Cuối cùng Lý Hàm cũng nhận ra sự khác lạ của Cố Minh Tịch, đợi con trai tan học về, chị sẽ nói chuyện thẳng thắn với cậu xem sao. Trong thời gian này, Cố Minh Tịch luôn tự hỏi bản thân một câu, sau khi nhiều lần cân nhắc tính khả thi của vấn đề, trước sự tra hỏi của Lý Hàm, cuối cùng cậu cũng có đủ dũng khí để nói ra.
“Mẹ, con đã hỏi giáo viên về việc chuyển khoa nhưng họ đều từ chối, nói là nếu muốn chuyển khoa thì phải tham gia thi vào tháng sáu sang năm, với lại điểm sàn trúng tuyển của khoa sẽ chuyển nhất định phải thấp hơn điểm sàn của khoa ban đầu, chưa bao giờ có chuyện chuyển từ khoa thấp điểm sang khoa cao điểm hơn. Nhưng hai khoa mà con thích đều có điểm đầu vào đại học cao hơn khoa hiện tại của con, vậy nên kể cả điểm đầu vào của con có đủ để đỗ hai khoa kia thì nhà trường cũng không cho chuyển.”
Lý Hàm mơ hồ hỏi lại: “Chuyển khoa? Đang yên đang lành sao lại chuyển khoa? Khoa máy tính không tốt à?”
“Con không thích.” Vẻ bướng bỉnh hiện rõ trên mặt Cố Minh Tịch, cậu nói: “Từ xưa đến giờ con chưa bao giờ thích học ngành máy tính, thà con học ngành tiếng Anh còn hơn học máy tính.”
Lý Hàm nói: “Con trai, con vào được đại học đã là không dễ rồi, trường B đã chiếu cố con lắm rồi, hết bốn năm con sẽ nhận được bằng đại học, nói không chừng còn có thể thi nghiên cứu sinh. Bằng đại học của trường B cũng không tồi, biết đâu có nó sẽ tìm được một công việc tốt.”
Cố Minh Tịch nghiêm túc nói: “Mẹ, con học đại học không phải vì một tấm bằng, con thực sự muốn học, muốn học chuyên ngành mình thích để sau này được làm công việc mình thích.”
“Vậy bây giờ con muốn thế, con không thích ngành máy tính nhưng nhà trường lại không cho con chuyển khoa, con định làm thế nào? Con định kỳ nào cũng thi trượt hả?” Lý Hàm đã hơi cáu: “Minh Tịch, trước đây con không ngang bướng như thế này.”
“Con muốn nghỉ học.” Cố Minh Tịch nhìn thẳng vào mắt Lý Hàm và nói: “Con muốn nghỉ học mẹ ạ. Con thấy bây giờ vẫn còn kịp, con muốn ôn thi đại học một năm nữa, vẫn còn nửa năm chuẩn bị, con có thể thi lại vào một trường đại học thật lớn, quan trọng là kể cả trường top hai cũng không sao, con chỉ muốn được chọn khoa mình thích học thôi.”
Lý Hàm trợn mắt: “Năm sau thi lại đại học thì con đã hai mươi, học xong là hai mươi tư.”
“Nếu con tiếp tục học ở đây mới là lãng phí thời gian!” Cố Minh Tịch nói, “Con thực sự không muốn công tác trong ngành máy tính thì học làm gì chứ!”
Lý Hàm nhìn con trai một lúc rồi lạnh giọng hỏi: “Con muốn thi đại học ở Thượng Hải phải không?”
“...” Cố Minh Tịch gật đầu quả quyết, “Vâng, con muốn thi đại học ở Thượng Hải.”
Lý Hàm đứng dậy để lại bốn chữ: “Mẹ không đồng ý.”
***
Đầu tháng mười hai, tỉnh Z bị bao phủ bởi tuyết trắng, tuyết khô khốc không hề có một giọt mưa nào, nhanh chóng tích tụ lại trên mặt đất.
