Hàng ngày cô lái xe đưa Cố Minh Tịch tới các cửa hàng bán đồ gia dụng điện nước, lục tục mua về các đồ dùng cần thiết. Gần như không ngày nào không có xe tải chở hàng tới nhà. Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch chứng kiến căn nhà vốn trống trải dần có thêm giường, tủ kệ, tủ quần áo, bàn trang điểm… Trong thời tiết oi ả của mùa hè, nhà mới vẫn chưa lắp đặt điều hoà, hai người làm quần quật đến mướt mát mồ hôi hết thu dọn chỗ này lại thu xếp chỗ kia nhưng hoàn toàn không hề thấy nóng bức hay mệt mỏi, chỉ cảm thấy vô cùng hài lòng.
Lúc đệm được chở tới, Bàng Sảnh mừng húm, cô nằm xuống với tư thế giang rộng chân tay hết cỡ, chiếc đệm mềm làm cô nảy lên. Bàng Sảnh lặp lại động tác đó vài lần như không biết chán mới kéo Cố Minh Tịch lăn lộn bên trên.
“Nhà mình, phòng mình, giường mình.” Cô ôm cổ anh, hôn anh như mưa: “Và cả người đàn ông của mình nữa.”
“Ừ.” Anh nhắm mắt cảm nhận hương thơm trên môi cô.
Bất ngờ cô nói: “Cố Minh Tịch, bọn mình kết hôn đi.”
Anh choàng mở mắt, đáy mắt lấp lánh ánh sáng. Không ngờ cô lại chun mũi lắc đầu bảo: “Không được không được, vẫn nên đợi thi xong mới tính tiếp.”
Cố Minh Tịch: “…”
Để mua một số đồ lặt vặt trong nhà, Bàng Sảnh lái xe đưa Cố Minh Tịch tới thẳng cửa hàng Ikeda Thượng Hải chọn lựa suốt cả ngày làm chiếc xe đẩy đầy ắp đồ đạc. Trước khi về cô hẹn Ngô Phi Nhạn, Dương Lộ và Tiết Văn Văn đi ăn uống, nói là muốn giới thiệu bạn trai cho họ làm quen. Cuối cùng chỉ có Ngô Phi Nhạn và Tiết Văn Văn tới chỗ hẹn.
Trước đây hai người bạn đã nghe nói bạn trai của Bàng Sảnh hơi đặc biệt nhưng sau khi tận mắt trông thấy Cố Minh Tịch thì vẫn không khỏi bị bất ngờ nhưng họ nhanh chóng lấy lại tinh thần, bữa cơm trôi qua trong không khí vui tươi.
Đang ăn thì Bàng Sảnh nổi giận nói: “Chẳng dễ gì tớ mới về Thượng Hải được, sao Lộ Lộ không thèm đến nhỉ?”
Ngô Phi Nhạn và Tiết Văn Văn trao đổi ánh mắt. Ngô Phi Nhạn cho Bàng Sảnh biết một tin: Dương Lộ và Thịnh Phong đã chia tay.
“Sao lại thế?” Bàng Sảnh hết sức kinh ngạc, “Lúc đi tớ có đi ăn với Lộ Lộ và Thịnh Phong, họ còn nói đợi Thịnh Phong học xong nghiên cứu sinh sẽ mua nhà rồi làm đám cưới mà. Năm ngoái tớ mới gọi cho Lộ Lộ còn bảo hai người vẫn quấn nhau lắm mà, nó bảo Thịnh Phong làm ở ngân hàng Trung Tín, công việc khá lắm.”
“Chẳng phải chỉ vì một căn nhà thôi sao?” Ngô Phi Nhạn thở dài: “Nhà của Thịnh Phong ở thành phố E đứng tên bố mẹ cậu ta, đã chuẩn bị từ lâu để con trai lấy vợ, không rộng rãi lắm nên người nhà Lộ Lộ mới đề nghị bán căn nhà đó để làm tiền đặt cọc mua trả góp một căn khác rộng rãi hơn ở Thượng Hải. Nhà Lộ Lộ trả tiền tân trang nhà và mua xe, về sau hai đứa cùng đứng tên.”
