Đám trẻ vỗ tay rộn ràng, Bàng Sảnh cắt chiếc bánh ga tô cỡ lớn từng thành phần chia đều cho các bạn học và giáo viên. Xong xuôi cô cắm nĩa vào miếng bánh của Cố Minh Tịch, đưa đến bên miệng cậu. Trước mặt bao người, hành động này không khỏi làm cho Cố Minh Tịch xấu hổ nhưng đối diện là ánh mắt rực sáng của Bàng Sảnh, cuối cùng cậu cũng há miệng ăn hết miếng bánh ngọt đó.
Bàng Sảnh cười khúc khích hỏi: “Ngon chứ?”
Vẻ ngại ngùng hiện rõ trên mặt Cố Minh Tịch, cậu gật đầu đáp: “Ừ, ngon lắm.”
Bàng Sảnh vô cùng đắc chí, “Kế hoạch của bọn em ok đó chứ, có phải anh đã hoàn toàn bị bất ngờ không?”
Cố Minh Tịch: “…”
Chu Nam Trung vỗ vai Cố Minh Tịch: “Người anh em, vừa nãy xin lỗi cậu nhé, lúc bắn súng nước ấy. Tất cả đều là kế hoạch tồi của Cua.”
“Gì mà kế hoạch tồi chứ, nếu không làm thế sao lừa được Cố Minh Tịch về phòng một mình!” Bàng Sảnh hất hàm nói giọng không phục, “Sinh nhật tớ và Cố Minh Tịch xưa nay đều nằm trong kỳ nghỉ hè, chưa bao giờ có nhiều bạn bè tham gia như lần này. Năm nay trùng hợp là chuyến dã ngoại lại rơi đúng vào sinh nhật dương lịch của Cố Minh Tịch nên tớ tất nhiên phải giúp cậu ấy một tay rồi!”
Uông Tùng trêu cô: “Cua này, cậu quan tâm đến sinh nhật của Cố Minh Tịch như vậy, lát nữa có lửa trại phải chăng cậu nên nhảy một bài tặng cậu ấy?”
Bàng Sảnh lẩm bẩm: “Nhảy thì nhảy, sợ gì!”
Sau bữa tối, trên một khu đất trống trong khu dã ngoại, nhân viên chuẩn bị đốt lửa trại và bật nhạc. Đám học sinh ngồi thành vòng tròn quay đống lửa. Tưởng Chi Nhã là quản ca, cô sở hữu một giọng hát rất hay liền hào phóng ngân nga một bài.
Nhiều người cũng ngâm nga theo bài hát đó. Tiếp theo, khi tiếng nhạc vui vẻ cất lên, một vài người bạn bạo dạn đứng dậy nắm tay nhau nhảy quanh đống lửa trại, thế rồi càng lúc càng nhiều người tham gia, đến cả cô Đới cũng bị Tưởng Chi Nhã kéo vào nhảy.
Trước nay Bàng Sảnh vẫn ngồi ở góc cuối cùng của lớp, lại là một trong số những người học kém nhất nên tình cảnh không khác mấy so với hồi lớp bảy, cô không thân thiết với đa số các bạn trong lớp, thân nhất có lẽ chỉ là Chu Nam Trung, Uông Tùng và cô bạn cùng nhóm trong giờ học thể dục tên Lệ Hiểu Yến. Vậy nhưng vào thời khắc đó, dưới ánh lửa trại hắt xuống, trong lòng Bàng Sảnh vẫn không khỏi rung động khi nhìn những gương mặt vừa thân thuộc vừa xa lạ ấy.
Quá nửa số học sinh của lớp 10A2 sẽ được chọn vào lớp chọn của ban tự nhiên, mười tám, mười chín người còn lại sẽ bị phân tán vào các lớp còn lại. Sau kỳ nghỉ này họ sẽ chia tay nhau, có lẽ cuộc gặp gỡ duy nhất trong cuộc đời cứ thế trôi qua. Bàng Sảnh quay lại nhìn Cố Minh Tịch, cậu đang ngồi kiểu quỳ gối, cằm gác trên đầu gối xem mọi người ca hát nhảy múa. Ngọn lửa bập bùng chiếu rọi ánh mắt sáng rực rỡ của cậu, đôi môi khẽ nhếch lên theo nụ cười, không hiểu sao khiến trái tim Bàng Sảnh rung động.