Cố Minh Tịch không thể đi dép lê ra ngoài đường nên Lý Hàm mua cho cậu một đôi giày bông kiểu dành cho người già, vừa to vừa quê một cục nhưng đi vào hay cởi ra đều rất thuận tiện. Chị còn mua cho Cố Minh Tịch một đôi tất hở ngón, Cố Minh Tịch không ra vẻ ta đây nữa mà ngoan ngoãn đeo vào rồi mới đi tới trường.
Cậu đi vào lớp cùng chiếc áo bông dày bịch, ngồi ở bàn cuối cùng. Cậu lắc người cho ba lô rơi xuống rồi giơ chân phải để trước ngực, dùng ngón chân kéo áo khoác xuống rồi cởi nó ra khỏi người.
Cố Minh Tịch ngồi ngay bên cạnh máy sưởi, nhà trường không chuẩn bị bàn học đặc biệt dành riêng cho cậu vì cứ học hết một môn lại chuyển lớp nên nhà trường chỉ mong Cố Minh Tịch cố gắng khắc phục, ngồi ở những bàn học bình thường như các bạn khác.
Chiếc bàn này khiến cậu khó lòng viết bài được.
Cặp sách của Cố Minh Tịch nằm dưới đất, cậu cúi xuống, dùng ngón chân kẹp sách giáo khoa của môn học sắp tới ra. Lúc lấy hộp bút, cậu ngẫm nghĩ rồi thôi.
Lúc giáo viên giảng bài cậu hầu như không tập trung, những thuật ngữ thuộc chuyên ngành máy tính này ngày càng trở nên xa lạ và khó hiểu với cậu. Cố Minh Tịch nhìn đôi chân mình dưới bàn, ngón chân cậu đang đỏ rực lên. Mấy hôm trước vì Lý Hàm thấy không khỏe nên Cố Minh Tịch đã phải giặt quần áo, cậu dùng chân giặt mà nước mùa này lại lạnh thấu tim gan nên chân cậu bị nứt nẻ, mười ngón chân bị nứt rất nghiêm trọng.
Bây giờ hơi ấm từ máy sưởi vừa thổi vào đã làm hai chân cậu ngứa điên cuồng. Cố Minh Tịch phải chà hai chân vào với nhau mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Căn nhà mới của hai mẹ con đã sửa sang sắp xong, Lý Hàm nói chỉ cần khoảng hơn một tháng nữa để trang hoàng lại, tết âm lịch là có thể dọn vào ở.
Lý Mục vừa ý một căn nhà mới xây có ba phòng, căn nhà cũ của anh ta được bên môi giới giới thiệu rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có người tới hỏi giá. Lý Mục và Lý Hàm bàn bạc nhất trí là phải bán nhà cũ để có tiền thì mới mua nhà mới, nhà mới sửa sang lại cũng phải mất thời gian, từ mùa hè đến lúc vào ở được ít nhất cũng phải nửa năm. Trong thời gian này, anh ta mong là có thể đưa cha mẹ và vợ con đến ở tạm trong nhà mới của Lý Hàm.
Giờ đây Lý Hàm có cảm giác “đâm lao thì phải theo lao”. Nhà vừa mới sửa sang xong đã có nhiều người vào ở như vậy, lại còn ở tận nửa năm trời, là ai cũng chẳng thể nào vui vẻ được. Chị mang chuyện này ra trao đổi với Cố Minh Tịch thì cậu nói: “Ông bà ngoại đến ở thì được nhưng tại sao gia đình cậu không ở nhà thuê giống như mẹ con mình?”
Lý Hàm không biết phải trả lời thế nào. Lý Mục tỏ ý là vì thời gian trước hai mẹ con Cố Minh Tịch đã tới ở nhà anh ta gần hai tháng nên bây giờ họ có lý do để đến ở nhờ nhà mới của Lý Hàm một thời gian.
Lý Hàm nói: “Cậu con lương lậu không cao. Tiền thuê nhà mỗi tháng cũng ngót ngét vài trăm đồng rồi.”