Bàng Sảnh nói: “Được đó.”
Tiết Văn Văn lên tiếng: “Vấn đề là nhà Thịnh Phong không chấp nhận, nói là có mua nhà ở Thượng Hải cũng chỉ được đứng tên Thịnh Phong, Lộ Lộ không được phép.”
“Hả?” Bàng Sảnh vội hỏi: “Thế Thịnh Phong nói sao?”
Ngô Phi Nhạn nói: “Quan trọng nhất là thái độ của Thịnh Phong, theo như Lộ Lộ nói thì cậu ta đồng ý với quan điểm của bố mẹ. Lộ Lộ lúc đó rất mạnh tay, lập tức đòi chia tay cậu ta, sau đó hình như Thịnh Phong cũng tỉnh táo lại, níu kéo Lộ Lộ nói đồng ý để nhà đứng tên cả hai nhưng trái tim Lộ Lộ đã nguội lạnh rồi.”
Bàng Sảnh há miệng không lên tiếng, lòng buồn rười rượi.
Tiết Văn Văn nói: “Cua, cậu không phải lo cho Lộ Lộ đâu. Bây giờ nó có bạn trai mới rồi, là quản lý cấp cao ở công ty nước ngoài, bản thân công việc Lộ Lộ cũng khá lắm. Lần trước đi chơi với nó, tớ thấy nó chẳng buồn bã gì cả.”
“Sao mà không buồn được chứ?” Ngô Phi Nhạn nói: “Cậu xem được Cua rủ đi ăn mà nó cũng không tới. Lý do là vì Cua chắc chắn sẽ nhắc đến Thịnh Phong làm Lộ Lộ buồn lòng.”
Lúc ba cô gái nói chuyện này Cố Minh Tịch hoàn toàn im lặng. Trên đường lái xe về hai người mới nhắc đến câu chuyện này trên xe.
Bàng Sảnh cất giọng nuối tiếc: “Thịnh Phong với Lộ Lộ yêu năm năm trời, sao lại không tin tưởng nhau như vậy nhỉ? Em thấy Uông Tùng với Lệ Hiểu Yến không như vậy, em và anh cũng thế.”
Cố Minh Tịch trả lời cô bằng giọng điềm tĩnh: “Bàng Bàng, thực ra tin tưởng là một từ rất xa xỉ. Hơn nữa sau lưng họ còn có bố mẹ và người thân, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, không ai muốn con cái mình bị thiệt thòi cả. Chuyện tình yêu đến bước bàn tính chuyện hôn nhân thì sẽ không thể không nhắc tới những việc phàm tục, mà việc này vốn dĩ không có bình đẳng tuyệt đối. Nói nhiều ắt sẽ làm tổn thương đến tình cảm.”
Bàng Sảnh hỏi: “Anh cho rằng trong chuyện của Dương Lộ và Thịnh Phong ai là người không đúng?”
Cố Minh Tịch ngẫm nghĩ và đáp: “Không có ai sai ai đúng, nhưng cá nhân anh nghĩ đàn ông nên rộng lượng một chút. Con gái quyết định lấy một người đàn ông làm chồng không phải vì tham căn nhà của anh ta, thực ra con gái muốn có nhà chỉ là muốn có thêm một sự đảm bảo về gia đình mà thôi.”
Bàng Sảnh mỉm cười: “Sao tự nhiên em thấy mình may mắn quá!”
“May mắn thế nào?” Anh quay sang hỏi.
“Hình như em nhặt được kho báu rồi.” Cô cười khúc khích nói: “Cố Minh Tịch anh có biết không, từ xưa đến nay ở bên anh em hình như chưa bao giờ phải buồn phiền vì những điều này. Trước đây mẹ em nói đến chuyện mua nhà em thấy mẹ thật phiền phức, hoàn toàn chẳng thấy việc này có gì phải đắn đo. Em nghĩ nếu em là Dương Lộ, yêu Thịnh Phong đủ nhiều em sẽ nói với anh ta là không cần bán căn nhà ở Thành phố E, hai đứa mình sẽ tiết kiệm tiền mua nhà ở Thượng Hải, mua không nổi thì đi thuê, có gì ghê gớm đâu!”
