, đem bàn ghế trong phòng trực ban mang đi hết, lại kêu người dọn thêm mấy cái giường lại đây, rất nhanh đã lấp đầy căn phòng vốn dĩ không lớn.
"Như vậy hẳn là có thể ở rồi." Ngũ Gia cười nói, "Lát nữa tôi sẽ kêu người đưa đồ ăn đến, các cậu hãy nghỉ ngơi đi."
"Được, đã phiền toái rồi." Triển Vân nhàn nhạt nói.