Cố Minh Tịch rầu rĩ một lúc rồi nói: “Nếu mẹ đồng ý thì con cũng không có ý kiến gì khác nhưng nếu con phải ở cùng với nhà cậu thì thà con ở nhà thuê còn hơn.”
Vào một buổi trưa trong lúc trở về từ trường học, vì tuyết đọng kết lại thành băng nên Cố Minh Tịch bất cẩn bị ngã.
Cú ngã đó tương đối mạnh, cằm cậu đập xuống mặt đất và bị rách da một khoảng rộng.
Máu liền chảy tí tách xuống đất, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy sợ. Cố Minh Tịch khẽ cắn môi cố đứng dậy, cậu mặc áo khoác dày, tay áo phồng nên người qua đường không hề nhận ra cơ thể khác thường của cậu. Cậu ngã ở ngã tư xa nhà nên thấy cậu bị như vậy cũng không ai lại đỡ.
Cố Minh Tịch lắc lư cái cổ, khẽ cọ cằm lên vai, mũi và tai thì đỏ bừng vì lạnh. Cố Minh Tịch ngồi trên mặt đất đầy tuyết, phải mất rất nhiều sức lực mới đeo được cặp sách lại lên người, đứng dậy rồi mới phát hiện chân cũng hơi bị trật.
Cậu khập khiễng đi về nhà trọ. Lý Hàm không có nhà, chắc là đến nhà mới, Cố Minh Tịch liền ngồi gần máy sưởi hơ chân một lúc, sau đó mới vào nhà vệ sinh rửa ráy mặt mũi tay chân.
Nhìn vào gương mới thấy vết thương ở cằm đã khô lại, dài khoảng một xentimet. Ngắm mình trong gương, Cố Minh Tịch bỗng nở nụ cười mỉa mai.
Cậu về phòng nhắn tin cho lớp trưởng xin nghỉ học buổi chiều.
Lớp trưởng trả lời rất nhanh: “Ok.”
Cố Minh Tịch là sinh viên duy nhất trong lớp có thể xin nghỉ học thoải mái, hoàn toàn không cần phải viết đơn.
Lý Hàm để phần thức ăn cho cậu nhưng Cố Minh Tịch không động tới, cậu ngồi trên giường một lúc rất lâu rồi tự nhiên muốn gọi điện thoại cho bố.
Một cậu con trai mười chín tuổi, trong thời khắc cảm thấy mọi thứ đều mơ hồ, tất nhiên sẽ muốn nhờ bố giúp đỡ, mặc dù người cha ấy đã từng làm cậu tổn thương. Song vào giây phút này, trong lòng Cố Minh Tịch vẫn nhớ như in từng lời dạy bảo và giáo dục của Cố Quốc Tường giành cho mình.
Sau khi tới tỉnh Z, vì nghĩ đến tâm trạng của mẹ nên Cố Minh Tịch vẫn chưa lần nào gọi điện cho bố. Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên bên tai cậu. Cố Quốc Tường hỏi: “Xin hỏi ai vậy?”
Cố Minh Tịch khẽ gọi một tiếng: “Bố.”
“Minh Tịch?!” Cố Quốc Tường không khỏi ngạc nhiên, “Minh Tịch, là con đó sao?”
“Dạ, con đây ạ.” Cố Minh Tịch nói: “Bố có khỏe không ạ?”
“Bố rất khỏe, còn con, con và mẹ có khỏe không?” Cố Quốc Tường nói: “Bố xem dự báo thời tiết, tỉnh Z đã có vài đợt tuyết rơi đúng không? Có phải bên đó lạnh lắm không con? Con ở đã quen chưa?”
“Cũng tạm ổn ạ.” Cố Minh Tịch ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Em bé đã chào đời chưa hả bố?”
Nhắc đến chuyện này cảm xúc trong lòng Cố Quốc Tường vô cùng phức tạp. Niềm vui lập tức trào dâng khiến anh vội vàng muốn chia sẻ nhưng lại nghĩ đến đầu dây bên kia là đứa con trai lớn tàn tật của mình, anh lại nghĩ nếu nói ra những lời đó với Cố Minh Tịch thì có thể sẽ làm cậu tổn thương.