Cố Minh Tịch mỉm cười nhìn cô nhưng không lên tiếng.
Anh nghĩ thực ra anh cũng rất may mắn, cũng nhặt được một kho báu.
Cuối tháng bảy Từ Song Hoa bay tới thành phố E, đi tới một phòng tranh cùng Cố Minh Tịch. Thực ra phòng tranh đó là một “lò đào tạo”, các học sinh được đào tạo theo phương thức nội trú khép kín, để chuẩn bị cho các đề thi mỹ thuật năm tới.
Hiệu trưởng ngôi trường này chính là người bạn của Từ Song Hoa, họ Kha, là một thầy giáo mỹ thuật giàu kinh nghiệm, chủ yếu dạy môn vẽ phác hoạ. Thầy Kha gọi thêm giáo viên dạy dùng màu và ký hoạ tới. Ông yêu cầu Cố Minh Tịch vẽ phác thảo ngay tại chỗ. Sau khi thảo luận, các thầy giáo đều cho rằng đủ điểm vào trường đối với Cố Minh Tịch là một điều không khó nhưng quan trọng nhất là anh phải khổ công luyện tập thật nhiều.
Thế là kiếp sống chuẩn bị cho kỳ thi của Cố Minh Tịch chính thức bắt đầu. Vì cơ thể đặc biệt nên anh không phải ở lại trường. Hàng sáng Bàng Sảnh lái xe đưa anh tới trường học vẽ, chập tối lại tới đón về nhà. Cố Minh Tịch dành buổi tối ở nhà ôn tập các môn văn hoá.
Bàng Sảnh tham gia một lớp bổ túc cho kỳ thi nghiên cứu sinh, hôm nào cũng phải đi học ban ngày, buổi tối lại cùng Cố Minh Tịch ôn tập và làm bài.
Hai người đã rời xa ghế nhà trường nhiều năm nên lúc đầu không tránh khỏi đôi chút xa lạ, nhất là Bàng Sảnh. Làm đề toán thi nghiên cứu sinh chưa được nửa giờ cô đã nằm bò ra mặt bàn ngủ mất.
Cố Minh Tịch nhìn cô như vậy chỉ biết lắc đầu, anh để cô ngủ một lát mới đánh thức dậy. Bàng Sảnh dụi mắt nói: “Em thấy đề thi này còn đáng ghét hơn cả bảng tính lúc em đi làm.”
Cố Minh Tịch không khỏi nhăn nhó: “Vậy em thử làm đề thi lý đại học này xem.”
Bàng Sảnh cười khà khà đầy đắc ý: “Cố Minh Tịch, anh mà cũng có ngày hôm nay sao!”
Hai người cùng đọc bài khoá tiếng Anh, hẹn thời gian đọc thuộc cho đối phương nghe, người thua phải chịu phạt. Nếu thua Bàng Sảnh phải massage cho Cố Minh Tịch còn nếu Cố Minh Tịch thua thì phải hát cho Bàng Sảnh nghe.
Đa số là Bàng Sảnh thua, cô tình nguyện bóp chân, đấm lưng cho anh. Đã lâu Cố Minh Tịch không tập vẽ với cường độ cao như vậy, lại chỉ đơn thuần là để chuẩn bị cho kỳ thi. Mỗi ngày về tới nhà anh đều có cảm giác cột sống, thắt lưng và chân mình đau nhức đến tê liệt, thậm chí cả ngón chân cũng mất cảm giác. Bàng Sảnh liền đặt chân anh lên đùi mình, vuốt ve massage từng ngón chân một.
“Mấy hôm nay anh có bị chuột rút không?” Cô hỏi anh: “Không được nói dối em!”
