Bầu trời xanh ngắt, cây cối trong công viên cũng xanh ngắt, ve sầu kêu ra rả không ngớt. Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh dạo chơi cả buổi chiều ở bên ngoài, mồ hôi hết ướt lại khô, hết khô lại ướt, quần áo thì ướt nhẹp vì bị bắn nước trong trò chơi “tiến vào dòng nước siết”. Tóc mái cả hai đều dính vào trán, người nhớp nháp bẩn thỉu, hơi nhếch nhác và cũng không kém phần buồn cười.
Một học sinh cấp một cầm xiên thịt nướng đi qua họ, vừa đi vừa ăn nhưng vẫn không quên đưa mắt liếc nhìn hai người. Có phải hai anh chị mặc đồng phục kia vừa hôn nhau không nhỉ?
Đám con gái chụm đầu xì xào bàn tán, Cố Minh Tịch ngẩng lên nhìn họ cùng nụ cười dịu dàng trên môi khiến đám con gái giật mình, liền xấu hổ chạy bán sống bán chết.
Bàng Sảnh vẫn đờ đẫn ngồi trước mặt cậu, trên tay vẫn cầm vỏ hai cây kem vừa ăn, que kem còn đọng mùi socola.
Cô có hơi xuất thần, không hiểu cảnh tượng vừa nãy là thế nào, cũng không biết bản thân mình giờ đây nên làm gì. Nghe khẩu khí của Cố Minh Tịch thì nụ hôn cũng chỉ bình thường như ăn cơm đi ngủ mà thôi, hoàn toàn chẳng có gì đặc biệt cả.
Thế nhưng đây là nụ hôn đầu của cô mà!
Mặc dù chỉ là chuyện xảy ra trong khoảnh khắc nhưng khi đôi môi hai người chạm vào nhau, xúc cảm đó lại cực kỳ rõ rệt. Môi cậu rất mềm, còn thấp thoáng hơi thở trên người cậu, khiến toàn thân Bàng Sảnh cứng đờ vào giây phút đó, trái tim cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô cho rằng mình đáng lẽ phải nổi giận như trên phim khi nhân vật nam cưỡng hôn nhân vật nữ, chẳng phải các cô ấy đều tát vào mặt người đàn ông kia sao? Nhưng khi cô liếc trộm Cố Minh Tịch, suy nghĩ này lập tức biến mất, cậu là Cố Minh Tịch, sao cô nỡ lòng đánh cậu được chứ?
Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Không, không, không… Nếu thế thì chẳng khác nào là cô muốn được hôn như vậy, trong khi cô đâu có muốn! Bàng Sảnh nhớ lại phản ứng của Tiêu Úc Tĩnh khi gặp phải tình huống tương tự trưa nay, cô ấy bình thản lau môi rồi quay người trở về lớp ngay lập tức.
Có phải cô nên bắt chước Tiêu Úc Tĩnh, giơ tay lau miệng để bày tỏ tâm trạng không vui của mình?
Nhưng chỉ một lát sau cô đã nhớ đến vẻ mặt của Tạ Ích, thấy Tiêu Úc Tĩnh lau miệng, tất cả những tia sáng trên mặt Tạ Ích vụt tắt, thần sắc biến đổi khôn lường, rõ ràng là sự thất vọng đến cùng cực. Bàng Sảnh không muốn Cố Minh Tịch phải buồn như vậy nên mặc dù vẫn chưa hiểu tại sao cậu lại hành động như vậy nhưng Bàng Sảnh vẫn cảm thấy lúc này mình không làm gì mới là phù hợp nhất.
Nhưng đây thực sự là nụ hôn đầu của cô mà! Chẳng lẽ cứ thế đánh mất nụ hôn đầu tiên một cách kỳ lạ như vậy sao?
Những suy nghĩ trong đầu cô lúc này khác nhau một trời một vực, vẻ mặt cũng biến đổi liên tục, Cố Minh Tịch thì không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng nhìn cô. Cuối cùng sau một lần gương mặt cô lại đỏ bừng, Cố Minh Tịch nói: “Em đang nghĩ gì vậy, chỉ là chạm nhẹ một cái thôi mà, người Tây gặp nhau đều chào hỏi như vậy cả.”
Cậu coi cô là đồ nhà quê hay sao? Bàng Sảnh nghiến răng nói: “Đừng lừa em, người Tây hôn má chứ không hôn môi bừa bãi đâu!”
“Hôn má mà lệch một tí thì thành hôn môi còn gì.” Cố Minh Tịch nói: “Nếu em để bụng thì cứ quên chuyện đó đi, tính kỹ thì đâu được tính là hôn môi, chỉ là giả vờ thế thôi.”
“Hả?” Bàng Sảnh trợn mắt, “Giả vờ?”