Ông chỉ biết trả lời gọn lỏn: “Ừ, sinh rồi, vẫn chưa đầy tháng.”
“Con trai hay con gái ạ?”
“Con gái, 3,4 kg.”
“Em tên gì ạ?”
Cố Quốc Tường nói: “Tên là Cố Tử Nguyệt, Tử ghép từ chữ Mộc và chữ Tân, Nguyệt thì có bộ Vương bên trái.”
Cố Minh Tịch cười: “Con chúc mừng bố.”
Cố Quốc Tường bần thần, không hiểu sao mắt lại thấy cay cay.
Ông hỏi: “Minh Tịch, bây giờ con học hành thế nào, đã quen với trường đại học chưa?”
Cố Minh Tịch không giấu giếm anh vì đây chính là mục đích của cú điện thoại này. cậu nói: “Con học không tốt vì thấy chán. Con không thích chuyên ngành này.”
Cố Quốc Tường nhận ra giọng điệu khác lạ của con trai, bèn hỏi: “Con gặp phải khó khăn gì à?”
Cố Minh Tịch há miệng, đang định nói cho Cố Quốc Tường nghe ý định của mình thì bất ngờ tiếng khóc của trẻ sơ sinh lọt vào loa điện thoại.
Cố Quốc Tường vội nói: “Ôi, Tiểu Nguyệt khóc, bố phải đi dỗ nó trước đã. Lúc nào rảnh bố sẽ gọi lại cho con, đây là số điện thoại của con hả?”
“Vâng.”
“Vậy nhé, bố cúp máy trước đây. Con phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Cố Quốc Tường vội cúp máy. Cố Minh Tịch thả lỏng hai má để chiếc điện thoại rơi xuống giường đánh bụp một tiếng.
Cậu lại ngồi thêm một lúc lâu nữa rồi bấm một số điện thoại khác.
“Alo, Cố Minh Tịch?” Bàng Sảnh hỏi trong điện thoại, giọng cười cười: “Em đang định nhắn tin cho anh đây, tranh thủ giờ nghỉ trưa. Anh ăn cơm chưa?”
Anh nói dối: “Ăn rồi.”
“Hôm nay em ăn sườn kho với bắp cải xào thịt, sau đó không ngờ lại có sườn xào chua ngọt. Ôi ghét thật đó, anh không biết sườn xào chua ngọt ở nhà ăn trường em ngon thế nào đâu!” Có tiếng huỳnh huỵch vang lên từ phía cô, “Chờ chút để em leo lên giường đã.”
Bàng Sảnh ngủ ở giường trên. Cô leo lên rồi kéo rèm che lại, vùi mình trong chăn ấm, thì thầm nói chuyện điện thoại với Cố Minh Tịch: “Ở bên anh có lạnh không? Có tuyết rơi đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy anh phải để ý kẻo chân bị nứt nẻ nhé. Không được đi dép lê ra đường đâu!”
Anh mỉm cười: “Anh biết rồi.”
“Cố Minh Tịch, dạo này anh ít trả lời tin nhắn thế, anh đang bận gì vậy?” Bàng Sảnh hỏi: “Có phải anh đang yêu không?”
“Đâu có, anh không.” Cố Minh Tịch cất giọng bình thản, “Chỉ là… bận học thôi.”
“Cố Minh Tịch.”
“Hả?”
“Có phải anh đang thấy buồn không?”
“…” Cố Minh Tịch im lặng một lát, “Bàng Bàng, hôm nay anh bị ngã lúc đi đường.”
“Có bị đau ở đâu không?” Bàng Sảnh kêu lên, “Ôi ở đó tuyết rơi dày như vậy, chắc là đường rất trơn, anh đi lại phải cẩn thận chứ! Ngã đau lắm không?”
“Rách cằm với trật chân.”