Cố Minh Tịch thoáng sửng sốt, cụp mắt xuống và gật đầu: “Có. Nhưng anh đành chịu vậy thôi!”
“Anh vẽ một lúc thì nghỉ ngơi rồi vẽ tiếp.”
“Thời gian làm bài thi có hạn, sao mà nghỉ ngơi lung tung được?” Anh mỉm cười, “Bàng Bàng, chịu đựng một chút là được thôi, cơ thể anh thế nào anh biết rõ nhất, em đừng lo.”
Tối nào họ cũng ở trong phòng Bàng Sảnh. Bàng Sảnh ngồi trên bàn làm việc, Cố Minh Tịch thì ngồi trên ghế, trước mặt là bàn uống nước thâm thấp. Căn phòng thật im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng ngòi bút sột soạt và tiếng giở sách vở. Thỉnh thoảng Cố Minh Tịch lại dừng chân nghỉ ngơi chốc lát, nhìn nửa gương mặt trông nghiêng của Bàng Sảnh, tay trái cô chống má, tay phải cầm bút tính toán trên giấy nháp, đôi lúc hình như gặp phải bài khó cô lại cắn bút một lúc rồi mở tài liệu giáo trình tiếp tục làm.
Cô mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, mái tóc dài buộc tạm thật cao, ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn bàn soi lên gương mặt không chút phấn son, Cố Minh Tịch nhìn thấy chiếc cổ thon dài láng mịn và cả hàng mi cong vút, sống mũi hơi hếch, đôi môi khẽ dẩu lên của cô, cơn ảo giác thoáng xuất hiện trong giây lát.
Cảnh tượng này giống hệt như nhiều năm về trước, khi họ ngày nào cũng cùng nhau làm bài.
Như cảm nhận được ánh mắt anh, Bàng Sảnh quay sang mỉm cười rồi đặt bút xuống mặt bàn.
Khi nụ hôn của cô dừng lại trên môi và cánh tay quấn quanh cổ anh, Cố Minh Tịch mới nhận ra cô đã không còn là cô bé ngốc nghếch năm xưa nữa.
Đêm thất tịch năm nay là ngày sinh nhật tròn 27 tuổi của Cố Minh Tịch, thọ tinh công không muốn ăn cơm tiệm nên đã xung phong vào bếp nấu nướng phục vụ bố mẹ Bàng Sảnh. Kim Ái Hoa không khỏi tỏ vẻ hoài nghi, Bàng Sảnh liền ôm vai mẹ và nói: “Mẹ cứ yên tâm đi, chắc chắn anh ấy làm được!”
Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch đi mua thức ăn vừa ở siêu thị vừa ở chợ nông sản, cuối cùng còn lặn lộn tới chợ bán buôn hải sản cách nhà rất xa. Cố Minh Tịch chu đáo chọn rất nhiều thức ăn, Bàng Sảnh thì đứng cạnh cười trộm, thầm nghĩ chắc là anh con rể này lại muốn trổ tài trước mặt mẹ vợ đây.
Tro0ng lúc Cố Minh Tịch tất bật trong bếp thì Bàng Sảnh luôn sát cánh làm trợ thủ đắc lực. Kim Ái Hoa thực sự lo ngại liền lén lút đứng xem, bà nhìn thấy Cố Minh Tịch ngồi trên ghế, thớt để dưới đất, anh khom lưng kẹp dao vào chân phải thái rau rất cẩn thận, làm Kim Ái Hoa sợ đến mức suýt chút nữa phát bệnh tim.
Bà mắng con gái mình: “Sảnh Sảnh, sao con không làm giúp nó! Nhỡ chẳng may Minh Tinh cứa vào chân thì sao? Bình thường kêu con học nội trợ thì con kêu công việc bận rộn, bây giờ con nghỉ việc nên có thời gian học rồi chứ?!”
Cố Minh Tịch cười nói: “Cô ơi không sao đâu ạ, cháu làm được mà, bảo Bàng Sảnh thái cháu càng không yên tâm.”
