• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu nói: “Rồi.”

Hai mắt Bàng Sảnh lập tức mở to hết cỡ, cô hoàn toàn không ngờ Cố Minh Tịch lại đưa ra câu trả lời như vậy. Lúc ở trường, gần như cô luôn kè kè bên cậu từng giây từng phút, hoàn toàn chẳng nhận ra cậu có tình cảm với bất kỳ bạn nữ nào. Bàng Sảnh liền nghiêng người sát về phía Cố Minh Tịch, hỏi: “Ai vậy?”

Cố Minh Tịch nhìn cô rồi bất ngờ hỏi lại: “Còn em, em đã thích ai chưa?”

“Anh nói là ai trước đi.”

“Em trả lời câu hỏi của anh trước đi.”

Bàng Sảnh chau mày, nhìn lên những bạn học ngồi gần đó, hình như không có ai chú ý đến họ, cô khẽ nói với Cố Minh Tịch: “Em rất thích một người.”

Cố Minh Tịch thoáng sửng sốt, vội hỏi theo bản năng: “Ai vậy?”

“Anh nói anh thích ai trước đi.”

“Em trả lời rồi anh sẽ nói.”

“Đồ xỏ lá. Chẳng phải anh cũng biết sao…” Bàng Sảnh ghé sát vào tai Cố Minh Tịch, thì thào với cậu: “Tạ Ích.”

Tạ Ích?

À, thì ra là Tạ Ích.

Cố Minh Tịch cụp mắt lại, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào hai bàn chân đang đặt trên mặt bàn của mình.

Cậu dùng ngón chân kẹp cây bút lên, não bộ trống rỗng.

Tạ Ích, quả nhiên là Tạ Ích.

Sau khi nói ra bí mật trong lòng mình cho Cố Minh Tịch biết, Bàng Sảnh xấu hổ vô cùng, cô năn nỉ Cố Minh Tịch: “Anh không được nói với người khác đâu đấy, em chỉ nói với một mình anh thôi!”

Cố Minh Tịch mím môi không lên tiếng.

Bàng Sảnh đâu có dễ dàng buông tha cho cậu, cô túm tay áo cậu, hỏi: “Anh vẫn chưa nói cho em biết là anh thích ai?”

Lúc này Cố Minh Tịch sao có thể nghĩ ra một ai đó “làm cho mình thích” được, cậu há miệng ra thở rồi nói: “Là… một cô gái học cùng lớp vẽ với anh, em không biết cô ấy đâu.”

“Hả?” Bàng Sảnh lấy làm nghi ngờ, “Sao em chưa bao giờ nghe anh nói nhỉ?”

Cậu vẫn cứng miệng: “Em không biết người ta, anh kể với em làm gì?”

“Cô ấy học trường nào vậy? Tên là gì? Có xinh không?” Bàng Sảnh chống cằm hào hứng hỏi: “Cô ấy có biết anh thích mình không? Anh đã tỏ tình với cô ấy chưa?”

“Cô ấy…” Cố Minh Tịch ngẫm nghĩ rồi quay sang nhìn Bàng Sảnh đang ngồi bên cạnh, nói: “Cô ấy không cao, tầm khoảng như em, trông rất đáng yêu, thường xuyên biểu lộ cảm xúc trên gương mặt, lúc cười lên rất xinh. Cô ấy không biết anh thích cô ấy, anh cũng không có ý định thổ lộ bởi vì cô ấy đã thích người khác rồi.”

“À…” Bàng Sảnh lấy làm tiếc nuối, bèn lên giọng an ủi cậu: “Cố Minh Tịch, không sao đâu, anh xem Tạ Ích cũng không biết em thích cậu ấy, em cũng không định tỏ tình, bọn mình đúng là đồng cảnh ngộ.”

Sau đó cô nở nụ cười ngờ nghệch.