Cô phủi mông đứng dậy và nói: “Nào Cố Minh Tịch, chúng ta cũng ra nhảy đi.”
Cố Minh Tịch ngước lên nhìn cô, ánh mắt lộ rõ vẻ hoài nghi, Bàng Sảnh vỗ lưng cậu từ phía sau: “Đứng lên nào, chơi nhiệt tình thôi!”
Cố Minh Tịch không khăng khăng theo ý mình nữa. Cậu đứng dậy hòa vào đám đông cùng Bàng Sảnh. Bàng Sảnh xoay một vòng theo tiếng nhạc trước mắt cậu rồi cười nói: “Nào nào, chúng ta nhảy thôi, dễ lắm!"
Dưới cảm giác mạnh đến từ tiết tấu của nhạc, mọi người nắm tay nhau, đồng loạt đá chân lên cao. Nhìn động tác của mọi người, Cố Minh Tịch thực sự không biết phải nhảy như thế nào.
Bàng Sảnh không ngần ngại đứng bên cạnh cậu, tay trái ôm chặt eo cậu, tay phải nắm tay Lệ Hiểu Yến đứng cuối hàng. Cố Minh Tịch có cảm giác thoắt cái mình đã bị Bàng Sảnh kéo sang bên cạnh rồi nhìn thấy mọi người đồng loạt đá chân lên cao.
Một hai ba đá chân trái. Một hai ba đá chân phải.
Mới đầu Cố Minh Tịch chỉ đi về hai phía theo Bàng Sảnh một cách máy móc. Sau vài lần lặp lại động tác đó, cuối cùng cậu cũng thử đá chân như Bàng Sảnh. Thấy cậu bắt đầu nhảy, Bàng Sảnh rất vui, ngước lên cười rạng rỡ với cậu, nụ cười thật sự vui vẻ và thoải mái, vòng tay quanh hông cậu chặt thêm một chút.
Cố Minh Tịch lại đỏ mặt. May mà ở đây có ánh lửa bập bùng nên ai nấy đều mồ hôi đầm đìa, không ai chú ý đến những cảm xúc sâu xa trong lòng cậu.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, trong tiếng nhạc lại xuất hiện cả tiếng trống. Tiếng trống đó khá đặc biệt, khi thì trầm ngâm lắng đọng, lúc lại cao vút mạnh mẽ, nhịp gõ căng tràn trong cả nhịp mạnh lẫn nhịp yếu. Cũng như những người bạn khác Bàng Sảnh quay lại bằng ánh mắt đầy tò mò mới phát hiện người đánh trống chính là Tiêu Úc Tĩnh.
Cô ấy đeo trống trên cơ thể mảnh mai của mình, mặt trống không rộng, nhìn qua giống một chiếc cúp. Những hình thù kỳ quặc được vẽ trên mặt chiếc trống, còn có dây thừng quấn xung quanh. Tiêu Úc Tĩnh vỗ tay lên mặt trống, đầu lắc lư theo nhịp điệu thực sự khiến người khác phải tò mò.
Bàng Sảnh có cảm giác con người Tiêu Úc Tĩnh thật thần bí. Đang tập trung đánh trống một cách mê say, Tiêu Úc Tĩnh bất ngờ ngẩng lên gặp ngay ánh mắt của Bàng Sảnh, cô bèn nhoẻn miệng cười rồi lại nhắm mắt vui vẻ đánh trống.
Trong tiếng trống đều đặn nhịp nhàng của Tiêu Úc Tĩnh, cô Đới và Tưởng Chi Nhã giơ tay tạo thành một cánh cửa, mọi người xếp hàng nối đuôi đi qua “cánh cửa” đó. Tiếng trống của Tiêu Úc Tĩnh dừng lại tại đâu thì cô Đới và Tưởng Chi Nhã sẽ buông tay xuống, bắt lấy một chú “cá”.
