Trong lòng vốn đã muộn phiền, lại lạ nhà, lạ giường, chắc chắn Cố Minh Tịch không thể ngủ ngon. Cậu quyết định chui ra khỏi chăn ấm, nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường Bàng Sảnh mới có sáu giờ ba mươi phút sáng. Cô gái ngủ trên giường quấn chặt chăn ngủ say, tiếng ngáy khe khẽ vang lên, Bàng Sảnh quay lưng về phía Cố Minh Tịch nên cậu chỉ nhìn thấy mái tóc đen xõa tung trên gối.
Trời lạnh lại đang trong kỳ nghỉ, Cố Minh Tịch biết Bàng Sảnh thích ngủ nướng nên không nỡ làm ồn đến cô, bèn dùng ngón chân kẹp quần áo vắt lên vai, kẹp cây “không cần giúp đỡ” của mình giữa má và vai rồi rời khỏi phòng.
Hình như Bàng Thủy Sinh và Kim Ái Hoa cũng chưa dậy, Cố Minh Tịch đi vào nhà vệ sinh, khóa cửa rồi từ tốn bắt đầu các công việc của mình.
Trên người chỉ có độc một cái quần lót nên Cố Minh Tịch thấy toàn thân như đông cứng nhưng vẫn phải kiên nhẫn giải quyết vấn đề sinh lý của mình.
Bình thường sau khi thức giấc, Cố Minh Tịch cũng phải đi vệ sinh như vậy, kẹp cây “không cần giúp đỡ”, khống chế vị trí bằng sức ở bả vai. Thậm chí cả khi còn đang trong trạng thái lơ mơ, cậu vẫn có thể dùng công cụ kéo quần lót lên một cách chuẩn xác, sau đó dùng cây “không cần giúp đỡ” thay bàn tay nâng “chim nhỏ” của mình lên rồi tiến hành “giải quyết nỗi buồn”.
Những động tác này trong mắt người ngoài có lẽ là rất khó, là một việc rất tốn sức nhưng cậu đã thực hiện nó một cách rất đỗi thành thạo. Tính ra đã mười năm từ khi cắt tay, Cố Minh Tịch đã quen sử dụng đủ kiểu tư thế hay phương pháp kỳ lạ để giải quyết các công việc.
Nhưng lúc này cậu vẫn gặp phải một trở ngại nhỏ, bởi vì cậu mặc quần tứ giác, mép quần dán sát vào bẹn nên rất khó vén lên.
Cố Minh Tịch không dám làm liều, cậu kiên nhẫn thử vài lần mà vẫn không thể vén gấu quần lên được, đành hạ quyết tâm làm giống buổi tối hôm trước, cởi hẳn quần ra để đi tiểu.
Cởi quần cũng là một quá trình cần dùng nhiều sức lực, quần lót ngắn nên rất khó kéo xuống, trên tường phòng vệ sinh nhà Bàng Sảnh lại không có những công cụ trợ giúp, Cố Minh Tịch chỉ còn cách giơ chân cao hết cỡ, kéo căng mu bàn chân, áp sát bàn chân vào đùi để dùng các ngón chân kéo mép quần xuống.
Cậu nhảy lò cò trong phòng vệ sinh bằng một bên chân, cơ thể chuyển động không ngừng, mất mười phút mới kéo được quần xuống, mu bàn chân phải kéo căng đến phát đau.
Đi tiểu xong, Cố Minh Tịch đứng nghỉ một lát rồi dùng cây “không cần giúp đỡ” tự mặc quần lót vào. Điều đáng mừng là mặc quần đơn giản hơn rất nhiều so với việc phải cởi nó ra.
Tranh thủ lúc chưa mặc quần áo, Cố Minh Tịch quyết định đánh răng rửa mặt luôn. Cởi trần dù có lạnh thật nhưng làm việc tiện hơn rất nhiều.
Cố Minh Tịch ngước lên nhìn chính mình trong gương thoáng qua lúc đánh răng, sau một đêm, tóc cậu hơi bù xù, trong miệng toàn bọt kem đánh răng, ngoài ra còn một ít bọt dính lên mặt, cậu nghiêng đầu sang một bên theo bản năng để lau đám bọt đi bằng bả vai khiếm khuyết của mình.