Dưới sự trợ giúp của Bàng Sảnh Cố Minh Tịch nấu được sáu món ăn mặn một món canh – cua bể hấp, tôm rán với vụn bánh mì, cà rốt xào thịt bò, lạp xưởng xào đậu nành, mướp xào măng khô, cà nướng muối và canh đậu phụ cà chua. Nhìn bàn thức ăn rực rỡ sắc màu, cả Bàng Thủy Sinh lẫn Kim Ái Hoa không khỏi kinh ngạc, hai người biết trình độ yếu kém của con gái nên cũng thừa hiểu cả bàn đồ ăn này đều do Cố Minh Tịch một tay tạo thành.
Nhìn bát rau xào, Kim Ái Hoa hỏi: “Cố Minh Tịch, tất cả đều là cháu thái à?”
“Vâng.” Cố Minh Tịch hơi ngại, Bàng Sảnh cởi tạp dề xuống cho anh khiến anh càng thêm xấu hổ: “Cháu nấu không được ngon lắm, mong cô chú không chê ạ.”
“Sao mà không ngon được chứ?” Kim Ái Hoa ăn một miếng cà, mùi cà rất thơm, sau đó bà ăn một miếng thịt bò, vừa mềm vừa giòn không khỏi tán thưởng: “Ngon ơi là ngon ấy, còn ngon hơn cả bố Sảnh Sảnh nấu.”
Bàng Thủy Sinh uống vài ngụm rượu liền chau màynói với Bàng Sảnh: “Sảnh Sảnh, bố nói cho cô biết, sau này có gia đình rồi cô cũng phải học mà nấu mấy món đi, không thể để Minh Tịch làm hết được. Việc nhà phải để cả hai vợ chồng gánh vác mới được, cô và Minh Tịch ở bên nhau phải biết đỡ đần, chăm sóc nhau, cô không được giở tính tiểu thư, không được bắt nạt thằng bé!” Sau đó ông quay sang nói với Cố Minh Tịch: “Còn nữa, Minh Tịch, chú nói cho cháu biết cháu nuông chiều Sảnh Sảnh quá, trước đây còn chấp nhận được nhưng bây giờ thì không, cháu là đàn ông, phải biết dạy vợ chứ!”
Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu. Lát sau cô thì thào vào tai anh: “Bố em cứ vui là lại quá chén, cứ quá chén là lại nói nhiều, anh cứ mặc kệ bố!”
Cố Minh Tịch thì thầm với cô: “Thực ra anh cảm thấy chú nói cũng có lý lắm, hình như anh chiều em quá thì phải!”
Bàng Sảnh lườm anh: “Hối hận à?”
“Có chút.” Anh cười, “Thật không ngờ năm đó xông vào đánh nhau với mấy tên con trai vì quả trứng kho của em lại khiến cô mập ỷ lại vào anh như vậy.”
Thời gian mấy tháng trôi đi thật nhanh, ngày ngày vẫn trôi qua như thế. Ngày 9/9/2011, công ty Kim Khí tổ chức tiệc về hưu cho cán bộ công nhân viên, bao trọn cả một phòng trà để mở tiệc ngọt.
Kim Ái Hoa ăn diện đẹp đẽ tham gia buổi tiệc. Bà gặp những người hàng xóm và đồng nghiệp cũ. Mọi người nói chuyện với nhau không ngoài việc học hành, công tác, chuyện tình cảm và hôn nhân của con cái.
Năm nào Kim Ái Hoa cũng là đối tượng được mọi người ngưỡng mộ không chỉ bởi Bàng Sảnh công việc tốt, thu nhập cao, mà còn vì gia đình họ được ở trong nhà cao cửa rộng.
