Sau khi nghe thấy câu hỏi đó, phản ứng đầu tiên trong đầu Bàng Sảnh là: ai bảo em không thích anh?
Cô là con gái, là một người con gái không mấy nhạy cảm và không đủ tinh tế, nhiều lúc cô chỉ là một kẻ thần kinh thô, một cây gỗ mục. Nhưng như thế không có nghĩa là cô ngu ngốc.
Bàng Sảnh đã từng nghi ngờ tình cảm của Cố Minh Tịch dành cho mình, không biết đã bao nhiêu người hỏi có phải Cố Minh Tịch thích cô hay không? Hồi cấp hai tất cả đều gán ghép hai người là một đôi. Lên lớp mười, đến cả Trịnh Xảo Xảo không hề quen biết Cố Minh Tịch cũng có lần hỏi Bàng Sảnh quan hệ giữa cô với Cố Minh Tịch là thế nào.
Quan hệ giữa cô và Cố Minh Tịch là thế nào?
Là hàng xóm, là anh em, là bạn cùng lớp, là bạn bè, là bạn nối khố…
Là một người khiến đối phương có thể thoải mái chia sẻ tất cả bí mật. Cậu thích một cô gái, cô thích một chàng trai, hai người trao đổi bí mật trong lòng nhau và giữ bí mật cho người kia.
Cố Minh Tịch sắp mười tám tuổi, đã là một chàng trai sức dài vai rộng và sở hữu gương mặt tuấn tú khi đứng trước mặt Bàng Sảnh. Cậu có đôi mắt rất đẹp, con ngươi đen láy, mắt sâu thăm thẳm như có thể nhìn thẳng vào lòng cô.
Bàng Sảnh cũng sắp mười bảy tuổi, từ lâu đã không còn là con bé khờ khạo không biết gì ngày xưa nữa. Vậy nhưng khi đối diện với câu hỏi kia của Cố Minh Tịch, cô lại không biết phải trả lời như thế nào.
Câu hỏi đó có ý gì? Cố Minh Tịch tỏ tình với cô chăng?! Sao có thể như vậy được!?
Bàng Sảnh suy nghĩ rất lâu rồi mới sắp xếp lại ngôn từ của mình, nói ra những lời từ tận đáy lòng: “Em thích anh chứ Cố Minh Tịch, chỉ là đó không phải là kiểu thích kia. Anh là người vô cùng, vô cùng tốt, là người bạn quan trọng nhất, là người anh trai thân thiết nhất của em. Nhưng anh cũng biết đó, em đã thích Tạ Ích từ lâu rồi, em chỉ nói điều này cho một mình anh biết, cũng không hề có ý định nói với cậu ấy. Và chuyện anh nói là anh thích cô gái kia em cũng chưa bao giờ tiết lộ với bất kỳ người nào. Cố Minh Tịch, mặc dù anh thích cô gái kia nhưng em tin là anh cũng thích em, chỉ có điều hai kiểu thích đó không giống nhau mà thôi.”
Cố Minh Tịch nhìn cô một lát, nét mặt Bàng Sảnh vừa nghiêm túc lại vừa căng thẳng. Cuối cùng cậu hơi nhắm mắt lại, khẽ cười rồi nói: “Đúng vậy, hai kiểu không giống nhau. Anh chỉ nói đùa với em chút thôi, ai bảo vừa nãy em giật thư của anh.”
Bàng Sảnh nở nụ cười nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Làm em sợ chết đi được. Anh không giận chứ? Vừa rồi là lỗi của em, sau này em sẽ không như vậy nữa.”
Cố Minh Tịch lắc đầu, cười bảo: “Anh không giận nữa. Đi về thôi.”
Vừa quay đi, luồng sáng rực rỡ trong mắt cậu lập tức ảm đạm dần, nụ cười tự chế giễu bản thân xuất hiện bên môi. Mất mười mấy năm trời mà cuối cùng lại chỉ được cấp thẻ người tốt, thẻ anh trai, thẻ bạn bè…
Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch cùng đi xuống khán đài. Lúc vừa ra khỏi cổng trường thì có người gọi tên Cố Minh Tịch.
“Minh Tịch.”
Cả Cố Minh Tịch lẫn Bàng Sảnh đều quay lại nhìn. Cố Quốc Tường đang đứng bên cạnh chiếc xe hơi, dõi mắt nhìn hai đứa trẻ.