Cố Minh Tịch gật đầu, “Phải, vì thế em vẫn còn nụ hôn đầu.”
Bàng Sảnh lại đỏ mặt, Cố Minh Tịch đứng dậy và nói: “Bàng Bàng, gần đến giờ tan học rồi, phải về thôi kẻo anh sợ cô giáo báo công an mất.”
Cậu nói thế khiến Bàng Sảnh sực nhớ ra việc này. Cô rủ Cố Minh Tịch cúp học, không biết sau khi trở về sẽ phải đối diện với cảnh tượng gì đây.
Bàng Sảnh to gan lớn mật dám cúp học lúc trưa bây giờ trở nên cực kỳ kinh sợ khi về đến cổng trường. Cố Minh Tịch an ủi cô: “Em đừng sợ, cứ nói như những gì anh vừa dặn là được. Chắc chắn cô giáo sẽ không làm khó em, cùng lắm chỉ trách em không gọi điện thoại báo cáo thôi. Em cứ trả lời là vì em sợ gọi điện mất thời gian, không bắt kịp được anh.”
Cậu lo lắng chu toàn thật. Bàng Sảnh hỏi: “Vậy chẳng may bị mắng thì sao?”
Cố Minh Tịch nói: “Mắng thì cứ mắng thôi. Hầu như các thầy cô đều rất quý mến anh, chắc là sẽ không mắng anh đâu.”
Vừa về tới trường, đi qua cổng, bác bảo vệ ở phòng thường trực đã lao ra, reo lên: “Ơn trời! Hai đứa về rồi!”
Trường học đã náo loạn cả lên, Cố Minh Tịch lớp 11A1 và Bàng Sảnh lớp 11A7 đã biến mất một cách khó hiểu trong giờ nghỉ trưa. Tất cả đồ đạc của hai người vẫn còn nguyên trên bàn, chẳng để lại một mẩu giấy nhắn nào, trông chỉ như đi vệ sinh mà cuối cùng lại biến mất một cách hết sức bất ngờ.
Hai cô giáo chủ nhiệm gần như nổi điên, thêm nữa Cố Minh Tịch lại là một đứa trẻ tật nguyền. Đầu tiên họ gọi cho phụ huynh, Bàng Thủy Sinh và Lý Hàm xin nghỉ chạy vội về nhà nhưng chẳng thấy bóng dáng hai đứa trẻ đâu.
Buổi chiều cô Đới và cô Chung huy động cán bộ lớp, cùng Bàng Thủy Sinh và Lý Hàm đi tìm ở khu vực gần trường học. Tạ Ích còn đi tận đến quán nướng Cá Mập, quán không mở cửa buổi chiều, cậu bèn chạy đi tìm ở mấy quán internet khu vực nhà máy Trọng Cơ mà cũng chẳng thấy bóng dáng Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh.
Tiêu Úc Tĩnh thì tới công viên gần trường. Sau một năm ngồi cạnh Cố Minh Tịch, Tiêu Úc Tĩnh biết thỉnh thoảng sau giờ tan học Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh sẽ ra công viên ngồi một lúc, ăn mấy món linh tinh rồi mới cùng đi về nhà. Tất nhiên cô chẳng tìm được gì.
Đến gần giờ tan học, mọi người tập trung ở trường còn Kim Ái Hoa ở nhà chờ tin. Nhìn cặp sách Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch để lại, Bàng Thủy Sinh thực sự không hiểu đầu cua tai nheo gì, còn Lý Hàm thì đã bật khóc. Từ nhỏ đến lớn mặc dù cũng có lúc chán học nhưng cậu chưa bao giờ bỏ tiết, chứ đừng nói đến chuyện biến mất chẳng một lời nhắn nhủ như bây giờ.
Trong lúc mọi người đang bàn xem có nên báo công an không thì Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch trở về.
Trước ánh mắt của giáo viên, cha mẹ và các bạn học, Bàng Sảnh không thể nói dối nhưng cũng chẳng dám nói thật, chỉ biết đứng cúi gằm mặt, miệng câm như hến. Cố Minh Tịch đứng cạnh cô, dùng cơ thể mình đỡ lấy cô rồi khai báo “đầu đuôi câu chuyện” cho mọi người một cách trôi chảy.
Cậu nhận ra vẻ nghi ngờ trong mắt Tiêu Úc Tĩnh, cô Đới nhìn Cố Minh Tịch chằm chằm và nói: “Cố Minh Tịch, nếu em thấy áp lực có thể nói với cô. Đi ra khỏi trường không một lời báo cáo như vậy sẽ khiến mọi người lo lắng, em biết không?”