“…” Bàng Sảnh hỏi: “Cố Minh Tịch, dung nhan của anh bị hủy hoại rồi à?”
Anh phì cười rồi đáp: “Không. Chỉ bị trầy một khoảng nhỏ thôi.”
“Anh còn cười được. Nhớ bôi cao Vân Nam vào chân, đừng có lười.” Bàng Sảnh cầm điện thoại hỏi: “Cố Minh Tịch, anh đang không vui phải không. Dạo gần đây em cứ cảm thấy anh không được vui.”
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Bàng Bàng, em nói xem nếu như bây giờ anh nghỉ học để thi lại đại học thì có lạ lùng lắm không?”
“Hả?” Chuyện này còn đáng kinh ngạc hơn chuyện bị ngã. Bàng Sảnh hỏi: “Sao thế? Anh bị ai bắt nạt à? Anh không thích học ở đó sao? Hay là… Anh không thích chuyên ngành kia?”
Cô quá hiểu cậu. Cố Minh Tịch nói: “Anh không thích chuyên ngành này. Hơn nữa đã sắp một học kỳ rồi mà anh chẳng có người bạn nào, ngày nào cũng nhạt nhẽo, thậm chí còn không có người để nói chuyện.”
Cậu chần chừ một lúc rồi lên tiếng: “Anh rất nhớ em, cả những người khác nữa.”
Bàng Sảnh: “…”
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh, em cảm thấy anh có nên thi lại đại học vào năm sau không?”
Bàng Sảnh suy nghĩ trong chốc lát một cách nghiêm túc rồi nói: “Cố Minh Tịch, mặc dù ý nghĩ của anh thoạt nghe qua rất lạ và cũng không thực tế nhưng nếu anh thực sự không thích chuyên ngành đó thì em ủng hộ anh. Em nghe theo gợi ý của anh mới thi vào trường đại học tài chính kinh tế này, bây giờ em cảm thấy mình thật sự may mắn, em rất thích chuyên ngành này. May mà không nghe lời mẹ em học mấy cái ngành máy tính, tiếng Anh, luật kia… Vì vậy nếu anh muốn thi lại đại học, em nhất định sẽ ủng hộ anh, và em tin là anh vẫn có thể thi được điểm cao như trước!”
“Bàng Bàng!” Cố Minh Tịch cười nói: “Em đừng có nối giáo cho giặc như vậy, anh sẽ nghỉ học thật đấy!”
“Vậy thì nghỉ đi! Đến đây làm đàn em của em!” Cô cười khanh khách, “Chị đây sẽ che chở cho.”
Hai người cười nói thêm một lúc nữa. Cuối cùng Bàng Sảnh bảo: “Nếu anh thấy buồn chán thì cứ gọi điện cho em. Anh cũng biết thời khóa biểu của em rồi đó, chỉ cần không phải giờ học của em thì anh có thể gọi bất cứ lúc nào.”
“Có quấy rầy em không?”
“Cố Minh Tịch, anh nói thế với em là có ý gì?” Bàng Sảnh mím môi, “Trên đời này ngoài bố mẹ thì anh là người thân thiết nhất của em đó!”
Cúp điện thoại xong Cố Minh Tịch cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Cậu định đi hâm lại đồ ăn cho nóng thì chuông điện thoại lại vang lên.
Cậu cúi xuống xem thì thấy là số điện thoại lạ. Vừa nãy cậu kẹp điện thoại bên vai phải nên bây giờ đổi sang vai trái. Cậu vừa bấm nút nghe thì giọng oang oang truyền tới.
“Cố Minh Tịch? Cậu đó hả? Tớ là Chu Nam Trung đây!”
“Hả?” Cố Minh Tịch vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Chu Nam Trung?”
“Cua vừa cho tớ số điện thoại của cậu. Thằng này, cậu đi tỉnh Z mà chẳng giữ liên lạc với bọn tớ gì cả, lúc đi cũng im hơi lặng tiếng, sao không tụ tập một bữa để mọi người tiễn cậu. Đi học đại học mà cứ như bốc hơi khỏi thế giới ý, cậu làm vậy là sai!”