Tầm mặt cậu dừng lại trên bả vai mình, hai bên trái phải đều có sẹo lưu lại sau cuộc phẫu thuật cắt tay dưới nách, đó là dấu vết của hai miếng da bị khâu lại với nhau, bọc lấy phần xương bị cắt đứt bên trong.
Lý Hàm từng thì thầm với cậu vô số lần. Nếu cuộc phẫu thuật năm đó có thể giữ lại một mẩu tay cho Cố Minh Tịch thì tốt quá, cho dù chỉ là hai mươi xentimet hay thậm chí là mười xentimet, thì cũng sẽ giúp đỡ cho cuộc sống của cậu rất nhiều. Song sự thật lại tàn khốc thế đấy, hai tay Cố Minh Tịch bị cắt bỏ đến tận cùng, một mẩu cánh tay cũng chẳng còn.
Từ lâu cậu đã không còn nhớ cảm giác có tay là thế nào, thấy người khác dùng tay lấy các đồ vật hay làm việc, thậm chí trong đầu Cố Minh Tịch cũng chẳng có bất kỳ suy nghĩ nào xuất hiện. Mỗi khi nhìn thấy một món đồ nào đó, phản ứng đầu tiên của cậu là chạm chân vào nó. Cậu có những ngón chân thon dài, linh hoạt, khỏe khoắn, mặc dù không thể hoàn toàn khống chế theo ý mình và càng không thể so sánh với các ngón tay vô cùng linh hoạt của mọi người nhưng Cố Minh Tịch cho rằng, cậu thực lòng rất thích cũng như rất tin tưởng vào hai chân của mình.
Ngón chân thả bàn chải đánh răng xuống, cậu lại kẹp cốc nước lên súc miệng. Đúng lúc này, ngoài cửa nhà vệ sinh có tiếng dép lê loẹt quẹt, khóa cửa phát ra tiếng cạch cạch khi bị người ta tác động. Phát hiện trong nhà vệ sinh có người, người đứng ngoài liền đập cửa liên hồi: “Ai ở bên trong thế? Mẹ hả? Mẹ mở cửa cho con đi tiểu một cái đi, con buồn lắm rồi!”
Cố Minh Tịch nhổ ngụm nước trong miệng ra, nói: “Bàng Bàng, anh đây, anh sắp xong rồi, em cố chờ một lát.”
Nghe thấy tiếng nói của Cố Minh Tịch, Bàng Sảnh liền im lặng, lát sau mới hỏi: “Vậy anh nhanh lên nhé, xong gọi em.”
Cố Minh Tịch vội vàng súc miệng rồi kẹp lấy khăn mặt bằng chân phải, vò nước, cậu đã dùng một chân làm trụ nên không thể vắt khăn cho khô được, cậu chẳng màng nữa, bèn để nguyên mặt ướt mặc áo.
Bàng Sảnh không giục nhưng Cố Minh Tịch cảm thấy rất sốt ruột, cậu muốn mặc nhanh nhưng càng sốt ruột lại càng khó mặc. Cậu sợ Bàng Sảnh không chờ được nữa, bèn mặc đại vào rồi mở cửa. Đứng ngoài cửa, vừa nhìn thấy cậu, Bàng Sảnh liền bật cười khúc khích: “Cố Minh Tịch, sao anh lại mặc quần áo thế kia?”
Cố Minh Tịch biết dáng vẻ mình lúc này rất không ra sao, đang tính về phòng chỉnh lại thì Bàng Sảnh kéo tay.
Cô cẩn thận kéo lại áo cậu cho ngay ngắn, chỉnh lại phần vai áo, sau đó điều chỉnh cho quần cậu thẳng thớm, Cố Minh Tịch bắt đầu đỏ mặt. Bàng Sảnh ngước lên nhìn cậu, nhoẻn miệng cười rạng rỡ: “Cố Minh Tịch, chúc anh buổi sáng tốt lành!”
Cố Minh Tịch ở đó nên Bàng Sảnh không ngủ nướng nữa, đi vệ sinh xong liền đánh răng rửa mặt luôn. Chỉ một thoáng sau Bàng Thủy Sinh và Kim Ái Hoa cũng dậy, Kim Ái Hoa giặt quần áo còn Bàng Thủy Sinh thì chịu trách nhiệm nấu bữa sáng, cuối cùng bốn người quây quần quanh bàn ăn hoành thánh với thịt và rau cùng dưa muối và bánh rán.