Đã mấy tháng nay Cố Minh Tịch không gặp bố, từ sau khi dọn về khu tập thể kim khí cùng Lý Hàm, cậu chưa được gặp Cố Quốc Tường lần nào. Lần gặp nhau này khiến tâm trạng cậu hết sức phức tạp.
Cố Quốc Tường đi về phía Cố Minh Tịch, nhìn cậu hồi lâu rồi đưa tay kiểm tra chiếc áo khoác trên người cậu, nói: “Mấy ngày nay nhiệt độ chênh lệch rất lớn, con mặc như vậy có lạnh không?”
“Không ạ.” Cố Minh Tịch khẽ đáp.
Cố Quốc Tường đưa mắt nhìn thoáng qua Bàng Sảnh, hai đứa trẻ không ai chào anh ta, ánh mắt nhìn anh ta cũng không lấy gì làm thân thiện nhưng Cố Quốc Tường không để bụng, chỉ nói: “Minh Tịch con có rảnh không? Bố muốn ăn bữa cơm với con. Đã lâu rồi bố con mình không nói chuyện.”
Bàng Sảnh nhìn Cố Minh Tịch, không biết liệu cậu có đồng ý hay không. Cố Minh Tịch suy nghĩ một lúc rồi nói với Bàng Sảnh: “Bàng Bàng em về trước đi, nói với mẹ anh là anh đi ăn với bố rồi lát nữa sẽ về.”
Bàng Sảnh gật đầu: “Vâng.”
Nói xong cô chẳng buồn liếc nhìn Cố Quốc Tường lấy một cái đã quay người đi về phía trạm xe bus.
Nhìn bóng dáng Bàng Sảnh, lại nhìn con trai mình, Cố Quốc Tường hỏi: “Con với Sảnh Sảnh đang hẹn hò đấy à?”
Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Cố Minh Tịch đen mặt, dõng dạc nói: “Không ạ.”
Cố Quốc Tường xách cặp sách trên lưng Cố Minh Tịch, mở cửa xe cho cậu và nói: “Lên xe nào, bố con mình tìm chỗ nào đó ngồi một lúc.”
Bàng Sảnh trở về một mình, gõ cửa nhà số 502 rồi kể lại sự việc cho Lý Hàm nghe. Lý Hàm vẫn giữ thái độ bình thản, cuối cùng chị chỉ nói: “Bác hiểu rồi, cảm ơn cháu, Sảnh Sảnh!”
Bàng Sảnh chuyển lời xong mới về nhà mình, lòng dạ cô rối bời vì chuyện xảy ra ở khán đài sân thể dục vừa rồi. Lại một lần nữa cô nghĩ đến câu hỏi của Cố Minh Tịch, cuối cùng kết luận là chắc chắn Cố Minh Tịch chỉ nói đùa với mình mà thôi.
Cậu sao có thể thích cô được chứ? Không phải, không phải, chắc là cậu có thích cô vì nếu không thích thì cậu đã chẳng tốt với cô đến thế. Nhưng đó nhiều khả năng là kiểu thích của anh trai dành cho em gái, họ lớn lên bên nhau nên cậu mới nuông chiều cô, rộng lượng với cô và nhân nhượng cho cô như thể dù Bàng Sảnh có làm gì với mình Cố Minh Tịch cũng không nổi giận vậy.
Còn thích theo kiểu hai người yêu nhau thì không như vậy, Bàng Sảnh nhớ đến tình cảm mình dành cho Tạ Ích. Cô lục trên giá sách để tìm ra cuốn nhật ký mình viết hồi học lớp bảy, lật vài tờ thì tìm được một trang nhật ký năm xưa.
Bây giờ xem lại vết tích năm xưa, vừa nắn nót lại vừa trẻ con. Đọc những câu từ hồi đó mới thấy ngây ngô làm sao, thật hận vì không thể tự bóp chết mình…
Mình nghĩ là mình đã thích Tạ Ích rồi.
Có những khi cậu ấy thật ngầu, nhiều khi lại rất đáng yêu, tựa như nhân vật Tamahome vậy, là chàng trai đặc biệt và đẹp trai nhất ở trường mình. Không chỉ có vậy, điểm thi của cậu ấy cũng rất cao, thậm chí còn học giỏi hơn cả Cố Minh Tịch nhưng Tạ Ích đâu có như Cố Minh Tịch cả ngày chỉ biết ngồi ở lớp đọc sách với làm bài… Tạ Ích thích đánh bóng bàn, thích đá bóng, chơi game, còn biết kéo đàn violon rất hay. Đúng là khó hiểu thật, tại sao cậu ấy suốt ngày chơi bời lêu lổng mà vẫn học giỏi thế chứ?