Cố Minh Tịch cảm thấy rất ấm áp: “Ừ, là lỗi của tớ, sau này có dịp sẽ mời cơm các cậu!”
“Cậu ở trường B thế nào?”
“Bình thường. Cậu thì sao, cậu học đại học Vũ Hán đúng không?”
“Ừ, tớ học lao động kỹ thuật, sau này sẽ làm việc ở công trường xây dựng!” Chu Nam Trung cười ha hả, “Nếu cậu có dịp đến Vũ Hán chơi nhớ gọi điện cho tớ. Bạn bè ba năm đừng có cắt đứt liên lạc.”
Không bao lâu sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Chu Nam Trung thì Uông Tùng gọi tới. Cậu ta và Lệ Hiểu Yến cùng thi vào đại học Nam Kinh, hai người đang hưởng thụ cuộc sống đại học ngọt ngào.
“Đồ bạn đểu Cố Minh Tịch! Ta làm trâu làm ngựa cho nhà ngươi suốt ba năm cấp ba, nhà ngươi giỏi lắm, vừa lên đại học đã bơ ta rồi!” Uông Tùng giận đến nổ phổi, “May mà Tiểu Sảnh vừa nhắn tin số điện thoại của nhà ngươi cho ta, đồ bạn đểu vô lương tâm!”
Cố Minh Tịch không biết nên nói thế nào.
Uông Tùng nói: “Đúng rồi có chuyện này tớ phải nhắc cậu, tớ có một người bạn cùng lớp cũ rất thân thiết tên là Thịnh Phong, cậu ấy hiện giờ học cùng lớp với tiểu Sảnh, suốt ngày hỏi tớ tiểu Sảnh đã có bạn trai chưa, tớ đã bảo thẳng cậu ấy là đừng có hy vọng gì nữa. Cố Minh Tịch, tớ chỉ có thể làm được đến thế thôi còn có giữ được tiểu Sảnh hay không thì phải dựa vào bản thân cậu!”
Sau khi Uông Tùng cúp máy, Tưởng Chi Nhã đã gọi tới.
“Cố Minh Tịch! A! Là cậu thật hả? Cua gửi số điện thoại cho tớ bảo là số của cậu, tớ còn không tin tưởng cậu ấy nói đùa.”
Tưởng Chi Nhã thi đỗ ngành Phát thanh ở đại học Chiết Giang, tương lai sẽ là người dẫn chương trình. Chưa nói được với Cố Minh Tịch vài câu cô nàng đã bật khóc.
“Sao cậu và Cua lại không ở bên nhau chứ! Ghét quá! Tớ chỉ cho phép cậu và Cua thành đôi thôi, tớ không đồng ý cho cậu yêu cô gái khác đâu!”
Cố Minh Tịch cứ cười mãi, cười đến mức rung cả bả vai.
Đang nói thì lại có người gọi đến, Cố Minh Tịch đành phải từ chối. Sau khi nói chuyện xong với Tưởng Chi Nhã, cậu dùng chân đỡ điện thoại, gọi lại cho số vừa gọi nhỡ.
Không ngờ lại là Tiêu Úc Tĩnh.
“Uông Tùng cho tớ số.” Tiêu Úc Tĩnh nói, “Cố Minh Tịch, cậu ổn không?”
“Bình thường.” Cố Minh Tịch hỏi: “Còn cậu ở Bắc Kinh thế nào?”
“Cũng ổn, mấy hôm trước tớ còn đi ăn với Ngô Mân, cậu ấy đang học ở đại học Hàng không Bắc Kinh, bọn tớ còn nhắc đến cậu.”
“Nhắc đến tớ á?”
“Nói là không biết bây giờ cậu sống có tốt không.” Tiêu Úc Tĩnh cười khúc khích, “Chẳng ai có tin tức gì của cậu cả, vừa nãy Uông Tùng cho tớ số điện thoại, tớ muốn gọi cho cậu ngay lập tức. Có phải cậu đang đi học không vậy?”