“Từ nhỏ Minh Tịch đã thích ăn bánh rán chú làm đúng không?” Bàng Thủy Sinh rất vui: “Sau này ở xa không thể ăn thường xuyên được, nên cháu hãy tranh thủ mấy ngày nay mà ăn cho nhiều vào.”
Cố Minh Tịch nhoẻn miệng cười.
Bầu không khí gia đình ở nhà Bàng Sảnh hoàn toàn khác với nhà cậu, Bàng Thủy Sinh luôn miệng tự nhận mình là đồ nhà quê, nói oang oang nhưng nhiệt tình và trượng nghĩa với người khác. Kim Ái Hoa nhìn bề ngoài đanh đá nhưng thực ra là một người rất mềm lòng. Họ nuôi nấng được một cô con gái tên Bàng Sảnh thần kinh thô và dễ tính như Bàng Thủy Sinh nhưng lại hung hăng và tốt bụng chân thành như Kim Ái Hoa.
Ba người cười nói rôm rả trên bàn ăn, Bàng Thủy Sinh mắng Bàng Sảnh, Kim Ái Hoa cũng chê tướng ăn của con gái không đẹp nhưng Bàng Sảnh vẫn cứ làm nũng với bố mẹ.
Trong trí nhớ của Cố Minh Tịch, sau khi bị thương và phải cắt đi hai cánh tay, cậu không còn làm nũng với bố một lần nào nữa, bởi vì Cố Quốc Tường trở nên rất nghiêm khắc với cậu, nhất là hồi mới bị thương, trong thời gian dạy dỗ cậu dùng hai chân để làm việc, Cố Quốc Tường gần như có thể nói là tàn nhẫn và cay nghiệt.
Hồi đó sau nửa tháng dưỡng thương trong bệnh viện, Cố Minh Tịch cuối cùng cũng được về nhà. Mãi đến thời điểm đó, Cố Quốc Tường ở nước Pháp xa xôi mới xin nghỉ phép về thăm con.
Nhìn đôi vai không còn trọn vẹn của cậu con trai nhỏ tuổi, Cố Quốc Tường như bị sét đánh, anh im lặng rất lâu rồi ra ban công hút thuốc cả đêm.
Sau khi Cố Minh Tịch có thể xuống giường, cậu nhận ra nhiều chuyện không còn như ngày xưa nữa.
Cậu không thể đi lại bình thường, không thể đi trên một đường thẳng, mặc dù ý định là đi hướng này nhưng chưa được mấy bước đã va vào tường hoặc ngã dúi dụi xuống đất.
Thậm chí cậu còn không ngồi được, đang ngồi yên lành trên ghế thì tự nhiên bị ngã rồi không sao đứng dậy được.
Cậu cũng không thể tự ăn cơm mặc đồ, đánh răng rửa mặt, đi vệ sinh, tắm rửa. Tất cả những nhận thức này khiến cậu vô cùng hoảng sợ, cậu nhận ra rằng nếu không có sự giúp đỡ của mẹ, hình như cậu không thể làm được bất cứ việc gì.
Không thể chơi đồ chơi, không thể vẽ tranh, không thể viết chữ, không thể lấy đồ ăn…
Cậu bắt đầu trở nên gắt gỏng, ngày nào cũng khóc lóc đòi lắp tay máy, đòi đi học, cậu sẽ dùng đầu hất đổ mọi thứ trên bàn xuống đất, phun ra tất cả những gì Lý Hàm cho ăn, cậu khóc suốt ngày suốt đêm, khóc đến khản cổ viêm họng… Đến cuối cùng, cậu lại im lặng không nói không rằng, ngày nào cũng thẫn thờ trong nhà.
Sau đó trong một lần Cố Minh Tịch không chịu ăn cơm, Cố Quốc Tường giằng lấy bát cơm trong tay Lý Hàm, nói: “Nó không ăn thì thôi, để đến lúc đói lả, anh xem nó có ăn hay không?”
Cố Minh Tịch cũng rất cứng đầu, cậu nhịn ăn khoảng một ngày đêm, Lý Hàm xót con đến rớt nước mắt nhưng vẫn bị Cố Quốc Tường cấm không được mang đồ ăn tới cho Cố Minh Tịch.