Đây là trò chơi trẻ con thường chơi, vậy mà mọi người lại hăng say chơi một cách nhiệt tình. Tất nhiên Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch cũng tham gia trò chơi này, hai tay Cố Minh Tịch vẫn quấn quanh eo Cố Minh Tịch, giúp cậu chơi nhưng may mắn là họ không bị bắt lần nào. Chú “cá” nào bị bắt sẽ phải biểu diễn một tiết mục. Trò chơi đạt tới đỉnh điểm cao trào trong lần Uông Tùng bị bắt, cậu đằng hắng rồi bất ngờ hô lên thật to với Lệ Hiểu Yến: “Lệ Hiểu Yến! Tớ thích cậu! Cậu có bằng lòng qua lại với tớ không?”
Mặt Lệ Hiểu Yến đỏ tưng bừng vì xấu hổ, các bạn cùng lớp reo hò ầm ĩ. Cô Đới trẻ tuổi, không tiện mắng học sinh ngay tại đây, đành nói với Uông Tùng: “Nhóc con, năm sau em vẫn còn học lớp tôi đấy, lúc đó sẽ biết tay tôi!”
Bàng Sảnh đứng ngoài xem trò vui, cười ha hả rồi thì thào vào tai Cố Minh Tịch: “Em cá với anh là Lệ Hiểu Yến sẽ không nhận lời!”
Cố Minh Tịch hỏi: “Tại sao?”
“Lát nữa em mới nói.”
Đám con trai huýt sáo, vỗ tay rào rào với Uông Tùng còn con gái thì giục Lệ Hiểu Yến nhận lời thổ lộ của Uông Tùng. Lệ Hiểu Yến nào dám công khai bày tỏ ý kiến trước mặt cô Đới, nhăn nhó một hồi rồi quay đầu bỏ chạy khỏi hiện trường.
Bàng Sảnh khẽ nói: “Thấy chưa, em nói là chuẩn mà!”
Mọi người thất vọng thở dài một tiếng, Cố Minh Tịch thì tò mò hỏi Bàng Sảnh: “Sao em lại khẳng định như vậy?”
Bàng Sảnh rất rộng lượng thì thào nói vào tai cậu: “Đã có lần Lệ Hiểu Yến nói với em là cậu ấy thích anh!”
Cố Minh Tịch: “…”
Bàng Sảnh cười khanh khách. Ngẩng lên thấy nhân viên đã tới dập tắt lửa trại, cô biết đã sắp đến lúc phải về phòng.
Cô tranh thủ kéo Cố Minh Tịch đi về phía Tiêu Úc Tĩnh. Tiêu Úc Tĩnh đang ôm trống của mình chuẩn bị về phòng thì bị Bàng Sảnh hỏi: “Tiêu Úc Tĩnh, trống này của cậu tên là gì vậy?”
“À, nó tên là Djembe, là một loại trống của người Châu Phi, tớ mang về hồi về nước.” Tiêu Úc Tĩnh thuận tay vỗ trống tạo thành tiếng tùng tùng rất êm tai, “Hôm nay tớ nghe nói có lửa trại nên mới mang đến đây chơi. Từ khi vừa nước tới giờ không có cơ hội chơi với nó vì sợ làm ảnh hưởng đến hàng xóm.”
Vẻ ngưỡng mộ lộ rõ trong mắt Bàng Sảnh: “Cho tớ chơi thử một lát được không?”
“Tất nhiên.” Được Tiêu Úc Tĩnh thòng quai trống vào cổ, Bàng Sảnh liền nói: “Khá nặng đấy nhỉ.”
“Ừ, vì làm bằng gỗ mà.” Tiêu Úc Tĩnh giúp Bàng Sảnh đeo trống cẩn thận rồi nhìn sang Cố Minh Tịch vẫn đứng đó từ nãy, nói: “Cua ơi, cậu đánh thử đi.”
Bàng Sảnh thử vỗ tay lên mặt trống, tùng tùng, tùng tùng, tùng tùng. “Vui ghê!” Cô reo lên, “Thật đấy, hay phết!”
“Cậu có thích nó không?” Tiêu Úc Tĩnh búng tay một cái, “Tặng cậu đó!”
Cả Bàng Sảnh lẫn Cố Minh Tịch đều trợn mắt.
Bàng Sảnh luống cuống tháo trống ra khỏi người mình, “Ui trời cậu đừng đùa, tớ chỉ tò mò mượn chơi một lúc thôi. Trống này cậu mang từ nước ngoài về kia mà.”
Tiêu Úc Tĩnh hào phóng nói: “Tớ biết ngay là cậu sẽ không chịu nhận mà. Thực ra đã lâu lắm rồi tớ không đánh trống nên cái trống này thực ra cũng không mấy quan trọng với tớ. Nếu cậu không nhận…” Cô ấy bất ngờ quay sang nói với Cố Minh Tịch, “Chi bằng để tớ tặng cho Cố Minh Tịch. Hôm nay là sinh nhật cậu, chiếc trống này là quà sinh nhật của tớ, mặc dù hơi cũ nhưng mong là cậu không chê.”
Chiếc trống vẫn nằm trên tay Bàng Sảnh, Tiêu Úc Tĩnh chắp tay sau lưng mỉm cười với hai người: “Được rồi, nóng chết mất, tớ phải về phòng tắm rồi đi ngủ đây, hai cậu ngủ ngon nhé!”
Nói xong cô nàng liền sải bước đi về phía khách sạn, Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh đưa mắt nhìn nhau. Bàng Sảnh lại cúi xuống nhìn cái trống trên tay mình, ngạc nhiên hồi lâu mới nói: “Cố Minh Tịch, hình như anh vẫn chưa cảm ơn cậu ấy!”
Cố Minh Tịch: “…”
“Nhưng em cứ cảm thấy như vậy là không tốt.” Bàng Sảnh khó xử, “Hay là lát nữa em mang trả cho cậu ấy?”
Cố Minh Tịch ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu, nói: “Không cần, em cứ giữ lấy cái trống mà chơi.”
“Em lấy?” Bàng Sảnh lấy làm ngạc nhiên, “Tiêu Úc Tĩnh tặng cho anh mà!”
Cố Minh Tịch lườm cô, “Em bảo anh mang một cái trống về nhà để làm gì chứ?”
“Xem như đồ trang trí cũng được mà.”
“Anh nghĩ… thực sự Tiêu Úc Tĩnh không cần đến nó nữa.” Cố Minh Tịch nói: “Cậu ấy biết anh sẽ tặng lại nó cho em, trong khi em thực sự thích chiếc trống này.”
Bàng Sảnh nhăn nhó: “Xin anh, em đâu có thích đến mức đó…”
Cô cảm thấy Tiêu Úc Tĩnh đúng là một cô gái lạ lùng.
Các bạn lục tục trở về khách sạn, Bàng Sảnh ôm chiếc trống kỳ lạ kia sóng vai với Cố Minh Tịch cùng đi trên đường.
Lá cây xào xạc trong gió. Lúc ngước lên Bàng Sảnh nhìn thấy bầu trời đầy sao – thứ rất khó quan sát được trong thành phố, cô liền lấy lại được tinh thần ngay tức khắc, chỉ tay vào một phía và nói: “Kìa, ngân hà!”
Cố Minh Tịch ngước lên và mỉm cười, “Cuối cùng em cũng biết ngân hà ở đâu rồi.”
“Em từng hỏi Tạ Ích mà.” Bàng Sảnh đắc chí nói, “Tạ Ích còn cho em xem ảnh nữa kia, cậu ấy chỉ cho em ngân hà nằm ở đâu. Nhà cậu ấy còn có cả máy in màu, rực rỡ luôn!”
Mặt Cố Minh Tịch ỉu xìu.
Bàng Sảnh không hề nhận ra, vẫn vui vẻ nói tiếp: “À Cố Minh Tịch, anh biết không, năm sau em lại được học cùng lớp với Tạ Ích rồi!”