Bàng Sảnh rất tin vào những lời Cố Minh Tịch nói, lý do là vì Cố Minh Tịch chưa bao giờ nói dối cô. Cậu nói cậu đang thích một bạn nữ cùng lớp học vẽ, cô cũng tin sái cổ.

Cô biết trong lớp không thiếu các bạn nữ có tình cảm với cậu. Bàng Sảnh không chỉ là bạn cùng bàn mà còn thân thiết với Cố Minh Tịch nên thậm chí có hai cô gái còn cố tình thân thiết với cô, bóng gió hỏi han chuyện của Cố Minh Tịch, cậu đã có bạn gái chưa, cậu có sở thích gì, cuối tuần cậu thường làm gì…

Lệ Hiểu Yến nói với Bàng Sảnh: “Cố Minh Tịch đúng là đẹp trai thật đấy, mặc dù cậu ấy ít nói, còn dùng chân làm việc nhưng tớ vẫn thấy cậu ấy vô cùng đẹp trai, có cảm giác như thần tiên không vướng bụi trần vậy.”

Bàng Sảnh ngây ngô hỏi: “Thế nào là không vướng bụi trần?”

“Không vướng bụi trần nghĩa là… vô cùng siêu phàm và thoát tục ấy, ôi trời, đến câu này mà cậu còn không hiểu, ý là Cố Minh Tịch như thần tiên ấy.” Vẻ e thẹn lộ rõ trên gương mặt Lệ Hiểu Yến.

Thần tiên… siêu phàm thoát tục?

Trong đầu Bàng Sảnh hiện lên một vài hình ảnh của Cố Minh Tịch: Cố Minh Tịch ngã từ trên xe đạp vào con chó rồi bị nó cắn dã man, Cố Minh Tịch trượt chân ngã xuống tuyết, Cố Minh Tịch giơ chân phải lên lấy đồ làm chân trái mất thăng bằng phải nhảy lò cò, Cố Minh Tịch đói quá ăn như hổ vồ, Cố Minh Tịch sợ đến mức nói năng lắp bắp khi vô tình nhìn thấy bộ phim “khó tin”, Cố Minh Tịch nhịn tiểu đến mức mặt mũi nhăn nhó, và cả hình ảnh trong trí nhớ là Cố Minh Tịch với gương mặt đỏ bừng lúc đi tiểu …

A ha… Đó không phải không vướng bụi trần, mà là giả vờ thế thôi.

Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch cùng nhau lớn lên từ tấm bé, đến giờ đã sắp mười sáu năm, hai người chưa một lần rời xa nhau. Cho dù bây giờ không còn là hàng xóm nữa, thì khi ở lớp, họ vẫn là bạn thân ngồi cùng bàn. Họ là người chứng kiến một vài sự kiện mang tính bước ngoặt trong cuộc đời đối phương, thậm chí trong sự cố khiến Cố Minh Tịch phải cắt đi hai tay, Bàng Sảnh là người chứng kiến từ đầu đến cuối.

Trong mắt Bàng Sảnh, giới tính của Cố Minh Tịch đã trở nên vô cùng nhạt nhòa. Cô có mấy bạn nữ thân như Vương Đình Đình hồi cấp một, Tôn Minh Phương hồi cấp hai và bây giờ là Trịnh Xảo Xảo, khi nói chuyện với nhau, họ sẽ thì thầm nói về những điều thầm kín của con gái nhưng Bàng Sảnh luôn cảm thấy người mà cô có thể chia sẻ nhiều bí mật nhất thực ra là Cố Minh Tịch.