Đến sáng hôm sau, lúc Cố Quốc Tường và Lý Hàm đang ăn sáng, Cố Minh Tịch vừa đi vừa ngã đến bên cạnh bố mẹ, nhìn bát cháo trên bàn bằng ánh mắt thèm thuồng.
Cố Quốc Tường lấy cho cậu một chiếc ghế, múc một bát cháo để lên bàn rồi bỏ cả thìa vào bát, nói: “Đói thì tự ăn đi.”
Cố Minh Tịch ngơ ngác nhìn bố, Lý Hàm bèn nói: “Quốc Tường…”
“Chẳng lẽ em định đút cho nó cả đời sao?” Đôi mắt sau lớp kính cận của Cố Quốc Tường lộ rõ vẻ nghiêm khắc, quả thực anh đã quá sắt đá với một đứa trẻ mới hơn sáu tuổi. Anh nói với Cố Minh Tịch: “Bố không cần biết con làm thế nào nhưng con phải tự ăn bát cháo này.”
Đó là lần đầu tiên Cố Minh Tịch tự ăn sau khi mất hai cánh tay.
Cậu không dùng chân cầm thìa vì không biết làm vậy và cũng không nghĩ tới là phải làm bằng cách đó. Cậu chỉ ngồi trên bàn ăn, dùng miệng húp bát cháo. Cậu đói tới ràu ruột nên đành bất chấp tất cả, vươn lưỡi dài hết cỡ liếm láp cháo trong bát. Sau khi ăn được phần trên cùng, lưỡi với không tới phần dưới, cuống quá bèn cắn thành bát để cái bát nghiêng đi, thế rồi không có gì bất ngờ khi cái bát bị rơi xuống, cháo thì đổ hết vào người.
Cố Quốc Tường ngầm cho phép Lý Hàm lau người cho con. Cậu con trai nhỏ bé của anh cứ khóc ngằn ngặt, Cố Quốc Tường lại múc cho cậu một bát khác, nói: “Minh Tịch, con hãy thử dùng chân cầm thìa ăn đi.”
Đây là sự mở đầu cho cuộc sống bằng chân của Cố Minh Tịch.
Trong một tháng đó, cảnh tượng thường thấy nhất là Cố Minh Tịch vừa khóc hu hu vừa gác cái chân nhỏ lên ghế, ngón chân kẹp thìa đưa cơm vào miệng. Ngón chân cậu vừa nhỏ vừa ngắn, lại rất khó kẹp chặt thìa nên cơm sẽ rơi vãi khắp nơi.
Cậu làm đổ bát cơm, rơi thìa múc mà không ăn được gì, Cố Quốc Tường liền nói với cậu: “Nếu con không tự mình ăn được thì cứ ở đó mà chịu đói, bố mẹ sẽ không đút tận miệng cho đâu!”
Cố Minh Tịch nhỏ bé không hiểu tại sao bố lại khắt khe với mình như thế, cậu cũng rất muốn ăn cơm tử tế nhưng cậu làm gì có tay. Mọi người chẳng phải đều ăn cơm bằng tay sao? Tay cậu không còn, tại sao lại phải dùng chân xúc cơm chứ?
Cố Quốc Tường ở nhà một tháng, Cố Minh Tịch cũng khóc suốt một tháng. Vừa khóc cậu vừa học được cách ăn cơm bằng chân, sau đó còn học được cách dùng chân làm những việc khác.
Cậu tập ép chân, giơ thẳng chân, ép dây chằng. Ngồi trên nền nhà, Lý Hàm ấn nửa người bên trên của cậu xuống sát hai chân, mười phút, hai mươi phút, nửa tiếng… mồ hôi lạnh túa ra khắp người Cố Minh Tịch, cậu cắn răng thật chặt nhưng không còn rơi nước mắt nữa.
Cố Quốc Tường đứng cạnh bấm giờ: “Hết giờ, con nghỉ được rồi.”
Mặc dù hồi đó rất khổ sở, bố rất khó tính, mẹ chỉ biết khóc nhưng đó cũng là một khoảng thời gian tươi đẹp bởi gia đình họ luôn bên nhau. Cố Minh Tịch nghĩ.
Có lẽ từ giờ trở đi sẽ không còn cơ hội như thế nữa.