Hai món một canh này, nếu đặt ở trước mạt thế thì bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng ở hiện tại lại làm tất cả mọi người có cảm giác phong phú giống như được ăn tết.
Bởi vì chế độ của căn cứ rất hợp lý, chỉ cần không phải người lười biếng chuyện gì cũng không chịu làm, mỗi người đều sẽ tìm được một công việc thích hợp với bản thân, trừ bỏ một ít công việc chân tay, còn có những công việc phù hợp với người lớn tuổi, nữ nhân, đứa trẻ cùng người bệnh tật ốm yếu, muốn đảm bảo ấm no là không có vấn đề.
Hơn nữa những ngày gần đây, bởi vì mùa đông tới, còn có rất nhiều công việc dọn dẹp tuyết đọng, không chỉ có điểm khen thưởng kếch xù, còn cùng cấp quần áo chống lạnh cùng nước ấm, có thể nói là phi thường tốt đẹp.
Bọn Triển Vân cùng Tô Duệ Triết mặc áo lông vũ thật dày, đi đến nhà ăn ăn một đống đồ ăn nóng hầm hập, sau đó đúng giờ đi đến trung tâm quảng trường xem biểu diễn.
Tiệc tối Nguyên Đán bắt đầu lúc 8 giờ, nhưng còn chưa đến 8 giờ, trung tâm quảng trường đã biển người tấp nập, ở đó có một cái sân khấu, nơi nơi giăng đèn kết hoa, thập phần vui mừng.
Lúc này đây, tham gia biểu diễn văn nghệ chủ yếu là một ít nghệ binh trong quân đội, còn có đặc biệt mời tới những người diễn xuất, những người này trước mạt thế có lẽ là ca sĩ cùng dancer có chút danh tiếng, một lần biểu diễn phải tốn rất nhiều phí, nhưng hiện tại biểu diễn chỉ cần hai mươi điểm mà thôi.
Ở trung tâm quảng trường, ánh đèn cùng âm hưởng có thể nói là tương đối đơn sơ, nhưng tất cả mọi người đều mang cảm giác cực kỳ hưởng thụ, thậm chí có không ít người lệ nóng oanh tròng, bọn họ cảm giác được chính mình vẫn còn sống, cảm giác được hy vọng.
Một năm mới, bắt đầu rồi.
"Triển đội trưởng! Tiểu Tô tiên sinh!" Sau khi biểu diễn kết thúc, lúc đám người đang chậm rãi tan đi, đột nhiên có người gọi Triển Vân cùng Tô Duệ Triết lại.
Bọn họ quay đầu nhìn lại, phát hiện là đám người Trương Mậu Vinh cùng Lâm Gia, còn có Từ Phượng Anh, tất cả đều mang vẻ mặt kinh hỉ, hốc mắt Từ Phượng Anh còn hơi hơi phiếm hồng.
"Là mọi người sao, hiện tại thế nào? Có thích ứng được không?"
"Thích ứng được! Tốt đến không thể tốt hơn!" Trên mặt mỗi người đều không thể che giấu tươi cười, "Thật là phải cảm ơn các anh, chúng tôi làm sao cũng không thể tưởng tượng được, ở mạt thế còn có nơi tốt đẹp như căn cứ Phương Nam vậy."
Có căn cứ Lâm Thành đối lập, căn cứ Phương Nam quả thực chính là thiên đường.
Bọn họ dựa theo bản đồ mà Triển Vân đưa cho, lúc đi vào căn cứ Phương Nam, tâm tình thập phần thấp thỏm.
Căn cứ Phương Nam nơi nơi đều là đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều quân nhân được võ trang đứng gác ở cổng lớn, thời điểm xếp hàng tiến vào căn cứ, phòng vệ nghiêm mật cùng các đội ngũ chỉnh tề làm bọn họ cảm thấy rất khẩn trương.
Nhưng sau khi bọn họ tiến vào căn cứ, có người dẫn đường đưa bọn họ đi đăng ký. Tất cả những người mới tới đều có được đãi ngộ miễn phí ba ngày ăn ở, đồ ăn chính là cơm nóng thức ăn nóng, còn có cả canh, đây đều là những đều bọn họ không thể nào nghĩ tới.
Ngay cả nơi dừng chân, bởi vì nhiệt độ không khí xuống thấp, cư nhiên còn miễn phí cung cấp chậu than cho bọn họ, tuy rằng không thể so với điều hoà, nhưng cũng đủ ấm áp rồi.
Những thứ này cũng không phải là do bọn họ là người được Triển Vân đề cử mới có được, mà đây đều là những đãi ngộ giống với những người sống sót khác, làm cho bọn họ thập phần thoả mãn.
Tất cả bọn họ đều có một đống sức lực, thực dễ dàng tìm được một cương vị công tác ở trong căn cứ, ăn uống no đủ, lại ngủ một giấc ngon, cho nên bọn họ phi thường ra sức làm công tác, thực mau liền lấy được thẻ thân phận chính thức, có được điểm, muốn ăn no căn bản không có bất luận vấn đề gì, thậm chí còn có thể ăn một chút đồ ăn ngon.