Lại một lần nữa Chung Tiểu Liên than thân trách phận vì trước đây không đủ quyết đoán, bà phải thuê nhà ba năm mới được dọn về nhà mới nhưng nhà mới lại chỉ rộng tương đương với căn hộ ở khu tập thể trước đây. Lần nào bà cũng nói với Kim Ái Hoa: “Đúng là anh Thuỷ Sinh nhà chị dũng cảm, bây giờ thì sướng nhé, giá nhà cao chót vót, con trai tôi đi lấy vợ vẫn chưa mua được nhà.”
Kim Ái Hoa đắc ý vô cùng: “Ngày xưa Sảnh Sảnh nhà chúng tôi đề xuất ý kiến đó chứ, con bé cũng khôn khéo ra phết!”
Chung Tiểu Liên hỏi: “Sảnh Sảnh nhà chị bây giờ có còn làm việc ở công ty Hồng Công kia không?”
Kim Ái Hoa không giấu: “Vừa xin nghỉ việc, bây giờ đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.”
“Ôi chao, Sảnh Sảnh nhà chị cũng thi nghiên cứu sinh à?!” Một người phụ nữ trung niên hô lên: “Con gái bây giờ học nhiều quá không tốt đâu, cẩn thận sau này lại không ai dòm ngó đến!”
Kim Ái Hoa nói: “Chị đừng nói bừa, Sảnh Sảnh nhà tôi bây giờ có bạn trai rồi! Chúng nó định năm sau kết hôn!”
Những người phụ nữ trung niên nhốn nháo cả lên, liên tục hỏi bạn trai bao nhiêu tuổi, là người ở đâu, đang làm gì, lương lậu thế nào, quan trọng nhất là đã có nhà chưa?
Kim Ái Hoa thở dài một hơi: “Nhà mua xong rồi, ở cùng một khu với nhà tôi, rộng 138 m2. Con rể đặt cọc tiền nhưng Sảnh Sảnh nhà chúng tôi đứng tên.”
Các bác còn lại vừa hâm mộ vừa ghen tỵ vừa thù ghét, bất ngờ Chung Tiểu Liên thở dài: “Haizz… Đến Sảnh Sảnh cũng sắp lấy chồng rồi, không biết bây giờ Minh Tịch sống thế nào?”
Có người huých nhẹ khuỷu tay vào người bà ta, Kim Ái Hoa quay đi nhìn ra cửa sổ với vẻ rất vui mừng.
Lúc tan tiệc ai cũng nói với Kim Ái Hoa đừng quên mời họ tới uống rượu mừng của Bàng Sảnh. Kim Ái Hoa vui vẻ đồng ý, lúc đi ra xe, Chung Tiểu Liên đi ngay cạnh bà.
Bà ta hỏi nhỏ: “Ái Hoa chị đã nghe tin gì chưa? Cố Quốc Tường ly hôn rồi.”
Kim Ái Hoa sửng sốt: “Ly hôn? Với người hiện tại hả?”
“Ừm, đã ly hôn với người đó được nửa năm rồi. Lão Mã vẫn đi làm ở nhà máy mới nói thầm cho tôi biết, nhiều người không biết gì đâu nên ban nãy tôi không nói.”
Kim Ái Hoa hỏi: “Tại sao lại ly hôn? Ai nuôi đứa trẻ?”
“Còn tại sao nữa, lúc lấy Cố Quốc Tường cô ả đó mới 26 tuổi, bây giờ cũng mới 34 còn Cố Quốc Tường thì sao? Ông ta gần 55 rồi. Một người phụ nữ mới hơn 30 tuổi làm gì có ai chấp nhận ở cùng một ông già?” Chung Tiểu Liên hớn hở như xem kịch hay: “Dĩ nhiên Cố Quốc Tường nuôi con rồi, chẳng phải vì đứa con ông ta mới ly hôn với A Hàm sao? Lần này ly hôn ông ta lại phải trả cho bên vợ một số tiền lớn mới khiến cô ả kia từ bỏ quyền giám hộ.”
Kim Ái Hoa có chút không tin nổi: “Vậy ông ta phải gà trống nuôi con à? Con ông ta năm nay mấy tuổi nhỉ?”