“Không.” Tự nhiên Cố Minh Tịch thấy rất cảm động, bất ngờ hỏi: “Bây giờ cậu và Tạ Ích thế nào?”
“Chẳng có gì, chỉ thỉnh thoảng lên mạng nói chuyện, gửi email thôi.” Tiêu Úc Tĩnh nói: “Tớ với cậu ấy chỉ là bạn bè, tớ sẽ không ở bên cậu ấy đâu.”
“Sau này cậu có ra nước ngoài không?”
“Có, chắc chắn là có.” Cô bình thản đáp.
Cậu cười nói: “Tốt quá.”
Sau đó Cố Minh Tịch còn nhận được điện thoại của Giản Triết. Cậu ấy đang học ở đại học E, khoa môi trường. Cậu cho Cố Minh Tịch biết là Lưu Hàn Lâm học đại học Ninh Ba, đang trong giờ học nên sẽ gọi cho cậu sau khi tan lớp.
Ngoài những người bạn học đó, Cố Minh Tịch còn nhận được rất nhiều tin nhắn đến từ đủ mọi miền trên đất nước. Có những người cậu đã thấy hơi lạ, ngay cả tên còn không nhớ được nhưng trong tin nhắn họ đều trò chuyện với cậu rất vui vẻ.
“Cố Minh Tịch, tớ là Tôn Minh Phương, cậu còn nhớ tớ không? Cua cho tớ số điện thoại của cậu, nghe nói cậu đang học trường B, giỏi quá, cố lên nhé! Khi nào cậu về mọi người sẽ tụ tập một hôm, lớp cấp hai chưa tổ chức họp lớp bao giờ.”
“Cố Minh Tịch, tớ là Hồ Thiêm Lực, tớ biết cậu lúc nào cũng muốn uýnh tớ vì tớ đã cướp mất Cua hai năm! Ha ha ha ha… Tớ đang học cao đẳng, ngưỡng mộ các cậu được học đại học quá đi mất, cậu không biết tớ khổ thế nào đâu…”
“Cố Minh Tịch, tớ là Ngô Mân. Đây là số điện thoại của tớ, giữ liên lạc nhé. Rảnh thì đến Bắc Kinh chơi, bọn mình sẽ cùng chơi cờ!”
“Tiểu Cố Tiểu Cố, anh là Cát Tiểu Tráng đây! Sò đây! Cuối cùng anh cũng liên lạc được với chú em rồi! Bao giờ mới về thành phố E hả?! Hàu đưa tiểu Châu về quê làm đám cưới rồi, Cá Mập với Cua thì đi Thượng Hải, chú em thì đi tỉnh Z, ở đây chỉ còn lại mỗi mình anh thôi! Anh-chẳng-có-người-nói-chuyện. AAAA….”
…
Suốt một buổi chiều Cố Minh Tịch dựa lưng vào tường ngồi bất di bất dịch, điện thoại của cậu phải đàm thoại quá lâu mà nóng rẫy, cuối cùng thì hết pin sập nguồn.
Mặc dù ở nhà một mình nhưng Cố Minh Tịch lại cảm thấy đây là ngày cậu được nói chuyện nhiều nhất kể từ sau khi đến tỉnh Z, tiếng nói của những người bạn cũ cứ nối tiếp nhau vang lên bên tai cậu, khuôn mặt của họ cũng lần lượt hiện lên trong đầu cậu.
Đầu cậu cứ một lúc quay về bên trái rồi một lúc lại quay sang bên phải, lúc sau lại ngậm bút soạn tin nhắn, cổ vừa mỏi vừa đau nhưng trong lòng lại thấy vô cùng thỏa mãn.
Sau khi sạc pin vài phút, Cố Minh Tịch miễn cưỡng bật máy, tranh thủ thời gian nhắn tin cho Bàng Sảnh.
“Bàng Bàng, cảm ơn em!”
Cô trả lời rất nhanh: “Nhớ mời em ăn cơm là được ^o^.”