Về sau, căn cứ còn cung cấp áo bông quần bông còn có chăn bông, chỉ cần rất ít điểm liền có thể đổi được, thật sự là làm cho bọn họ có cảm giác sinh hoạt trong mơ.
Sau khi Trương Mậu Vinh cùng Từ Phượng Anh tiến vào căn cứ, cũng không có giấu giếm dị năng của mình, tự nguyện gia nhập đội thành vệ, nhưng Lâm Gia lại cố ý giấu đi một chút, bởi vì ông thật sự không muốn sống những ngày bị người giam giữ một lần nữa.
Nhưng trải qua sinh hoạt mấy ngày ở căn cứ, nơi này làm cho Lâm Gia có được cảm giác an toàn cùng lòng trung thành, ông chủ động biểu lộ thân phận của bản thân là dị năng giả hệ chữa trị, cũng nguyện ý cống hiến một phần sức lực cho căn cứ.
Quả nhiên, dị năng chữa trị của Lâm Gia rất được căn cứ coi trọng, ông tiến vào trung tâm chữa bệnh công tác, có đãi ngộ phi thường phong phú, căn cứ Phương Nam cũng không đối đãi ông giống như căn cứ Lâm Thành, ngược lại còn cho ông sự tôn trọng cùng bảo hộ rất lớn.
Căn cứ không chỉ không công bố với bên ngoài ông là dị năng giả hệ chữa trị, chỉ làm cho ông công tác giống như các bác sĩ khác ở trung tâm chữa bệnh, bệnh nhân sau khi được ông chữa trị thì hồi phục rất nhanh, mọi người chỉ nghĩ y thuật của ông hơn người, và công lao của "thuốc đặc hiệu", tất cả mọi người đều gọi ông là bác sĩ Lâm.
Lâm Gia ở căn cứ Phương Nam sinh hoạt mỗi ngày đều rất nhẹ nhàng và vui sướng, bọn họ lôi kéo đám người Triển Vân cùng Tô Duệ Triết trò chuyện hơn nửa ngày, nhớ kỹ chỗ ở của bọn họ rồi mới lưu luyến không rời từ biệt.
Sau khi bọn Triển Vân cùng Tô Duệ Triết về tới nhà, Tô Duệ Triết lại lâm vào trầm mặc, Triển Vân phảng phất biết được tâm tư của cậu, nhẹ nhàng cầm tay cậu.
Tô Duệ Triết ngẩng đầu nhìn Triển Vân, sau đó bắt lấy tay anh, mang theo anh đi vào không gian của mình.
Đây là lần thứ hai Triển Vân tiến vào không gian của Tô Duệ Triết, sau khi dị năng của cậu thăng cấp, không gian cũng biến hoá rất lớn.
Sơn cốc bây giờ đã rộng gấp đôi, vườn trái cây quả lớn chồng chất, đồng ruộng mọc đầy hạt thóc vàng ánh, đất trồng rau cũng đầy đủ các loại rau dưa, trên một mảnh đất trống, từng đàn gà vịt chạy nhảy lung tung, còn có cá lớn nhảy lên khỏi mặt nước, có thể nói nơi này giống như thế ngoại đào viên, càng đừng nói đến một đống vật tư đã được thu thập từ trước mạt thế đang đặt ở trên mặt đất.
Triển Vân minh bạch ý tứ của cậu, thời điểm nghe được lời kể của Lâm Gia, Tô Duệ Triết đã không định tiếp tục giấu giếm thân phận dị năng giả không gian của chính mình, trong không gian của cậu có rất nhiều tài nguyên, đều là những thứ mà căn cứ Phương Nam cần.
Lâm Gia là dị năng giả hệ chữa trị, sự đặc thù dị năng của ông cũng tương đương với dị năng không gian của Tô Duệ Triết, đều khiến người mơ ước, nhưng căn cứ Phương Nam lựa chọn bảo hộ mà không hề lợi dụng và tính kế.
Trong lòng Tô Duệ Triết chịu chấn động rất lớn, cậu cảm thấy căn cứ Phương Nam thật sự là vì nghĩ cho dân chúng, muốn trợ giúp mọi người sinh tồn thật tốt ở mạt thế, cậu hy vọng bản thân cũng có thể ra một phần sức lực.
"Muốn làm liền làm đi, mặc kệ em có quyết định gì, anh cũng đều ủng hộ em." Triển Vân nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên trán cậu.
"Cảm ơn anh." Cậu ôm lấy eo Triển Vân, dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim đập hữu lực của Triển Vân làm cậu thấy an tâm.
Cậu thực sự cảm ơn trời cao đã cho cậu cơ hội sống lại, để cậu có cuộc sống hoàn toàn bất đồng với kiếp trước.