“Tám tuổi thì phải, mới học lớp ba.” Nói đến đứa bé Chung Tiểu Liên thở dài: “Chị không biết đâu, đứa trẻ này được Cố Quốc Tường chiều quá sinh hư. Lão Mã nói người trong xưởng chỉ cần nghe thấy tên tiểu công chúa nhà Cố Quốc Tường đã lắc đầu ngao ngán, ai cũng chê con bé tính khí thất thường, chua ngoa, không hiểu chuyện, việc gì cũng phải chiều theo nó, cứ không theo ý nó là la lối om sòm, mà học hành cũng chẳng ra sao, cả ngày chỉ biết trang điểm quần áo, giày dép hệt như con mẹ.”
“…”
“Ai cũng bảo con nhỏ này với Cố Minh Tịch khác nhau một trời một vực.”
Kim Ái Hoa trở về nhà với biết bao tâm trạng. Ăn tối xong bà sai Bàng Sảnh đi rửa bát, kêu Bàng Thủy Sinh đi mua trái cây để có cơ hội nói chuyện riêng với Cố Minh Tịch.
Kim Ái Hoa nói: “Minh Tịch cháu có biết là bố cháu đã ly hôn không?”
Sắc mặt Cố Minh Tịch hoàn toàn không mảy may thay đổi, chỉ hơi giật mình mà thôi.
Anh tìm cơ hội gọi điện cho Cố Quốc Tường, giả bộ như chưa biết gì, chỉ báo với bố là mình đã về thành phố E và định học tiếp, đang ôn thi vào đại học.
Cố Quốc Tường không nhắc gì đến hoàn cảnh gia đình mình, chỉ hỏi: “Minh Tịch, con đang ở đâu?”
Cố Minh Tịch nói thật: “Con ở nhà Bàng Sảnh.”
“Trời ơi!” Cố Quốc Tường có vẻ phật ý: “Còn ra thể thống gì nữa! Nếu để người ngoài biết thì chẳng ra làm sao! Đâu phải con không có nhà! Minh Tịch, con có thể tới chỗ bố mà.”
Cố Minh Tịch từ chối: “Thôi không cần đâu ạ, con ở nhà Bàng Sảnh rất tiện.”
Cố Quốc Tường im lặng một lát rồi nói: “Hôm nào cả nhà mình đi ăn bữa cơm, đã lâu rồi con không gặp em gái.”
Cố Minh Tịch mới chỉ gặp Cố Tử Nguyệt một lần nên anh không thể nhớ nổi mặt mũi con bé liền nói: “Để tết năm nay rồi tính bố ạ. Thời gian này con bận ôn bài, hai tháng nữa phải thi rồi, thi xong đến tết con sẽ rảnh hơn.”
“Cũng được.” Cố Quốc Tường không nài nỉ anh, “Giữ liên lạc nhé. Minh Tịch, con nhớ chăm sóc bản thân đấy.”
Cố Quốc Tường gật đầu: “Vâng, bố cũng chú ý giữ gìn sức khoẻ ạ.”
Tháng mười hai Cố Minh Tịch thuận lợi đăng ký thi vào đại học, tháng một năm sau đề thi mỹ thuật thuộc nhóm ngành năng khiếu được đưa ra.
Anh đã chuẩn bị đầy đủ, đeo bảng vẽ giấy vẽ trên lưng đi tới trường dự thi. Bàng Sảnh ôm chặt lấy Cố Minh Tịch, nói: “Cố Minh Tịch cố lên! Em ở bên ngoài chờ tin tốt của anh!”
Mặc dù các thí sinh đi ngang qua đều nhỏ hơn anh đến 10 tuổi nhưng ánh mắt anh vẫn đầy tự tin, nói: “Bàng Bàng, anh sẽ không để em thất vọng đâu!”