Vương Đình Đình nói với mình là Khâu Lệ Na thích Tạ Ích, Triệu Lâm thích Tạ Ích, Hạ Lam và Chương Úy cũng thích Tạ Ích. Mình thường thấy mấy bạn đó lảng vảng xung quanh Tạ Ích, nói chuyện với cậu ấy. Mỗi lúc như thế mình lại thấy rất buồn. Vì ngồi cạnh Cố Minh Tịch nên mình không có cơ hội được nói chuyện với Tạ Ích. Đám con trai trong lớp thật đáng ghét, suốt ngày cứ gán ghép mình với Cố Minh Tịch, không biết có phải Tạ Ích cũng nghĩ là mình thích Cố Minh Tịch không nhỉ? Tạ Ích ơi, tớ thích cậu mà! Haiz… không biết cậu thích mẫu người như thế nào nhỉ, liệu cậu có thích tớ không?
Đóng cuốn sổ nhật ký lại, Bàng Sảnh xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ tưng bừng, cô nằm lên giường cuộn mình trong chăn.
Đã nhiều năm cô không còn viết nhật ký nữa. Những tâm sự hồi còn nhỏ đã bị cô viết rõ ràng trên giấy như thế đấy, bây giờ xem lại đến bản thân còn thấy nổi cả da gà. Tuy nhiên những lời lẽ trong cuốn nhật ký lại khiến cô có một suy nghĩ khác. Nhớ tới bức thư tình La Hinh viết cho Cố Minh Tịch vào lúc cuối giờ học hôm nay, không thể phủ nhận đây là một hành động khờ dại nhưng cũng là một việc hết sức dũng cảm. Ít nhất cũng cho Cố Minh Tịch biết là có một cô gái tên La Hinh đang dành tình cảm cho cậu.
Cái sự “thích” kia sẽ không còn trống rỗng nữa.
Bàng Sảnh đứng trước gương đánh giá chính mình. Cô chia mái tóc thường buộc đuôi ngựa của mình thành hai nửa, để tóc dài xõa trên vai. Cô gái trong gương mảnh mai duyên dáng, sở hữu một gương mặt vừa trẻ trung vừa trắng trẻo. Bàng Sảnh ôm mặt thể hiện vài biểu cảm đáng yêu, tự dưng lại thấy hình như mình đẹp hơn một chút.
Bao năm qua danh sách các cô gái thích Tạ Ích chưa bao giờ dừng lại, thường xuyên có những bạn nữ từ các lớp, các khối khác nhau mang quà, đưa thư tình cho Tạ Ích nhưng Tạ Ích xưa nay chưa bao giờ có bạn gái.
Cậu là bạn với cả nam và nữ nên kể cả có từ chối lời tỏ tình của con gái thì cũng chẳng bao giờ đoạn tuyệt quan hệ với người ta. Chẳng có cô gái nào trong đội bóng bàn thích Tạ Ích trở mặt với cậu sau khi bị từ chối cả.
Một suy nghĩ thấp thoáng hiển hiện trong đầu Bàng Sảnh. Cô đã học lớp mười một rồi, chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp cấp ba. Nếu như thời trung học của cô chấm dứt bằng một tình yêu thầm lặng như vậy thì có đáng tiếc lắm không?
Cố Minh Tịch trở về vào lúc tám giờ rưỡi. Cậu không về nhà mình mà đến gõ cửa nhà Bàng Sảnh, sau đó vào phòng ngồi lên giường cô.
“Cố Minh Tịch, anh sao vậy?” Nhận ra sự khác thường của cậu, Bàng Sảnh ngồi bên cạnh quan tâm hỏi han.
Cố Minh Tịch cúi đầu không trả lời.
Bàng Sảnh lại hỏi: “Bố anh nói gì với anh à?”
“Bàng Bàng…” Cậu khẽ lên tiếng, “Đừng hỏi anh được không? Anh không muốn về nhà nên hãy để anh ở phòng em một lát nhé?”
Cậu đã nói thế nên Bàng Sảnh cũng không gặng hỏi nữa. Cô ngồi sát về phía cậu hơn, dựa lên người Cố Minh Tịch rồi đưa tay khẽ ôm lấy cơ thể đó.