“Em xin lỗi cô, lần sau em sẽ không như vậy nữa.” Cố Minh Tịch cười, “Bàng Sảnh không ngừng khuyên em về trường, may mà có bạn ấy nên bây giờ em đã bình thường lại rồi ạ.”
Cố Minh Tịch nhận tất cả mọi trách nhiệm về mình nên không còn ai trách móc họ nữa. Cô Đới và cô Chung cùng thở phào nhẹ nhõm, còn khen Bàng Sảnh. Bàng Thủy Sinh và Lý Hàm cảm ơn các thầy cô giáo cùng các học sinh rồi dẫn hai đứa con về nhà.
Buổi tối Bàng Sảnh bị Kim Ái Hoa mắng cho một trận nên thân, đến cả Bàng Thủy Sinh cũng không can ngăn nổi. Kim Ái Hoa giận bừng bừng, vừa mắng vừa đánh vào đầu Bàng Sảnh bùm bụp.
Chị nói: “Mày điên à?! Mày có bị thần kinh không hả!? Mày thích Cố Minh Tịch đến thế cơ à? Hả? Nó thấy khó chịu trong người, nó thấy học hành áp lực! Nó muốn trốn học đi chơi! Mày liền đi theo nó?! Từ nhỏ đến giờ mày đã bao giờ trốn học đâu! Năm ngoái Cố Minh Tịch hư thân nên bây giờ nó muốn dạy mày hư thân cùng phải không?!”
Bàng Sảnh cao giọng bác lại, “Anh ấy không hư! Bây giờ anh ấy học rất giỏi!”
“Học giỏi cũng vô dụng mà thôi!” Kim Ái Hoa ngồi xuống ghế, đập bàn thật mạnh, “Bàng Sảnh tao báo trước cho mà biết, mày nên từ bỏ ý định đó đi, tao sẽ không chấp nhận cho mày và Cố Minh Tịch yêu nhau đâu! Mày có thích nó đến đâu tao cũng không đồng ý!”
Bàng Sảnh bị mẹ đánh vào đầu đau quá liền gào lên: “Ai bảo con thích anh ấy!? Ai bảo con với anh ấy yêu nhau!”
Kim Ái Hoa lại giơ tay đánh vào đầu Bàng Sảnh một cái thật chuẩn xác: “Mày tưởng tao bị ngu à? Nếu mày không thích nó! Có đời nào mày cúp học để ra ngoài chơi với nó cả buổi chiều không?!”
Bàng Sảnh cúi gằm mặt dùng tay ôm đầu, há miệng thở hồng hộc, không biết bác lại thế nào.
Vài ngày sau đó Kim Ái Hoa không cho Bàng Sảnh sang nhà Cố Minh Tịch làm bài nhưng Bàng Sảnh mặc kệ, dù sao cũng sắp thi cuối kỳ rồi, cô càng được nhàn thân.
Kỳ thi quốc gia chung diễn ra trước. Đối với các học sinh của trường cấp ba trọng điểm, kỳ thi quốc gia dễ như trở bàn tay, Bàng Sảnh vượt qua nó một cách dễ dàng. Cô thầm nghĩ cuối cùng cuộc đời này cũng không còn liên quan gì đến lịch sử và chính trị nữa.
Tiếp ngay sau đó là kỳ thi cuối học kỳ của trường, vì cuộc thi này diễn ra sau kỳ thi quốc gia chung nên Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch không cần phải thi các môn xã hội nữa. Ngoài ra kỳ thi này còn được lấy làm căn cứ để điều chỉnh lớp sau khi bắt đầu năm học mới nên trường ra đề khó hơn, đến lúc thi xong mà Bàng Sảnh vẫn thấy khó.
Ngoài các môn xã hội, điểm thi các môn còn lại của Cố Minh Tịch đều tăng so với đợt trước, giành được vị trí thứ tư của khối tự nhiên, cậu đã thực hiện được lời hứa với mẹ. Tiêu Úc Tĩnh vẫn là người đứng đầu khối, Tạ Ích là người điểm cao nhất lớp 11A7 nên giành được tư cách chuyển sang lớp chọn trong năm học tới.
Trịnh Xảo Xảo tiến bộ, Lệ Hiểu Yến tiến bộ, Uông Tùng và Chu Nam Trung đều tiến bộ, chỉ có Bàng Sảnh là thụt lùi.
Khối tự nhiên có tổng cộng 297 học sinh, Bàng Sảnh là người xếp thứ 245. Nhìn bài thi chi chít lỗi sai, cô bần thần hồi lâu tại chỗ ngồi của mình.
Tối hôm họp phụ huynh, Bàng Sảnh sang nhà Cố Minh Tịch. Cậu ở nhà một mình, đang xem tivi.
Bàng Sảnh ngồi cạnh cậu, Cố Minh Tịch nói: “Trong tủ lạnh có nước ngọt đó, em tự lấy mà uống.”