Cuộc thi kéo dài gần 1 tháng, Cố Minh Tịch không những thi bài thi chung mà còn dự thi ở hai ngôi trường trong đó mục tiêu quan trọng nhất là Mỹ thuật thị giác Thượng Hải. Từ Song Hoa nói đã tiến hành các thủ tục cần thiết cho Cố Minh Tịch, chỉ cần bài thi chuyên ngành và điểm số các môn văn hoá của anh vượt qua điểm sàn thì sẽ không cần phải lo sẽ bị Mỹ thuật thị giác Thượng Hải từ chối vì cơ thể tàn tật. Lời nói của ông khiến Cố Minh Tịch không còn gì phải lo lắng nữa. Lúc thi, anh hết sức tập trung, ánh mắt kiên định, hai chân linh hoạt thay đổi các dụng cụ như bút, tẩy, bảng điều màu… Bức tranh của anh có màu sắc rất đơn giản nhưng có lẽ đó cũng là màu sắc quan trọng nhất trong cuộc đời Cố Minh Tịch.
Lúc hết giờ anh đặt bút xuống, có cảm giác hơi tê dại ở chân nhưng lòng lại thoải mái vô cùng.
Trong cuộc thi sơ loại tuyển chọn nghiên cứu sinh Bàng Sảnh cũng phát huy rất tốt. Môn tiếng Anh cô vốn dĩ đã có nền móng vững vàng, lại dùi mài ôn tập nửa năm, làm vô số các đề thi mẫu nên thi xong dĩ nhiên thấy mình làm bài rất tốt, chỉ chờ thành tích là xong.
Vừa ra khỏi trường thi cô đã trông thấy Cố Minh Tịch đang đứng đợi, anh lẳng lặng đứng dưới bóng cây trên vỉa hè. Vừa thấy cô, anh liền sải bước đi về phía này.
Anh không hỏi cô thi thế nào, chỉ đặt lên trán cô một nụ hôn và nói: “Thi xong rồi, chúng ta đi ăn một bữa no nê coi như chúc mừng, được không em?”
“Được!” Cô ôm eo anh, ngửa mặt vui vẻ trả lời.
Tin tốt đầu tiên đến từ Cố Minh Tịch.
Về cuộc thi chung, điểm chuẩn vừa được công bố, Cố Minh Tịch đã biết điểm số mình vượt qua điểm chuẩn đồng thời vượt qua điểm đầu vào của trường Mỹ thuật thị giác Thượng Hải. Điều đó đồng nghĩa với mấy tháng sắp tới anh chỉ cần tập trung ôn tập các môn văn hoá là được.
Tết âm lịch năm 2012 có ý nghĩa đặc biệt với Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh bởi họ chuyển đến nhà mới.
Mặc dù vẫn chưa kết hôn nhưng Kim Ái Hoa biết trong cuộc sống ít nhiều Cố Minh Tịch vẫn có chút bất tiện nên cũng ngầm đồng ý để Bàng Sảnh “ở chung” với anh.
Lúc người nhà đến chúc tết, ai nấy đều nhân thể tới thăm tổ ấm của Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh, ai cũng khen không ngớt lời. Trong vòng nửa năm trở lại đây, người nhà Bàng Sảnh đều đã đón nhận Cố Minh Tịch, không còn ai bài xích anh nữa. Lý do là vì người nào cũng nhận ra Cố Minh Tịch ngoài khuyết thiếu đôi tay thì những điểm khác đều cực tốt: bề ngoài ưa nhìn, nghiêm túc chân thành, kiếm được tiền, lại biết nấu ăn, quan trọng nhất là đối xử cực tốt với Bàng Sảnh.
Nhưng vẫn có người chưa biết hoàn cảnh gia đình Cố Minh Tịch, liền hỏi Kim Ái Hoa: “Tết nhất mà Minh Tịch cũng không về nhà à? Bố mẹ nó đâu?”
Đúng trong thời điểm này, Cố Minh Tịch nhận được cuộc gọi của Cố Quốc Tường hẹn anh đi ăn cơm.
“Ông bà nội nhớ con.” Cố Quốc Tường nói, “Dẫn cả Sảnh Sảnh nữa, hai đứa cùng tới.”