Bàng Sảnh sẽ nói xấu về một bạn nữ nào đó trong lớp với Cố Minh Tịch mà không sợ cậu sẽ nói cho mọi người biết. Cô cũng sẽ chê bai giáo viên nào đó mặc đồ rất xấu với cậu mà không sợ cậu sẽ đi méc thầy cô. Mỗi lần đến kỳ nguyệt san, mặc dù không đau bụng quằn quại nhưng Bàng Sảnh luôn cảm thấy rất khó chịu, cô sẽ thoải mái nói cho Cố Minh Tịch biết, dặn cậu đừng trêu chọc mình. Ngay cả những khi bố mẹ cãi nhau, Bàng Sảnh cũng sẽ túm ngay lấy Cố Minh Tịch rồi òa khóc thật to ngay trước mặt cậu vào những lúc thấy buồn bã.

Bàng Sảnh vừa ỷ lại vào Cố Minh Tịch mà cũng rất yên tâm về cậu. Cô thừa nhận khi nghe thấy Cố Minh Tịch đã có người trong lòng, cô cảm thấy rất chua xót, thế nhưng khi biết cô gái đó không phải học sinh trường Nhất Trung mà chỉ được gặp Cố Minh Tịch cùng lắm một tuần một lần, tự nhiên cô lại thấy thật may mắn.

Cuối cùng khi Cố Minh Tịch nói trong lòng cô gái đó đã có người khác, Bàng Sảnh lại bắt đầu thấy bất bình thay cậu.

Một Cố Minh Tịch giỏi giang như vậy! Vậy mà cái người nào đó kia lại không thích! Đúng là không có mắt!

Tóm lại đối với Bàng Sảnh, Cố Minh Tịch là người bạn thân nhất, tốt nhất của mình, cậu có ý nghĩa phi thường với cô, thế nhưng xưa nay ý nghĩa đó chẳng hề liên quan gì đến tình cảm nam nữ.

Bàng Sảnh cho rằng Cố Minh Tịch cũng như mình, tuyệt đối không thể thích người bạn thân là mình được!

***

Tan học, Bàng Sảnh phải tới sân vận động tập bóng bàn, Cố Minh Tịch chào tạm biệt cô rồi đi một mình tới trạm xe bus.

Cậu đợi vài phút thì một chiếc xe bus trờ tới, thấy cửa sau xe toàn người là người, Cố Minh Tịch từ bỏ ý định chen lên.

Đợi thêm một lúc nữa vẫn không thấy xe đến, Cố Minh Tịch quyết định đi bộ nửa tiếng đến trạm xe về khu tập thể mới như buổi sáng.

Lại một lần nữa đi qua xưởng Trọng Cơ, tâm trạng không tốt nên Cố Minh Tịch cắm cúi đi thật chậm, thỉnh thoảng còn nhấc chân đá hòn sỏi nhỏ trên đường, hoàn toàn không biết có hai người đang theo sát mình phía sau.

Đến một góc vắng vẻ, hai người kia bước tới chặn trước mặt Cố Minh Tịch, một người bên trái một người bên phải. Một tên tóc húi cua nói: “Anh bạn nhỏ, năm mới được mừng tuổi khá lắm phải không, cho anh mày ít tiền mua bao thuốc lá đi.”

Cố Minh Tịch đứng tại chỗ ngước lên nhìn hai tên du côn, đang định đi vòng qua chúng thì bị tên tóc vàng chặn lại: “Này, đưa tiền mừng tuổi đây, tụi anh sẽ không làm khó dễ chú em nữa.”

Cố Minh Tịch nói: “Tiền trong túi quần bên trái, hai người tự lấy đi!”

Tóc húi cua và tóc vàng đã sớm chú ý đến cơ thể thiếu mất hai cánh tay của Cố Minh Tịch nên cho dù cậu có cao hơn thì chúng cũng không sợ. Tên tóc húi cua sấn sổ tới móc túi quần cậu, mặc dù Cố Minh Tịch rất phối hợp nhưng trong túi cậu cũng chỉ có hai mươi đồng, tên đó tỏ vẻ không hài lòng: “Này, nhìn chú em mặc toàn đồ hàng hiệu, chắc không chỉ có từng này tiền đâu nhỉ?”