Bàng Sảnh khẽ lắc đầu, Cố Minh Tịch quay sang nhìn cô và nói: “Chỉ là một lần thi không tốt thôi mà, sao em lại buồn thế, còn một năm nữa, vẫn kịp nếu cố gắng!”
Ngón tay Bàng Sảnh mân mê vạt áo mình, khẽ nói: “Cố Minh Tịch em nghĩ em không thể thi cùng một trường đại học với anh đâu, chắc chắn anh sẽ thi vào những trường top đầu, còn em thì chắc còn chẳng đỗ được các trường top ba.”
“Không đâu.” Cố Minh Tịch an ủi cô: “Anh biết là trong thời gian này em có hơi xao nhãng nên thi không tốt cũng dễ hiểu. Còn một năm nữa anh sẽ cùng em cố gắng, anh nghĩ em chắc chắn sẽ thi đỗ đại học chính quy, ít nhất cũng là những trường top 2.”
Bàng Sảnh cho rằng cậu đang mê sảng nên cũng chẳng coi những lời cậu nói là thật. Cô ngồi im một lúc rồi bất ngờ hỏi: “Tại sao Tiêu Úc Tĩnh lại học giỏi thế nhỉ?”
“Tiêu Úc Tĩnh?” Cố Minh Tịch thoáng ngạc nhiên, “Em chỉ thấy cô ấy bây giờ học rất giỏi nhưng không biết trước đây cô ấy đã phải vất vả thế nào đâu.”
Bàng Sảnh ngước lên: “Sao anh biết?”
“Chính Tiêu Úc Tĩnh nói với anh. Hồi xưa cô ấy sống ở Nam Phi nên rất kém tiếng Trung, nhiều bài học cô ấy chỉ được mẹ dạy ở nhà. Cô ấy về nước sau khi học hết cấp một. Ở trường cấp hai, ngoài tiếng Anh, tất cả các môn còn lại cô ấy đều học cực kỳ kém!”
Bàng Sảnh không ngờ Tiêu Úc Tĩnh lại có một khoảng thời gian như vậy trong quá khứ.
Cố Minh Tịch nói tiếp: “kết thúc năm lớp bảy Tiêu Úc Tĩnh là người đội sổ nên bị lưu ban phải học lại lớp bảy một năm nữa. Cuối kỳ sau cô ấy mới bắt kịp tiến độ của các bạn khác. Hết lớp tám cô ấy đã vươn lên học giỏi nhất lớp, top đầu của khối. Đến đợt thi giữa kỳ một lớp chín, cô ấy đứng đầu cả khối.”
Bàng Sảnh hoàn toàn bị shock.
“Đúng là cô ấy rất thông minh nhưng cái quan trọng nhất là sự nỗ lực của Tiêu Úc Tĩnh!” Cố Minh Tịch nhìn Bàng Sảnh: “Tiêu Úc Tĩnh nói với anh là cuộc đời là thế, nhân loại cũng như những khu rừng rộng lớn ở châu Phi vậy, khôn sống mống chết. Nếu em không muốn bị kẻ khác nuốt chửng thì phải cố gắng mà chạy, chạy hết sức về phía trước. Chỉ cần có nỗ lực thì cho dù không đạt tới kỳ vọng của mình, cuộc đời cũng chẳng còn gì phải tiếc nuối.”
Bàng Sảnh cụp mắt nghiền ngẫm những lời nói của Cố Minh Tịch.
“Bàng Bàng, còn một năm nữa, tròn một năm nữa.” Cố Minh Tịch ngồi thẳng lưng nhìn vào mắt Bàng Sảnh: “Em hãy nghe anh nói đây. Trong một năm này chúng ta đừng nghĩ đến những chuyện vớ vẩn linh tinh ngoài lề mà hãy dồn hết tâm trí vào việc học. Một năm đó có thể sẽ thay đổi cuộc đời chúng ta, anh mong là em có thể cùng anh cố gắng, gạt bỏ tất cả những nhiễu loạn để đến cuối cùng chúng ta có thể vào cùng một trường đại học. Em đừng sợ, anh sẽ luôn luôn kề cận bên em. Em xem, Tiêu Úc Tĩnh dành một năm để vươn lên vị trí nhất khối, Tạ Ích dành một học kỳ để được học lớp chọn, trước đây em đã có lần thử dùng một học kỳ để lọt vào top 20 của lớp, vậy nên không gì là không thể cả. Bàng Bàng, anh hy vọng em có thể tin vào anh, hãy cùng anh kết thúc năm cuối một cách trọn vẹn, nhé?”
Bàng Sảnh nhìn cậu với đôi mắt đỏ hoe, rồi cô trịnh trọng gật đầu: “Vâng.”