Cố Minh Tịch bình tĩnh nói: “Tôi chỉ có ngần ấy tiền thôi.”

Tên tóc húi cua đã túm lấy cặp sách của cậu: “Để anh xem trong cặp sách của học sinh bây giờ có những gì nào. Này chú em, nói dối là không ngoan đâu nhé. Anh cảnh cáo chú em trước, nếu anh không tìm được đồng nào thêm, anh sẽ thả chú mày ngay, chỉ cần anh tìm được một đồng, hừ hừ…”

Cặp sách bị ném xuống mặt đất, Cố Minh Tịch vội quay đầu bỏ chạy không một giây lưỡng lự.

Chẳng biết nghĩ gì tên tóc húi cua vội vàng đuổi theo, xung quanh khu vực xưởng Trọng Cơ rất nhiều xe đạp và xe đạp điện, đường lại hẹp, Cố Minh Tịch vừa bị một chiếc xe đạp điện cản lại thì đã bị tên tóc húi tóm gọn.

Cố Minh Tịch nhìn hắn ta chằm chằm: “Tiền trong cặp, cho các người hết, mau thả cho tôi đi!”

Ánh mắt cậu điềm nhiên không một tia hoảng hốt nhưng lại ẩn chứa sự khinh bỉ và giận dữ sâu kín. Tên tóc húi nhìn cậu một lát rồi đánh vào đầu cậu đánh “bốp” một tiếng sau đó đá thật mạnh vào đùi cậu.

“Mày có ý gì hả? Coi bọn tao là ăn xin chắc?” Hắn ta túm lấy lưng áo Cố Minh Tịch, chẳng màng tới cậu nhóc đang giãy dụa, hắn ta kéo xềnh xệch cậu vào một ngõ nhỏ: “Bây giờ học sinh ngày càng hư đốn!”

Cố Minh Tịch hô to: “Tôi cho các anh toàn bộ số tiền, đều ở trong cặp ấy! Các anh tự lấy đi! Tôi không cần lấy lại cặp!        Mau thả tôi về!”

“Aha.” Tên đầu húi cua cười nhạt rồi đẩy Cố Minh Tịch ngã dúi dụi xuống đất, Cố Minh Tịch gắng gượng đứng dậy thì bị tên đó thụi một cú vào bụng.

Tên tóc vàng chạy tới, hắn ta đeo cặp của Cố Minh Tịch, thấy đồng bọn làm thế cũng lấy làm sợ hãi: “Sao lại đánh nó, lấy tiền rồi chuồn thôi, nó chỉ là một đứa trẻ!”

Tên tóc húi cua hung hãn nói: “Ông mày không chịu được cái ánh mắt khinh bỉ của nó! Mẹ nó, chỉ là một thằng tàn phế mà dám nhìn ông mày như đồ rác rưởi!”

Dứt lời hắn lại đá Cố Minh Tịch cái nữa. Cố Minh Tịch chỉ biết cố khom người lại tự bảo vệ bản thân, cắn răng không rên một tiếng.

Tên tóc húi cua dừng lại chuyển sang lục tung cặp sách của Cố Minh Tịch, ngoài ba trăm nghìn đồng thì chỉ còn toàn sách vở và đồ dùng học tập, hắn không thích liền dốc ngược cặp sách đổ hết ra ngoài rồi giẫm nát cho hả giận.

Lúc đi qua Cố Minh Tịch cùng tên tóc vàng, hắn nhìn thấy trên cổ chân cậu lấp lánh một chiếc vòng trang sức màu vàng.

Giày của Cố Minh Tịch đã tuột ra khỏi chân cậu, ống quần thì bị tốc lên cao vì động tác giãy dụa ban nãy, chiếc vòng đó lập tức thu hút được sự chú ý của tên tóc húi cua: “Mẹ nó, vòng vàng giấu ở cổ chân kìa, đúng là thông minh ghê!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK